Tô Mân Vấn nhanh chóng lật xong một cuốn sách, sau đó đặt cuốn sách về chỗ cũ, Diệp Sênh cũng đặt cuốn mình vừa lấy về chỗ cũ.
Tô Mân Vấn cụp mắt nhìn Diệp Sênh, nhẹ nhàng nói: “Sau này mấy cuốn sách cấm này xem ít một chút.”
Diệp Sênh: ...Nhất định đã nhìn thấy hình ảnh tình cảm mãnh liệt nào đó rồi...
“Em đã hai mươi tám tuổi rồi, em còn là biên tập của cuốn truyện tranh đó...” Diệp Sênh lẩm bẩm.
“Ngoại trừ duyệt bản thảo, còn đâu thì đọc ít thôi.” Tô Mân Vấn kiên trì nói.
Diệp Sênh nhìn vẻ mặt của anh rồi đưa ra kết luận: Ừm... một gã đàn ông phúc hắc cổ hủ...
“Tô Thiên, lúc anh viết sách, anh không viết đến mấy thứ blah blah blah sao?” Diệp Sênh thảo luận với anh một cách quang minh chính đại, điều này thường xảy ra khi thảo luận về cốt truyện với các họa sĩ truyện tranh, nên nói mãi cũng thành quen.
Tô Mân Vấn suy nghĩ một chút, nói: “Để xúc tiến cốt truyện, việc tiếp xúc da thịt giữa nhân vật chính tất nhiên phải có.”
“Xem ra là anh có viết.” Diệp Sênh gật đầu nói.
Ít nhất trong cuốn sách “Mối tình đầu” và ba bộ huyền nghi mà Diệp Sênh đã xem, Diệp Sênh không thấy cảnh nào táo bạo, nhưng trong bộ huyền nghi có miêu tả mấy cảnh đơn giản.
“Anh viết nó ở quyển nào?” Diệp Sênh hỏi anh.
Tô Mân Vấn nhàn nhạt nói: “Ruộng lúa.”
“Nó liên quan đến cái gì?” Diệp Sênh hỏi.
“Phân tích bản chất con người.”
Diệp Sênh gật đầu, vẻ mặt đã hiểu, quả thực rất sâu sắc...
“Ở nhà anh có cuốn sách đó không?” Diệp Sênh mỉm cười hỏi anh.
Tô Mân Vấn nhìn vẻ mặt của Diệp Sênh, kéo mũ mình xuống hỏi: “Em muốn làm gì?”
“Mượn sách.”
Tô Mân Vấn suy nghĩ một chút, cự tuyệt Diệp Sênh: “Không được.”
“Tại sao?”
“Nó không có lợi cho sự phát triển thể chất và tinh thần của em.” Tô Mân Vấn bày ra bộ dáng chính nghĩa nói.
“Cho em mượn đi...” Diệp Sênh hiếm khi làm nũng.
“Không được.”
“Tô Thiên...”
“Không.”
Hai người nói qua nói lại, âm thanh dần dần trở nên to hơn, xung quanh có mấy người nhìn sang đây bắt đầu chỉ trỏ nói chuyện, Diệp Sênh thấy thế này không ổn nên nhanh chóng im lặng, đưa tay ra thay anh kéo mũ xuống.
Cô nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi nhanh đi... bọn họ đang nhìn anh...”
Tô Mân Vấn cẩn thận nhìn chung quanh: “Ừm.”
Sau khi Diệp Sênh thanh toán tiền, Tô Mân Vấn xách túi lớn nhỏ đi trước, Diệp Sênh đi theo sau.
Diệp Sênh suy nghĩ một chút, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Tô Thiên.”
Cô gọi anh từ phía sau.
“Hả?” Tô Mân Vấn dừng bước, quay người lại.
“Anh không mua gì sao?” Diệp Sênh chợt nhớ ra, cô đang giúp Nhuế Khiêm mua đồ, Tô Mân Vấn chưa bỏ cái gì vào xe đẩy.
Tô Mân Vấn cười khẽ, không trả lời cô, anh bấm chìa khóa, mở cốp xe ra, bỏ đồ đạc vào cốp xe.
“Vậy em muốn mời anh ăn tối không?” Sau khi đóng cốp xe, Tô Mân Vấn hỏi Diệp Sênh.
Diệp Sênh sửng sốt trừng mắt.
“Anh đã làm tài xế miễn phí cho em rồi, bây giờ lại còn làm cu li…” Tô Mân Vấn đút hai tay vào túi quần, nhìn rất ngầu.
“Ừm...” Diệp Sênh nhẹ nhàng đáp lại, thật là... không có cách nào để chống lại anh...
Cho nên khi Nhuế Khiêm nhìn thấy Diệp Sênh và Tô Mân Vấn cùng nhau vào nhà mình, cậu ta cũng đã miễn dịch với điều đó, chỉ cúi đầu nhìn tiếp tục vẽ.
“Phản ứng của cậu ta là sao?” Diệp Sênh có chút khó chịu.
“Chắc là đã quen rồi.”
Tô Mân Vấn bình tĩnh nói, ôm đồ trong tay đi đến phòng bếp của nhà Nhuế Khiêm.
Đầu tiên anh đặt sữa chua lên ngăn trên tủ lạnh, sau đó đặt thùng đồ uống xuống ngăn dưới tủ lạnh, cuối cùng đặt đồ ăn nhẹ ở nơi có thể nhìn thấy, sau đó lấy rau củ đã mua ra, rửa sạch chúng.
Diệp Sênh nhìn động tác của anh, vô cùng thuần thục.
Cô ngẩng đầu nhìn Nhuế Khiêm đang vẽ tranh, rõ ràng sự nghiệp của họ tương tự nhau, nhưng tại sao cách quản lý cuộc sống của họ lại khác nhau đến vậy? Đây có phải là khoảng cách giữa con người với nhau không?
Diệp Sênh bước tới chỗ Tô Mân Vấn, bắt đầu rửa rau với anh.
Đương nhiên là Tô Mân Vấn chỉ giúp Diệp Sênh rửa xong rồi dừng lại, dù sao đêm nay cũng là sân nhà của Diệp Sênh.
“Em không biết làm món ngon kinh thiên động địa, chỉ biết nấu những món đơn giản thôi.” Diệp Sênh vừa cắt rau vừa nói.
“Ừm, anh còn chưa được ăn.” Tô Mân Vấn khoanh hai tay trước ngực, dựa vào chiếc bàn đá cẩm thạch cạnh Diệp Sênh, quan sát động tác của cô.
Diệp Sênh nhìn anh một cái, nói: “Không được chê khó ăn.”
“Ừm.” Tô Mân Vấn trầm giọng đáp lại.
Đến giờ ăn, Diệp Sênh kêu Nhuế Khiêm xuống ăn, Nhuế Khiêm nhìn thấy đùi gà liền vui vẻ, đôi mắt đỏ hoe, một tay cầm chiếc đũa, chọc vào đùi gà.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào hai chiếc đùi gà to trên đĩa, sau đó lại nhìn Tô Mân Vấn: “Suyes, để cảm ơn anh mấy hôm trước đã bao em ăn cơm, đùi gà này cho anh.”
Nhuế Khiêm dùng đũa gắp đùi gà vào bát của Tô Mân Vấn, vẻ mặt của Tô Mân Vấn lại trở nên rất vi diệu.
Diệp Sênh gắp một ít cơm trắng vào miệng, nhai vài lần, liếc nhìn Tô Mân Vấn rồi hắng giọng.
“Bảo bối...” Diệp Sênh gọi Nhuế Khiêm.
Nhuế Khiêm quay lại nhìn Diệp Sênh: “Chị, sao vậy?”
“Ừm... thần tượng của cậu mắc bệnh sạch sẽ...” Diệp Sênh vì để phòng ngừa Nhuế Khiêm lại gắp đồ ăn cho Tô Mân Vấn, nên đành ăn ngay nói thật.
Nhuế Khiêm suy nghĩ một chút, xua tay nói: “Chị, chị lại lừa em, Suyes mắc bệnh sạch sẽ, sao lại có thể miệng miệng... với chị?”
Miệng miệng...
Diệp Sênh thiếu chút nữa đã bẻ gãy đôi đũa, tức giận nói:
“Nhuế Khiêm! Tối nay tôi cho cậu ăn cơm trắng!”