“Những thứ này không bán, để lại hai chén cho chúng ta tự ăn, còn lại đưa đến Hà gia." Chương Bắc Đình nói.
Thím Hà không chỉ cho bọn họ thức ăn và trứng gà, mà còn là người duy nhất quan tâm đến anh kể từ sau khi Chương Bắc Đình tỉnh lại.
Lúc hai người đem bột đá đi qua, thì chỉ thấy có một mình Miêu Phượng Hoa đang ngồi ở trong sân may vá, nhìn thấy cái bát lớn trong tay Chương Bắc Đình, bà ấy có chút giật mình:" Bắc Đình, cháu đây là?"
"Thời tiết nóng bức, cháu làm chút bột đá giải nhiệt, nên muốn đem qua cho thím nếm thử một chút." Chương Bắc Đình nghe thấy trong nhà có tiếng ồn ào của mấy đứa nhỏ trong nhà, nên không đi vào trong viện.
Miêu Phượng Hoa nhận lấy chén trong tay anh, nói: "Các cháu vào trong viện ngồi đi, ngồi dưới tàng đào rất mát đấy."
Nói xong bà ấy vừa đi vào trong nhà vừa cao giọng hô: "Tiểu Hải, bọn Chương ca đến chơi này.”
Sau khi họ đi vào nhà, tiếng trẻ con ồn ào trong phòng đã nhỏ đi rất nhiều, chỉ một lúc sau, Hà Hải còn đang ngái ngủ liền bưng một chậu mận đi ra.
Chương Bắc Đình: "Có phải đã quấy rầy giấc ngủ của đệ rồi không?”
“Không có." Hà Hải đặt chậu mận xuống trước mặt Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh: "Nhi tử của ca ca ta Lỗi Lỗi, dẫn theo mấy người bạn về nhà chơi, trẻ con cứ ríu rít như vậy, sao có thể ngủ được chứ.”
Nếu đã không quấy rầy, thì Chương Bắc Đình liền bắt đầu nói đến chuyện chính: "Buổi sáng thật ngại quá, quấy rầy việc làm ăn của đệ rồi.”
“Không sao đâu~.” Hà Hải xua tay: "Vốn dĩ đệ đã không thích bà ta lắm rồi, mua thức ăn luôn chọn ba lấy bốn, còn đòi tặng cái này tặng cái kia, thật sự rất đáng ghét..."
“Tiểu Hải." Miêu Phượng Hoa dùng một cái bát nhỏ đem bột đá ra, cắt ngang lời Hà Hải: "Chương ca cho con bột đá này, nhân lúc còn lành mau ăn đi.”
Sau khi đưa bát cho Hà Hải, bà ấy nhìn về phía Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh: "Ta đã nghe Tiểu Hải kể chuyện xảy ra vào buổi sáng rồi, loại người như Lý Quế Hương, trị nàng ta một lần như vậy cũng tốt.”
Nhưng chỉ mới nói một câu thôi, mà Hà Hải đã ăn hết phân nửa bát bột đá vào trong bụng, hắn ta dầm nát ra một chút rồi cho vào miệng nếm thử: "So với món điểm tâm nước đậu xanh của Hứa Ký thì dễ uống hơn nhiều.”
Cửa hàng điểm tâm Hứa Ký là cửa hàng điểm tâm nổi tiếng ở thành Vân Dương, sau lưng chính là Hứa gia, một trong tứ đại thương hộ giàu có nhất ở thành Vân Dương, đồ uống giải nhiệt mà cửa hàng bán vào mùa hè, thật sự đã được ướp trong hầm đá.
Chương Bắc Đình cười nói: "Vốn dĩ ta còn lo rằng sẽ không bán được, có lời khẳng định này của đệ rồi thì ta không sợ nữa.”
Một chén như vậy căn bản không đủ để Hà Hải ăn cho đã, nghe Chương Bắc Đình nói sẽ bán, hắn ta lập tức hỏi:"Chiều nay các huynh sẽ bày sạp sao?”
Chương Bắc Đình nói: "Hôm nay thì chắc không kịp rồi, bát còn chưa rửa nữa, cũng chưa nghĩ ra nên đặt sạp hàng ở đâu.”
“Như vậy sao…” Hà Hải có chút thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó liền hăng hái mà đưa ra đề nghị: "Chương ca, huynh còn nhớ phần đất trống lớn ở bên quán trọ Nam Thành không, mấy năm nay cũng có không ít người đến nơi đó bày sạp bán đồ đấy, đủ loại món cả, nếu huynh bán đồ ăn, thì chỉ cần đưa cho quán trọ hai văn tiền, là có thể bày sạp cả ngày ở đó rồi, nếu thêm năm văn nữa thì bên đó bọn họ sẽ cho huynh thêm một cái bàn."