Quân Hôn Ngọt Ngào: Quân Tẩu Xinh Đẹp Kiếm Bộn Ở 80

Chương 15: Đứng Ra Đảm Bảo

Các khách hàng tới uốn tóc khác thấy Lương Tịch Mai uốn hỏng tóc của khách cũng bị dọa sợ, đã chạy mất một đám, hiện tại lại nghe muốn phá tiệm, tất cả khách còn lại đều bị hù chạy.

Nếu hôm nay không giải quyết xong chuyện này, không chỉ khiến danh tiếng của tiệm bị ảnh hưởng, lỡ chọc phải người có máu mặt có khi ngày sau cô ta đừng mong có thể mở tiệm làm tiếp.

Lương Tịch Mai vội tới độ bật khóc: “Vậy ngài muốn thế nào bây giờ? Phải bồi thường bao nhiêu ngài mới có thể thỏa mãn?”

“Tôi có vô số tiền, đừng nói là một trăm, ngay cả một ngàn cũng không được! Con trai tôi kết hôn, người tham gia đều là người có máu mặt, mang quả đầu như vậy sao có thể ra ngoài gặp người?”

“Nhất định phải khôi phục nguyên dạng cho tôi, nếu không tôi không để yên cho cô đâu!”

Khúc Mỹ Phương ầm ĩ như vậy cũng không phải vì muốn đòi tiền. Nhưng đối phương không cần tiền, Lương Tịch Mai cũng hết cách.

Khóc lóc cầu xin không được, quỳ xuống cầu xin đối phương đối phương cũng không đồng ý.

Tả Tịnh Nghiên đứng phía ngoài nhìn một hồi lâu, vị khách tới uốn tóc kia chừng hơn bốn mươi, trắng trẻo mập mạp, rõ là người nhà giàu có.

Bà ta mặc một chiếc áo sơ mi màu tím cây đay, quần dài màu đen, chân đi giày da đen mềm, trên tay có đeo đồng hồ hiệu Hải Âu.

Vào niên đại này, người có thể ăn mặc như vậy đều là người có tiền. Tả Tịnh Nghiên nở nụ cười, cô đã tìm được mục tiêu cho món tiền đầu tiên của bản thân mình rồi.

Tuy đầu đối phương đã bị cháy, nhưng cũng không phải không có cách giải quyết. Có điều Tả Tịnh Nghiên vẫn luôn chờ tới khi Lương Tịch Mai hết cách rồi mới đứng ra mỉm cười, nói với vị khách kia:

“Chị, chị đừng kích động quá, em có thể giúp chị.”

Khúc Mỹ Phương vốn đang kích động, đột nhiên nghe thấy có một cô gái nói có thể giúp mình, trông còn giống cô gái nông thôn.

Khúc Mỹ Phương không hề tin tưởng Tả Tịnh Nghiên, còn tức giận đuổi cô đi: “Đi đi đi, cô thì có thể có biện pháp gì?”

Tả Tịnh Nghiên không quan tâm tới thái độ của đối phương. Dựa vào tuổi tác hình tượng của cô hiện tại, cũng không trách đối phương không tin mình.

Cô vươn hai ngón tay ra, nhanh nhẹn nói với Khúc Mỹ Phương:

“Hai bước, bước đầu tiên, em sẽ chỉnh sửa tạo hình phần tóc bị cháy của chị trước, khiến chị không tới mức không có mặt mũi gặp khách. Bước hai, em sẽ làm một phần tóc giả cho chị, chị xem có được không?”

“Tóc giả? Cô kêu tôi đội tóc giả?”

Khúc Mỹ Phương mất hứng nhíu mày. Chỉ có người trọc đầu mới đội tóc giả thôi!

Tả Tịnh Nghiên mỉm cười gật đầu: “Vâng. Chị đừng thấy nó là tóc giả, em đảm bảo người bình thường nhìn vào tuyệt đối không nhận ra.”

“Không muốn không muốn, ai biết cô lấy tóc gì làm? Lỡ là tóc người chết thì sao? Quá ghê tởm.”

Khúc Mỹ Phương kiên quyết không đồng ý. Bà ta là người sắp phải làm mẹ chồng, ngày cưới vui tươi lại đội trên đầu tóc giả làm từ tóc của người chết, quá xui xẻo.

Tả Tịnh Nghiên cười khanh khách cầm bím tóc của mình lên cho Khúc Mỹ Phương xem:

“Dùng tóc của em, chị muốn dài cỡ nào em có thể cắt dài cỡ ấy, em sẽ cắt ngay tại đây luôn để chị tận mắt chứng kiến.”

Hiển nhiên Khúc Mỹ Phương đã hơi động tâm. Tóc mình đã xấu xí như vậy, cho dù có đánh chết chủ tiệm cũng không thể khôi phục được.

Tóc của cô gái này vừa đen vừa sáng, nếu làm thành tóc giả, hẳn cũng sẽ không tệ lắm nhỉ?