Chương Bắc Đình gọi người lại, lại không biết nên nói cái gì cho phải, theo lý mà nói, bây giờ bọn họ đã là một cặp phu phu rồi, nên ngủ chung giường mới đúng.
Nhưng Tống Yến Khanh cũng đã đi đến một gian phòng ngủ khác, nếu bây giờ anh đề xuất hai người ngủ chung một giường, thì có phải quá đường đột rồi hay không?
Dù sao Tống Yến Khanh cũng bị ép gả thay, so với những cặp phu thê nguyện ý gả cho nhau thì bọn họ có hơi khác một chút.
Chương Bắc Đình im lặng hồi lâu, cũng chỉ nói ra một câu, "Đệ có sợ tối không?"
Lúc này Tống Yến Khanh không có nhiều thời gian để suy nghĩ đến vấn đề này, nghe vậy cậu theo bản năng trả lời: "Không sợ!”
“... Nếu không sợ thì cũng nên cầm một cây đèn." Chương Bắc Đình thắp một ngọn đèn lên, đưa đến tay Tống Yến Khanh.
Tống Yến Khanh cầm đèn, ngồi ở trong phòng ngủ một lát, sau đó mới kịp phản ứng lại Chương Bắc Đình hỏi cậu có sợ tối hay không là có ý gì, trên mặt cậu liền nóng lên, có chút ảo não, nhưng không hiểu lại sao cảm thấy an tâm.
Chương Bắc Đình ở trong phòng lề mề một lúc, cuối cùng cũng uống xong chén thuốc vừa chua vừa đắng kia, rồi súc miệng, rửa sạch chén, cuối cùng trở về phòng ngủ.
Nằm ở trên giường, có thể nhìn thấy ánh trăng như nước từ cửa sổ chiếu vào, mọi thứ trong phòng trở nên mờ ảo giống như một giấc mơ vậy.
Chương Bắc Đình cho rằng mình sẽ bị mất ngủ, nhưng kết quả đầu vừa đặt xuống gối được một chút, thì đã chìm vào trong giấc mộng rồi.
Anh đi ngủ sớm vào buổi tối đầu tiên, ngày hôm sau trời vừa sáng thì đã tỉnh dậy.
Mặt trời còn chưa ló dạng, nhiệt độ thấp hơn ban ngày rất nhiều.
Chương Bắc Đình không vội đi rửa mặt, mà luyện Bát Đoạn Cẩm dưới giàn nho.
Trước kia khi lên đại học, đợt thi thể chất nào cũng phải thi Bát Đoạn Cẩm, mọi người trong ký túc xá của bọn họ đều nói, chờ tốt nghiệp thì tuyệt đối sẽ không đυ.ng vào thứ này nữa.
Không ngờ tới một ngày lại bất ngờ xuyên đến đây, không thể không tập Bát Đoạn Cẩm lại một lần nữa.
Bọn họ làm đầu bếp, ngoại trừ tay nghề tốt ra, thì có một sức khỏe tốt cũng rất quan trọng.
Với tình trạng cơ thể của anh bây giờ, vận động quá mức một chút thôi thì đã không chịu được, Bát Đoạn Cẩm tương đối nhẹ nhàng, vừa hay anh lại biết, nên nó là lựa chọn duy nhất để rèn luyện thể lực.
Sau khi làm xong một chuỗi động tác, Chương Bắc Đình chỉ cảm thấy tay chân mình nóng lên, còn trên người không đổ mồ hôi chút nào.
Thân thể suy yếu đến mức này rồi sao, so với tưởng tượng của anh còn nghiêm trọng hơn một chút.
Buổi chiều phải bày sạp hàng để bán, buổi sáng đun nước sôi để nguội xong, thì Chương Bắc Đình bắt tay vào chuẩn bị bột đá.
Ngày đầu tiên không biết buôn bán như thế nào, anh không dám làm nhiều, cũng chỉ làm có một cân bột đá.
Dựa theo kinh nghiệm từ hôm qua, một cân bột đá kết hợp cùng với ba mươi cân nước, là có thể làm ra năm mươi bát bột đá.
Nếu như có thể bán hết năm mươi bát bột đá, thì trong tương lai bọn họ chẳng cần lo nghĩ việc ăn uống nữa.
Chương Bắc Đình rửa tay sạch sẽ, ngồi bên vại gọi Tống Yến Khanh: "Nếu đệ không có việc gì phải làm, thì cùng ta nhào bột đá đi.”