Miêu Phượng Hoa cũng nói: "Nơi đó quả thật không tệ chút nào, buổi chiều còn có cây đại thụ che nắng, có nhiều người đến đó hóng mát lắm, dưới tàng cây còn có giếng nước, rửa chén cũng tiện.”
Chương Bắc Đình vui vẻ nói: "Để chiều nay ta đi đến đó xem qua một chút.”
“Nếu huynh đã quyết định rồi thì nói cho ta một tiếng, ta sẽ dẫn theo Lỗi Lỗi đến ủng hộ huynh." Hà Hải nói.
Chương Bắc Đình: "Đệ mang Lỗi Lỗi đến đó, ta sẽ mời hai đệ ăn.”
“Vậy sao được chứ.”
Mấy người lại tán gẫu thêm một lúc nữa, thì Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh đứng dậy rời đi.
Miêu Phượng Hoa lấy bát bột đá ở trong phòng ra đưa cho họ, khi đưa cho Tống Yến Khanh thì vẫn không nói gì.
Có rất nhiều mận trong bát.
Miêu Phượng Hoa nói: "Cây ở nhà thím kết trái rất nhiều, các cháu mang về ăn đi.”
Sau đó lại dặn dò: "Có rảnh thì thường xuyên tới chơi đấy.”
Tống Yến Khanh ngước mắt nhìn Chương Bắc Đình đang mỉm cười đứng ở bên cạnh, gật đầu nhận lấy cái bát: "Vâng.”
Sau khi tiễn Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh, hai mẹ con Miêu Phượng Hoa và Hà Hải đứng ở cửa một lát.
Hà Hải nói: "Xem ra sau khi đến thư viện Bạch Hạc, Chương ca đã học được rất nhiều kỹ năng từ Chương thúc và những người khác.”
“Như vậy cũng tốt." Miêu Phượng Hoa nói: "Có tay nghề thì cũng tốt, thì Chương thúc của các con và những người khác cũng yên lòng hơn.”
Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh quay trở lại nhà mình, Tống Yến Khanh nhớ tới cuộc nói chuyện của bọn họ vừa rồi khi ở Hà gia, liền hỏi: "Huynh muốn hai người chúng ta cùng nhau bày sạp bán bột đá sao?"
“Ừ." Chương Bắc Đình gật đầu.
“Một mình ta cũng có thể trông coi sạp." Tống Yến Khanh nói: "Nếu huynh đi, thì sẽ làm chậm trễ việc học tập của huynh.”
Chương Bắc Đình suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta không định tiếp tục đi học nữa.”
“Không phải huynh rất thích học sao?" Tống Yến Khanh cảm thấy khó hiểu.
Chương Bắc Đình: "Trước kia thì rất thích, nhưng sau này mới nhận ra rằng, thì ra làm đồ ăn cũng rất thú vị.”
Mặc dù Đại Tĩnh chú trọng vào nông nghiệp, không hạn chế thương nhân, địa vị xã hội của nông công thương đều bình đẳng, nhưng thân phận sĩ phu vẫn cao hơn dân chúng bình thường một chút.
Chỉ là trong lòng Chương Bắc Đình hiểu rất rõ, đối với việc học tập ở đây, thì anh cũng không có chí hướng và thiên phú, nếu tiếp tục học tập theo con đường lúc trước của nguyên chủ, thì cũng sẽ không có kết quả.
Sau khi nói ra chuyện không học nữa, anh cho rằng cho dù Tống Yến Khanh không để lộ ra biểu cảm thất vọng đi chăng nữa thì cũng sẽ khuyên anh không nên bỏ cuộc.
Dù sao nguyên chủ đã cực khổ học mười mấy năm nay, đã là tú tài rồi, lấy được tư cách thi khoa cử, nếu lúc này từ bỏ, thì cho dù là ai thì cũng thấy tiếc cả.
Nhưng Tống Yến Khanh không hề nghĩ ngợi gì nhiều, liền nói: "Vậy chúng ta đi bán đồ ăn thôi.”