Nhà Văn Của Tôi

Chương 25: Chảy máu mũi

Diệp Sênh không nhớ mình đã ăn xong bữa tối như thế nào nữa, nhưng cô nhớ rõ ánh mắt u oán của Nhuế Khiêm khi phải ăn cơm trắng và vẻ mặt cười như không cười của Tô Mân Vấn.

Khi Diệp Sênh về nhà, trong tay cô cầm theo cuốn “Ruộng lúa” mà cô đã cướp được từ chỗ của Nhuế Khiêm, Tô Mân Vấn không muốn cho cô xem, cô lại càng muốn xem.

Lúc dùng khăn giấy lau máu mũi, cô thực sự đã hối hận khi đọc nó, cảnh tượng này, cách miêu tả này cũng đủ thú vị, đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đủ cuồng nhiệt... Tuyệt đối không phải là chuyện mà người bình thường có thể tiếp nhận được...

“A... sao máu mũi không ngừng chảy ra thế này...” Diệp Sênh lấy khăn giấy lau mũi liên tục.

Diệp Sênh lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn WeChat cho người bạn thân nhất của mình là Triệu Tâm.

Diệp Sênh: Cục cưng, tớ bị chảy máu mũi rồi...

Triệu Tâm: Cậu... dục hỏa đốt người sao!

Diệp Sênh liếc nhìn cuốn “Ruộng lúa” trong tay, loại sách này không nên bán trên thị trường, so với truyện tranh tiểu hoàng mạn của cô, nó còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn...

Diệp Sênh: Tớ xem ruộng lúa...

Triệu Tâm: Cậu đi trồng lúa? Không làm biên tập nữa à?

Diệp Sênh: “Ruộng lúa”! Sách! Sách! Sách!

Triệu Tâm: Là cuốn “Ruộng lúa” trong tay của tổng biên tập bọn tớ sao?

Diệp Sênh: Ừm...

Thực ra, Hạ Dục là tổng biên tập của Triệu Tâm và Tô Mân Vấn, họ đều là người của công ty xuất bản H&K. Triệu Tâm là một biên tập nhỏ bình thường, còn Hạ Dục là tổng biên tập. Diệp Sênh cảm thấy cái tên Hạ Dục quen tai là vì Triệu Tâm luôn phàn nàn vào tai cô về việc tổng biên tập của cô ấy đáng sợ đến mức nào.

Triệu Tâm: Một người trong sáng như cậu, sao lại đọc cái loại sách có khẩu vị nặng như vậy?

Diệp Sênh: Cục cưng hối hận rồi... máu mũi không ngừng chảy... làm sao cũng...

Triệu Tâm: Chậc chậc, chậc chậc, cậu có tiến bộ nha, vậy mà lại đọc một cuốn sách sâu sắc như vậy. →_→

Diệp Sênh lau nước mắt, cô không muốn đọc một cuốn sách sâu sắc như vậy, chỉ là do Tô Mân Vấn ngăn cản cô đọc nên cô mới không nhịn được mà liếc mắt một cái, nếu để cuốn sách này trước mặt cô, cô còn phải cân nhắc có nên đọc hay không.

Cái này gọi là… cái gì không được làm, mình lại càng muốn làm...

Triệu Tâm: Cậu hãy thưởng thức nó đi, cuốn sách đó đã giành được rất nhiều giải thưởng quốc tế!

Diệp Sênh: Ơ... lợi hại như vậy sao?

Triệu Tâm: Còn không phải là do Suyes viết sao!

Diệp Sênh ngã xuống giường suy nghĩ, hiện tại Tô Mân Vấn thật sự nổi danh quốc tế, anh dựa vào thực lực của mình để đạt đến đỉnh cao, người thích anh có lẽ xếp thành hàng dài quanh trái đất.

Triệu Tâm: Cục cưng, cậu có biết Suyes là ai không?

Diệp Sênh: Tớ biết...

Triệu Tâm đột nhiên bắt đầu gọi video, Diệp Sênh nhấn nút chấp nhận.

Triệu Tâm nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Diệp Sênh, liền bật cười: “Tiểu Sênh đáng thương của chúng ta, hahahahaha, vậy mà lại có người xem sách cấm bị chảy máu mũi hahaha...”

Diệp Sênh đứng dậy khỏi giường, thay hai chiếc khăn giấy khác: “Tâm thối, gọi video làm gì chứ.”

Triệu Tâm che miệng: “Tớ chỉ muốn nhìn bộ dáng chảy máu mũi của cậu thôi.”

“Vậy tớ cúp máy đây.”

“Đừng đừng đừng...”

Diệp Sênh bình tĩnh hỏi: “Nói đi, có chuyện gì vậy?”

“Không có việc gì lớn, tớ chỉ tò mò thôi, sao cậu biết Suyes? Người khác có thể không hiểu cậu, những tớ còn không hiểu cậu sao. Cậu chỉ quan tâm đến những chuyện trong ngành truyện tranh thôi. Đồ đạc trong nhà cậu cũng bài trí na ná trong truyện tranh, sao cậu lại biết tác phẩm của Suyes nhà chúng tớ...”

Qua màn hình Triệu Tâm có thể nhìn thấy ánh mắt chột dạ của Diệp Sênh.

“À... cái đó... ừm... chỉ là... ừm...” Diệp Sênh ngập ngừng.

Triệu Tâm nhíu mày, mắng cô: “Biểu cảm hiện tại của cậu là thế nào... nói đi, giấu tớ cái gì?”

“Tớ nói là được rồi... Suyes - nhà văn vĩ đại Tô Mân Vấn là… là mối tình đầu của tớ...” Diệp Sênh lại thay một chiếc khăn giấy khác.

Triệu Tâm kinh ngạc đến quên cả cách nói chuyện: “Cậu từ từ, từ từ đã, để tớ sắp xếp lại suy nghĩ của mình.”

“Tiểu Sênh, mối tình đầu của cậu không phải là Tô Thiên sao!!!”

Diệp Sênh mím môi: “Đó là biệt danh tớ đặt cho anh ấy...”

Triệu Tâm: “...”

Triệu Tâm thở dài cảm khái, cô ấy vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Suyes nổi tiếng lại là mối tình đầu của Diệp Sênh.

Diệp Sênh nhàn nhã kể cho Triệu Tâm về cuộc gặp lại của cô với Tô Mân Vấn và những chuyện xảy ra sau cuộc gặp lại đó.

Triệu Tâm vừa nghe vừa lắc đầu: “Tiểu Sênh...”

“Ừm?”

“Tớ cảm thấy... hai người vẫn vui vẻ...” Triệu Tâm lại gật gật đầu nói.

Diệp Sênh dùng ngón tay quấn quanh tóc, ánh mắt mơ hồ, suy nghĩ một lúc mới nhàn nhã nói: “Hôm nay tớ đã ngả bài với anh ấy, tớ cảm thấy bọn tớ không có khả năng.”

Triệu Tâm ở bên kia cầm cốc nước, nhấp một ngụm rồi nói: “Nhưng người ta không bày tỏ thái độ gì sao, người ta vẫn không quên được cậu, có một người không buông được, vậy thì đoạn tình cảm này cũng không buông được.”

“Huống chi cậu cũng không phải là không có cảm giác với người ta, nếu không thể nhất kiến chung tình, cũng có thể tích lũy theo thời gian mà!” Triệu Tâm nói thêm.

Diệp Sênh sửng sốt: “Như vậy được sao?”

Triệu Tâm xua tay: “Tớ là người từng trải, hiểu biết hơn cậu.”

Khóe miệng Diệp Sênh nhếch lên, Triệu Tâm có thể là người bình thường trong công việc, nhưng xét về mặt tình cảm thì sự thăng trầm, các tình tiết luyến ái, tình tiết chia tay, còn đặc sắc hơn cả phim truyền hình.

“Triệu hiệp nữ, tiểu nhân bội phục ngài!”

Triệu Tâm vuốt mái tóc dài của mình, nói: “Ngủ sớm một chút, máu mũi không chảy nữa rồi.”

Diệp Sênh xác nhận một chút, quả nhiên không chảy nữa rồi: “Thân ái, cậu quả nhiên là linh vật của tớ!”

Triệu Tâm: “Tớ phải tăng ca đây! Ngủ ngon, ngủ ngon!”

Diệp Sênh gật đầu.

Sau khi hai người cúp máy, Diệp Sênh nằm trên giường, mở mắt nhìn trần nhà, không ngủ được…