Giọng điệu của Khúc Mỹ Phương hơi hòa hoãn lại: “Hiện tại làm có còn kịp không? Cuối tuần sau con trai tôi kết hôn rồi.”
Tả Tịnh Nghiên tính toán thời gian, tự tin nói với người phụ nữ kia:
“Hôm nay là thứ tư, còn chín ngày nữa, vẫn kịp, chỉ cần một tuần là em có thể làm xong rồi. Em nhất định sẽ uốn ra kiểu tóc mốt nhất, độc nhất vô nhị ở thành phố Tĩnh Hải này, bảo đảm ngày con trai chị kết hôn chị sẽ trở thành mẹ chồng đẹp nhất.”
Khúc Mỹ Phương bị hình ảnh Tả Tịnh Nghiên miêu tả ra thuyết phục. Bà thả lỏng cổ áo chủ tiệm Lương Tịch Mai, nhìn Tả Tịnh Nghiên:
“Được, em làm cho chị đi, nhưng nếu em không làm được thì tính thế nào đây?”
“Vậy chị muốn làm cái gì cứ làm cái đó? Phá tiệm đi! Có đúng không? Bà chủ?”
Giọng điệu của Tả Tịnh Nghiên rất nhẹ nhõm, còn hỏi Lương Tịch Mai một câu.
Lương Tịch Mai trợn trắng cả mắt lên. Có ý gì? Đập tiệm? Đập tiệm của ai?
Ông trời của tôi ơi!
Con nhỏ này nhảy từ đâu ra vậy? Sao lại đồng ý linh tinh vậy!
Nhưng hiện tại cô ta cũng chẳng còn biện pháp nào khác, không đồng ý sẽ bị đập tiệm, đồng ý rồi tối thiểu cũng có thể chờ một tuần sau mới bị đập, dù sao cũng tốt hơn.
“Cô nói đi!”
Khúc Mỹ Phương trừng mắt đòi Lương Tịch Mai tỏ thái độ, Lương Tịch Mai chỉ có thể gật đầu cầu xin:
“Chị muốn thế nào cứ quyết định như vậy đi ạ!”
Lúc này Khúc Mỹ Phương mới thỏa mãn, chỉ vào Tả Tịnh Nghiên:
“Được, chị tin em. Em đổi cho chị một kiểu tóc để có thể gặp người trước đi, nếu làm không cẩn thận, chị sẽ cho người đánh gãy chân em.”
“Vâng vâng, vì chân của em, kiểu gì em cũng sẽ cắt cho chị một đầu tóc thật đẹp.”
Tả Tịnh Nghiên cười rất ngọt ngào, giọng điệu còn hơi tinh nghịch.
Khúc Mỹ Phương cũng được thái độ vui vẻ của cô gái xoa dịu, trừng Lương Tịch Mai còn đang ủ rũ cúi đầu một cái rồi mới ngồi vào ghế, để Tả Tịnh Nghiên cắt tóc cho mình.
Thật ra Lương Tịch Mai cũng không tin tưởng Tả Tịnh Nghiên, nhưng hiện tại cô ta đang sợ hết hồn, cũng hi vọng Khúc Mỹ Phương có thể giận chó đánh mèo tới trên người cô gái này cho bớt giận trước, vì thế cũng không ngăn cản Tả Tịnh Nghiên.
Tả Tịnh Nghiên cầm kéo cắt bỏ phần tóc đã cháy vàng, nhưng sao kéo này cùn vậy? Chẳng lẽ Lương Tịch Mai không bao giờ mài kéo ư?
Đối với thợ cắt tóc, kéo là thứ quan trọng vo cùng, càng sắc bén sẽ càng tốt, khi cắt không chỉ nhanh mà còn trơn tru.
Có vẻ bà chủ tiệm Lương Tịch Mai này cũng không yêu thích công việc cắt tóc.
Cô lại nhìn Lương Tịch Mai, hỏi: “Có đá mài không?”
“Có.”
Lương Tịch Mai lấy đá mài từ trong rương để đồ linh tinh ra đưa cho Tả Tịnh Nghiên, thấy cô mài kéo rất chuyên nghiệp, Lương Tịch Mai lại thu liễm bớt vài phần khinh thường.
Trông dáng vẻ của cô gái này, hình như biết cắt tóc thật thì phải?
Tả Tịnh Nghiên mài xong, xoay cây kéo trong tay càng thêm tự tin, lại khoác một miếng vải lên người Khúc Mỹ Phương rồi bắt đầu lưu loát cắt bỏ tóc.
Ngoài cửa có không ít người vây tới hóng chuyện, bị động tác cắt tóc nhanh nhẹn của Tả Tịnh Nghiên hấp dẫn.
Cây kéo kia qua lại thật nhanh, xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…
Nơi kéo đi qua, mái tóc vốn như ổ gà đã bị cắt rơi đầy đất, rất nhanh kiểu tóc mới đã xuất hiện.