Hai cậu bé bằng tuổi cậu bé đi ở phía trước khi nghe thấy tiếng kêu, thì lập tức buông tay người lớn ra rồi chạy về hướng Lỗi Lỗi.
Sau khi ba đứa trẻ gặp nhau, Lỗi Lỗi dẫn bọn họ đi về phía đám người Chương Bắc Đình đồng thời hỏi: "Các ngươi có mang tiền không?"
“Không có." Hai cậu bé đồng thời lắc đầu, sau đó lại đồng thời nhìn về phía sau nói: "Bà nội/mẫu thân ta có mang theo.”
“Vậy ta sẽ ăn trước hai ngươi.” Lỗi Lỗi nghe vậy liền bỏ qua đồng bọn, chạy đến trước mặt Chương Bắc Đình, ngẩng đầu nói: "Chương thúc, cháu và tiểu thúc mỗi người một chén bột đá.”
Tống Yến Khanh nhanh nhẹn múc hai chén bột đá, rưới nước đường lên.
Lúc Chương Bắc Đình bưng cho Hà Hải, nhỏ giọng hỏi: "Lỗi Lỗi đang thu hút khách hàng tới cho ta phải không?"
Hà Hải cười cười, nói: "Hôm qua đều ở nhà ta ăn bột đá, còn thiếu một người nữa chưa tới.”
Hổ Tử và Đại Mao thấy đồng bọn đã ăn, liền nôn nóng, hô: "Bà nội/mẫu thân, mau nhanh lên.”
"Gấp cái gì." Bà lão xoa đầu Hổ Tử, sau đó lại nhìn thứ trong chén Hà Hải và Lỗi Lỗi, mới hỏi: "Tiểu tử Chương gia, cái mà cháu gọi là bột đá đấy, bán bao nhiêu tiền một chén?"
“Hai văn tiền một chén." Chương Bắc Đình nói.
“Cũng không đắt." Bà lão nói: " Cũng không biết mùi vị có ngon như Hổ Tử nhắc tới hay không.”
Hổ Tử và Đại Mao nghe vậy, lập tức nói: "Thật sự ăn rất ngon.”
Mẹ Đại Mao bất lực nhìn nhi tử: "Từ hôm qua đến bây giờ, con đã nói cả ngày rồi đấy.”
Thật ra theo suy nghĩ của nàng ấy đến cũng đã đến rồi, hỏi nhiều hơn nữa cũng không bằng mua về tự mình ăn thử.
Chương Bắc Đình đề nghị: "Hay là để ta làm cho mọi người nếm thử?”
"Không cần nếm, múc cho ta hai chén đi." Mẫu thân của Đại Mao ngượng ngùng đưa ra bốn văn tiền, Đại Mao nhà nàng ấy cũng ăn qua một lần rồi, mặc dù là ăn ở Hà gia, cũng biết đây là đồ của Chương Bắc Đình, nào không biết xấu hổ lại ăn thử như thế được chứ.
Bà lão cũng không nói gì nữa, cũng đưa ra bốn văn tiền "Chúng ta cũng muốn hai chén.”
“Yến Khanh, thu tiền." Chương Bắc Đình nhanh chóng múc hai chén bột đá.
“Ta..." Tống Yến Khanh luống cuống đứng đó, muốn nói Chương Bắc Đình thu, nhưng Chương Bắc Đình đã bưng bát đưa cho Hổ Tử và Đại Mao đang chờ ở bên bàn.
Tay của khách vẫn còn duỗi ra để đưa tiền, không cho cậu suy nghĩ nhiều.
Tống Yến Khanh luống cuống tay chân nhận tiền, mới nhớ tới hai người có hộp đựng tiền, giống như sợ rằng cầm tiền lâu ở trong tay thì nó sẽ biến mất, cho nên cậu vội vàng bỏ mấy văn tiền vào trong hộp.
Hổ Tử cùng Đại Mao ngồi bên cạnh cuối cùng cũng ăn được món bột đá mà liên tục nhắc tới mấy ngày gần đây, cảm thấy rất thỏa mãn nhưng đồng thời cũng không quên so sánh với đồng bọn của mình.
Nước đường của ai trông nhiều hơn, bột đá của ai nhiều hơn.
Mấy đứa nhỏ sáu bảy tuổi cãi nhau ngay cả chó cũng ngại, huống chi là ba người ở cùng một chỗ.
Nhưng có những người không chỉ không cảm thấy bọn nhỏ phiền, mà còn rất dễ dàng bị hấp dẫn.
Đó chính là những người không kém bọn họ bao nhiêu tuổi.