Buổi chiều hai người lại đi tìm những món đồ cần dùng cho ngày hôm sau.
Sau đó buổi tối, lại đi đến quán trọ Nam Thành một chuyện.
Đúng như Hà Hải nói, bên cạnh quán trọ có một khoảng đất trống rất lớn.
Nhìn sơ qua thì nó cũng gần kênh đào, ngoại trừ quán trọ ra, thì ở ba hướng còn lại đều không có kiến trúc nào quá cao che chắn cả, gió ở ngoài trời mát hơn rất nhiều so với gió ở nơi khác, nên đã thu hút không ít người đến đây hóng mát.
Chương Bắc Đình dạo qua một vòng, phát hiện những quầy hàng bày ở chỗ này đều chủ yếu bán những đồ có nhiều trong nhà của mình, như trái cây rau dưa, trứng gà trứng vịt, tiếp theo các sản phẩm thủ công, quạt hương bồ là thứ không thể thiếu vào mùa hè, túi tiền khăn tay do những người phụ nữ tự thêu nữa.
Đồ ăn là ít nhất, chỉ có một người bán chè hạt sen, một người bán hoành thánh.
Chè hạt sen buôn bán không tệ chút nào, bốn văn tiền một chén, Chương Bắc Đình đứng ở xa nhìn một chút thôi, mà chủ quán đã bán được ba chén rồi.
Không có đối thủ cạnh tranh, lượng người ở đây lại nhiều, mức độ chi tiêu cũng rất khả quan, khuyết điểm duy nhất là nơi đây cách nhà bọn họ hơi xa một chút, hai người tay không đi tới cũng mất ít nhất mười lăm phút.
Nhưng nếu so sánh với những ưu điểm ở đây, thì đường đi kéo dài mười lăm phút đồng hồ cũng không là gì.
Chương Bắc Đình tìm được người quản lý của quán trọ, giao bảy văn tiền, để cho một chỗ bày sạp hàng và một cái bàn cho ngày mai.
Năm văn tiền một cái bàn, Chương Bắc Đình có chút đau xót, nhưng không còn cách nào khác, bọn họ bán bột đá, nên không thể để cho khách hàng đứng ăn được.
Người quản lý nhận tiền, đưa cho Chương Bắc Đình một tấm thẻ gỗ: "Ngày mai các ngươi cầm thẻ gỗ này đi tìm bất cứ tiểu nhị nào ở trong quán trọ cũng được, bọn họ sẽ đem bàn ghế đến vị trí các ngươi chỉ định.”
Được rồi, dịch vụ khá tốt, Chương Bắc Đình đã cảm thấy xứng đáng với số tiền hơn một chút.
Mùa hè nên trời tối muộn, hai người về đến nhà sau đó lại đi ra ngoài viện trong hành buổi sáng thím Hà đưa.
Bận rộn nguyên cả một gày, tuy rằng cũng không phải làm việc gì nặng nhọc, nhưng đối với một người bị bệnh nặng vừa mới khỏi mà nói, thì khá mệt mỏi.
Ăn xong cơm tối và tắm rửa xong, Chương Bắc Đình liền buồn ngủ.
Tống Yến Khanh bưng một bát thuốc đã nguội từ trong bếp đi ra, đưa cho Chương Bắc Đình nói: "Uống thuốc rồi ngủ.”
Chương Bắc Đình: ...
Anh cũng đã nhanh quên mất chuyện mình còn thuốc phải uống.
Thuốc này không biết có thứ gì ở bên trong, ngửi thì không chỉ có mùi đắng thôi đâu, mà còn có một mùi vị chua chát gay mũi.
Chương Bắc Đình thật sự không thể nào nuốt xuống được.
Lúc anh còn đang cân nhắc có nên uống bát thuốc này hay không, thì Tống Yến Khanh đã đem bình thuốc ra rửa thật sạch sẽ, sau đó đi vào trong phòng ngủ.
- Không phải là nơi mà Chương Bắc Đình đã tỉnh lại.
Chương Bắc Đình nghe thấy tiếng mở cửa thì mới nhận ra: "Đệ…”
“Sao thế?” Từ sau khi trời tối Tống Yến đã suy nghĩ rằng, đến Chương gia hai ngày, cậu đều ngủ trong căn phòng này, buổi sáng Chương Bắc Đình nói trước cứ như vậy đi rồi, thì có nghĩa là cậu cứ nghỉ ngơi ở trong căn phòng đó, bây giờ bị gọi lại như vậy, cậu lo lắng đến mức hai tay đều run lên.