Diệp Sênh nhìn chăm chú vào ánh mắt chân thành, sâu thẳm và sáng ngời của anh, anh nói anh không thể buông được cô. Diệp Sênh không biết phải phản ứng thế nào, nhưng cô lại nhìn anh không dời mắt.
“Tô Thiên...” Diệp Sênh cảm thấy cổ họng khô khốc, không nói được lời nào.
Tô Mân Vấn ấn nút mở khóa, đưa tay xoa xoa mái tóc dài đen mềm mại của Diệp Sênh: “Đi thôi, xuống xe.” Anh nhẹ nhàng nói ra những lời này.
Diệp Sênh có chút bối rối, cứ như vậy là xong? Không có sự dây dưa không rõ như trong phim thần tượng, mà sau khi bày tỏ tình cảm liền tùy ý muốn sao cũng được?
Diệp Sênh xuống xe, phát hiện Tô Mân Vấn cầm lấy một chiếc mũ từ ghế sau đội lên đầu.
Anh thấy Diệp Sênh nhìn mình, liền chỉ chỉ vào mũ nói: “Bị người khác nhận ra sẽ rất phiền phức.”
Diệp Sênh gật đầu.
Tô Mân Vấn hai tay đút túi quần đi phía trước, Diệp Sênh đi theo anh, hai người cùng nhau tiến vào siêu thị.
Tô Mân Vấn đội mũ, lặng lẽ đẩy xe ở bên cạnh, để Diệp Sênh bỏ đồ vào xe, khi họ đi đến khu nếm thử thì bị một dì mặc quần áo lao động ngăn lại.
“Chàng trai trẻ, dưa này rất ngọt, mua cho vợ cậu một quả đi.”
Tô Mân Vấn dừng bước, quay đầu nhìn dì bán dưa, sau đó lại nhìn chung quanh, chỉ có mình anh, liền ngập ngừng hỏi: “Dì, dì gọi con à?”
Dì đó mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, chàng trai trẻ, là cậu đấy.”
Diệp Sênh đã đi xa, thấy Tô Mân Vấn đứng ở chỗ bán dưa, vì vậy cũng quay trở lại.
“Nào, nào, nào, vợ cậu quay lại rồi.” Dì bán dưa liên miệng nói.
Vợ... Diệp Sênh liếc nhìn Tô Mân Vấn, trên mặt anh không có chút cảm xúc dư thừa nào.
“Dì... dì hiểu lầm rồi, cháu và anh ấy không phải vợ chồng.” Diệp Sênh xua tay.
Dì bán dưa không tin, lại nhìn Tô Mân Vấn và Diệp Sênh: “A, dì hiểu rồi, hiểu rồi, hiểu rồi, hai đứa vẫn chưa kết hôn phải không? Nhìn hai đứa ăn mặc như cặp tình nhân, dì hiểu mà.”
Diệp Sênh nghe dì nói, liền cúi đầu nhìn quần áo của mình, sau đó nhìn quần áo của Tô Mân Vấn, ôi má ơi, nhìn thoáng qua thật sự giống quần áo đôi.
Dì cắt dưa, vừa cắt vừa nói: “Cô bé, bạn trai của cháu thật đẹp trai.”
Diệp Sênh: “...” Cô thở dài trong lòng, cũng lười giải thích.
“Đây, cậu ăn miếng dưa này đi, rất ngọt.” Dì đó dùng tăm chọc một miếng dưa đỏ mới cắt rồi đưa cho Tô Mân Vấn.
Diệp Sênh nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Tô Mân Vấn, trộm cười rồi nói: “Dì, để cháu ăn đi. Chắc bây giờ anh ấy không muốn ăn dưa.”
Thế là Diệp Sênh lấy miếng dưa nhét vào miệng.
Ừm... đúng là rất ngọt.
“Dì ơi, chúng cháu mua một quả lớn hơn chút.” Diệp Sênh cười nói với dì.
“Được, dì sẽ chọn cho các cháu một quả vừa to vừa đẹp.”
Trước khi đi, dì bán dưa còn tặng cho bọn họ một miếng dưa đỏ, dì nói dù sao cũng để thử nên cho bọn họ thêm một miếng nữa. Diệp Sênh liên tục cảm ơn.
Diệp Sênh ăn một miếng dưa mới cắt mà dì bán dưa đưa cho, tiếp tục đi dạo trong siêu thị, vừa ăn dưa vừa nói: “Tô Thiên.”
“Hả?” Tô Mân Vấn quay đầu lại, thấy cô đang ăn uống vui vẻ.
“Khi nào bệnh sạch sẽ của anh mới sửa được?” Diệp Sênh nhìn về phía trước, giọng điệu tràn đầy sự đề nghị chân thành.
Tô Mân Vấn nắm lấy tay đang cầm dưa của Diệp Sênh, kéo đến trước mặt mình, cúi đầu cắn một miếng, sau khi ăn xong, nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của Diệp Sênh, cười nói: “Bây giờ có thể sửa rồi.”
Diệp Sênh nuốt nước bọt, lẩm bẩm trong lòng: Anh thích ăn dưa thì cứ ăn đi, sao lại phải ăn nước miếng của cô...
Diệp Sênh nhìn chằm chằm miếng dưa đỏ mà Tô Mân Vấn vừa cắn, do dự có nên cắn tiếp hay không.
Tô Mân Vấn thì thầm vào tai cô: “Lãng phí là không tốt.”
Diệp Sênh nghiến răng nghiến lợi, hung hăng cắn một miếng, ăn thì ăn, không phải chỉ là nước miếng sao...
Tô Mân Vấn hơi nhếch khóe môi, trong lòng cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy.
Mua rau và thịt xong, xe đẩy cũng đã đầy, hai người định về nhà, Diệp Sênh lại nghĩ tới điều gì đó, kéo Tô Mân Vấn về phía khu đọc sách trên tầng hai.
Ở đó còn có một quầy sách, Diệp Sênh muốn xem truyện tranh mình làm biên tập có được bán trong các siêu thị lớn hay không.
Hai người vừa lên tầng hai, liền nhìn thấy trước cửa khu thư viện có một tấm bảng lớn quảng cáo sách mới của Tô Mân Vấn.
Diệp Sênh quay lại nhìn Tô Mân Vấn vẫn còn đang ngơ ngác, Diệp Sênh đưa tay ra, hạ mũ của anh xuống, Tô Mân Vấn hơi cúi đầu nhìn cô, Diệp Sênh nhẹ nhàng nói: “Bộ dáng của anh quá gây chú ý, nơi này lại là thiên hạ của anh, anh nhỏ giọng một chút.”
Tô Mân Vấn nhìn về phía trước, quả nhiên trên bảng quảng cáo có ảnh của anh, còn có một số khách hàng đang chọn sách của anh.
Diệp Sênh đưa Tô Mân Vấn đi khắp nơi, xem một cuốn truyện tranh duy nhất của họa sĩ dưới trướng cô nằm trong mục truyện tranh bán chạy nhất.
Tô Mân Vấn tò mò nên cúi xuống cầm một cuốn truyện tranh chưa niêm phong, mở ra xem, không ngờ lại là cuốn truyện tranh của đại tướng B dưới trướng Diệp Sênh.
Diệp Sênh nhìn thấy anh cầm cuốn truyện, liền vươn tay tóm lấy, giấu ở sau lưng: “Anh xem những cái khác đi, đừng nhìn ‘Hoàng tử của tôi’ do Lão Lái Xe vẽ.”
“Tại sao?”
Diệp Sênh: Bởi vì a...
Diệp Sênh không biết tại sao cô lại lúng túng như vậy khi chỉ cho Tô Mân Vấn xem, lúc người khác hỏi cô, cô đã gói lại chục cuốn, cho người khác mượn.
“Ừm... cái này...” Diệp Sênh bị hỏi.
“Đừng xấu hổ, anh cũng đề cập đến tình cảm đồng tính trong sách của mình.” Tô Mân Vấn nghiêm túc nói.
“Anh viết?” Diệp Sênh tò mò hỏi.
Tô Mân Vấn bình tĩnh nói: “Không, chỉ đề cập một chút thôi.”
Diệp Sênh ngơ ngác gật đầu, Tô Mân Vấn cúi người cầm một cuốn sách khác bắt đầu đọc, vẻ mặt rất nghiêm túc, Diệp Sênh xấu hổ muốn lấy cuốn sách khỏi tay anh.
“Tên họa sĩ truyện tranh là Lão Lái Xe?” Tô Mân Vấn hỏi.
“Ừm...”
Diệp Sênh thực sự rất bất lực trước bút danh của đại tướng B...
“Thú vị.” Tô Mân Vấn cười nói.