Vừa nãy chị gái này đã chú ý tới hai bím tóc của Tả Tịnh Nghiên, vừa đen dài vừa bóng loáng, cô ấy còn thấy hâm mộ lắm đây. Bản thân cũng vì ít tóc nên mới phải đi uốn.
Tả Tịnh Nghiên nở nụ cười: “Tóc dài quá nặng muốn chết, gội đầu cũng phiền, bán đi còn có thể đổi được ít tiền.”
Chị gái kia thầm thấy đáng tiếc thay cô: “Bán cho tiệm cắt tóc sợ là chẳng được bao nhiêu tiền.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới phố Tam Đạo, từ rất xa đã có thể thấy được cửa hàng bách hóa, đối diện cửa hàng bách hóa chính là tiệm cắt tóc chị gái kia nói.
Chị gái đưa Tả Tịnh Nghiên tới cửa tiệm cắt tóc xong lại dừng lại, nói với cô:
“Đây, chính là tiệm cắt tóc này, chị về nhà tìm phiếu cho em, chờ em bán tóc xong lại tưới số 126 ngõ Miêu nhi tìm chị, chị tên Tần Thục Phân.”
“Vâng, cảm ơn chị Tần.”
Tả Tịnh Nghiên cười nói cảm ơn, đợi khi tiễn chị gái kia đi rồi cô mới quay đầu quan sát tiệm cắt tóc Mỹ Quân này.
Mặt tiền cửa hàng không lớn nhưng vị trí tốt, hướng về phía cửa hàng bách hóa vốn có lưu lượng khác nhiều, không sợ làm ăn không đắt khách.
Ngoài cửa có để một trụ ba màu đỏ, trắng, xanh xoay vòng, trên cửa có treo bảng hiệu tiệm cắt tóc Mỹ Quân.
Cửa tiệm đang mở, trong tiệm có rất nhiều người, có người uốn có người cắt, khiến hai băng ghế trong tiệm kín người hết chỗ. Thậm chí còn có người đứng đợi, xem ra việc làm ăn cũng không tệ thật.
Chủ cửa tiệm cắt tóc là nữ, chừng hơn ba mươi tuổi, mặc áo lam dài, bận tới mặt đỏ bừng. Người ta bận rộn như vậy vốn không có thời gian quan tâm tới mình, Tả Tịnh Nghiên chỉ có thể đứng ở cửa tiệm chờ.
Nhìn một hồi, cô cảm thấy tay nghề của chủ tiệm cắt tóc này chỉ có thể tính là bình thường, đối phương không biết tạo hình thiết kế cho khách, càng không biết căn cứ theo gương mặt khí chất mà cắt tóc.
Nhưng cắt tóc rập khuôn như vậy, tốc độ cắt cũng nhanh hơn.
Tả Tịnh Nghiên đang xem say sưa, đột nhiên trong tiệm có tranh chấp.
Thì ra là chủ tiệm Lương Tịch Mai bận quá, quên mất rút điện cái máy uốn cho khách. Chờ khi nhớ tới mà rút điện ra, tháo dụng cụ uốn tóc xuống, tóc đã bị cháy hoàn toàn.
Khách vừa thấy tóc của mình bị uốn thành ổ gà khô vàng hỏng bét lại không nhịn được, kéo bà chủ đòi bà chủ đền.
“Cô xem cô làm hỏng đầu tôi rồi, bồi thường tóc cho tôi đi.”
“Ai ya, xin lỗi, tôi không lấy tiền của chị có được không?”
Lương Tịch Mai đuối lý nên đề xuất không lấy tiền nhằm giải quyết vấn đề, nhưng khách vừa nghe vậy đã càng tức giận hơn, túm lấy áo chủ tiệm không bỏ qua:
“Tôi thiếu chút tiền đấy sao? Không giải quyết được, tôi sẽ đập nát cái tiệm của cô!”
Vừa nghe đã biết người phụ nữ này không phải loại lương thiện, Lương Tịch Mai cũng sợ, đề xuất bồi thường tiền:
“Xin lỗi, tôi bồi thường cho chị mười đồng được không?”
“Mười đồng? Mười đồng của cô là gạch vàng sao? Cuối tuần sau con trai tôi kết hôn, đầu tóc như vậy, tôi còn gặp người kiểu gì được nữa? Nếu không giải quyết đàng hoàng cho tôi, tôi sẽ khiến tiệm của cô phải đóng cửa ngay bây giờ!”
Khúc Mỹ Phương vừa nghe thấy đối phương chỉ bồi thường cho mình có mười đồng, lại càng tức giận hơn.
Lương Tịch Mai lo lắng tới túa mồ hôi, không ngừng tăng tiền lên.
Cuối cùng đã tăng tới trăm đồng rồi khách vẫn không đồng ý, thậm chí còn càng kích động hơn, một hai đòi gọi người tới phá tiệm.