Tôi Mở Tiệm Cơm Ở Dị Thế

Chương 17

“Ta làm cùng huynh sao? "Tống Yến Khanh đang muốn đứng dậy tránh đi, nghe vậy liền cảm thấy có chút khó tin mà trợn tròn mắt.

“Có vấn đề gì sao?” Chương Bắc Đình có chút thẹn thùng, một cân bột đá, thì trước khi xuyên không anh có thể nhào được.

Nhưng nguyên chủ ngoại trừ học tập viết chữ ra, thì chưa làm việc lao động tay chân gì cả, anh sợ sau khi nhào hết đống bột đá này xong chắc ngày mai sẽ không nhấc tay lên nổi mất.

Hơn nữa sau khi thêm nước vôi trong vào, thì cần phải vừa đổ nước vôi vào vừa khuấy thật nhanh, ba mươi cân chất lỏng đặc sệt đó, bây giờ anh chẳng dùng một tay để khuấy được hết đâu.

Tống Yến Khanh nói: "Đây là thuốc của huynh.”

Chương Bắc Đình kịp thời nhận ra cậu đang lo lắng điều gì, nên có chút kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy rất hợp lý, không giống như thời hiện đại nơi internet phát triển, đa số tất cả mọi đồ vật đều có thể tìm trên internet, phương thuốc đối với người cổ đại mà nói, là chuyện bí mật không thể nói ra.

Nhưng anh không quan tâm.

"Đệ cũng không phải người khác." Chương Bắc Đình xoa cổ tay một chút: "Hay là đệ không muốn giúp ta?"

“Sao có thể chứ!" Cuối cùng Tống Yến Khanh cũng không thể nói lời từ chối.

Vào cuối giờ Thân, sức nóng của mặt trời cũng dần giảm bớt.

Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh hợp lực cùng nhau chuyển thùng đá lớn lên xe chở gà đã được chuẩn bị vào tối hôm qua.

Bát muỗng và một bình nước đường đỏ lớn cũng đã sớm chuẩn bị xong.

Còn có một cái thùng gỗ lớn có thể chứa mấy cái vại, đợi khi đến nơi bày sạp, đổ đầy nước giếng vào trung thùng, vại lớn được đặt vào để cố định thùng, có thể giữ cho bột đá không vì hơi nóng mà chảy ra.

Lúc đẩy xe qua cửa nhà Hà gia, Hà Hải dắt một cậu bé đi ra, hết sức tự nhiên mà đi tới bên cạnh Chương Bắc Đình:"Chương ca, để đệ đẩy giúp huynh.”

Cậu bé kia khoảng sáu bảy tuổi, hai má phúng phính, còn có một đôi mắt to giống như quả nho đen, rất đáng yêu, chắc hẳn đây là Lỗi Lỗi nhi tử của ca ca Hà Hải.

“Hai đệ muốn đi đâu vậy?" Không tiện đường, nên Chương Bắc Đình ngại để Hà Hải giúp mình.

Cậu bé giành trước nói: "Đi đến chỗ Chương thúc bày sạp.”

Chương Bắc Đình nhướng mày.

"Ngày hôm qua ăn bột đá huynh tặng xong, Lỗi Lỗi vẫn nhắc tới liên tục." Hà Hải giải thích, "Biết hôm nay huynh sẽ đi bày sạp, buổi trưa thằng bé ăn cơm xong liền chạy ra tiền viện đợi hai người đi ngang qua cửa"

Chương Bắc Đình bật cười, "Bột đá đã làm xong rồi, muốn ăn sao không tới nhà ta chứ.”

“Mẫu thân ta nói, muốn ăn thì đi đến sạp mua." Lỗi Lỗi nghiêm túc giơ bàn tay nhỏ nhắn của mình lên bên trong đang nắm thật chặt mấy đồng xu.

Khi bốn người đến nơi, thì đã có không ít sạp hàng đã dọn ra xong rồi.

Chương Bắc Đình tìm một chỗ trống gần giếng, sau đó bảo tiểu nhị mang bàn ghế.

Khi mọi thứ đã được sắp xếp xong, vẻ mặt của Lỗi Lỗi dần dần trở nên lo lắng, ánh mắt cứ liên tục nhìn quanh đám người.

Chương Bắc Đình nhỏ giọng hỏi Hà Hải: "Lỗi Lỗi làm sao vậy?”

Hà Hải còn chưa nói xong, thì ánh mắt của Lỗi Lỗi người vẫn đang im lặng lại sáng lên, hưng phấn mà chạy về hướng trước mặt, vừa chạy vừa vẫy tay: "Hổ Tử, Đại Mao, nơi này!"