Tôi Mở Tiệm Cơm Ở Dị Thế

Chương 19

Trong chốc lát, bên cạnh bàn đã có thêm mấy đứa trẻ.

Phía sau còn có người lớn đi theo nữa.

Tất cả mọi người ở gần đây, cho dù không quen biết cũng thì cũng cảm thấy quen mắt.

Trẻ con không giống người lớn, trong lòng bọn nhỏ nghĩ như thế nào liền nói như thế đấy.

Vì tò mò nên liền trực tiếp hỏi: "Hổ Tử các cậu đang ăn gì vậy, ăn có ngon không?"

“Bột đá, ăn rất ngon." Hổ Tử ngậm bột đá, không ngẩng đầu lên nói.

Cậu bé không nói quá nhiều lời khen ngợi, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cái bát làm cho mọi người cảm thấy, nhất định mùi vị của món trong bát không tệ chút nào.

Người lớn ở phía sau mấy đứa trẻ cũng có chút do dự: "Trước kia sao chưa từng nghe nói có món ăn như bột đá này vậy nhỉ, ăn ngon thật sao?"

“Không phải bây giờ đã nghe qua rồi sao? Cũng đâu phải là sạp nhà ta đâu, Hổ Tử lừa ngươi thì có thể được lợi ích gì chứ." Bà của Hổ Tử bĩu môi, bà ấy có thể nghi ngờ lời nói của cháu trai, nhưng những người khác thì không thể.

Người nọ suy nghĩ một chút, quả thật cũng thấy rất hợp lý.

Hơn nữa còn có những đứa nhỏ của mấy nhà khác ở trên bàn đang ăn, còn hài tử nhà mình thì lại nhìn thèm thuồng như vậy, nàng ta cũng thấy sót.

Dùng hai văn tiền mua một chén, cho dù không hợp khẩu vị đi chăng nữa, thì ít nhất hài tử mình cũng không cần phải giương mắt nhìn như vậy.

Cũng không phải là không mua nổi.

Người lớn trông trẻ hầu như đều có suy nghĩ giống nàng ta.

Có một số người không mang theo tiền trên người, lại lười về nhà lấy, nên liền mượn người quen mấy văn.

Thoáng cái Chương Bắc Đình lại bán thêm được vài chén.

bàn bên cạnh đã không còn chỗ ngồi nữa, nên người lớn liền chủ động nhường chỗ cho đám trẻ con, còn mình thì cầm bát đứng, vừa ăn vừa trò chuyện với người bên cạnh.

“Ngươi đừng nói thêm gì nữa, món này quả thật ăn rất ngon.”

“Mát lạnh mềm mại, bà nội của hài tử nhà ta nhất định sẽ rất thích, ta phải nhanh chóng ăn xong rồi mua về cho bà của hài tử nhà ta nếm thử mới được.”

Có người ăn xong một chén cảm thấy chưa đã nghiền, liền trực tiếp cầm chén để Chương Bắc Đình múc thêm chén thứ hai.

Một đống người lớn trẻ nhỏ vây quanh nơi này làm cho không khí nơi này càng thêm náo nhiệt hơn, vì thế cũng thu hút không ít người chú ý đến.

Những người thích tới này hóng mát, bản thân họ đã rất thích không khí náo nhiệt kia, hóng mát lại không có việc gì làm, nhìn thấy nơi nào nhiều người, bọn họ liền cầm quạt, nhanh chóng đi tới đó nhìn thoáng qua một chút.

Chuyện làm ăn không sợ nhất chính là có người khác đến xem.

Trong vòng nửa canh giờ, nửa vại bột đá của Chương Bắc Đình mang đến đã thấy được đáy.

Bên cạnh còn có một số người đang do dự, muốn ăn lại không hạ quyết tâm được.

Chương Bắc Đình lau tay hét to: "Chỉ còn mấy chén bột đá cuối cùng thôi, muốn ăn thì nhanh lên.”

Anh nói xong, một ca nhi hơi im lặng liền đưa tiền ra: "Cho ta một chén, thêm chút nước đường.”

Sau khi có người đã lên tiếng, thì cảm giác nguy cơ ở trong lòng của những người còn lại càng dâng lên nhiều hơn

Giống như đậu xào trong nồi nóng, liên tục có mấy người nói: "Ta cũng muốn một chén.”