Người Ăn Cơm Ngụy Tấn

Chương 23: Khổ sở

Triệu Trường Dư cũng không thể nghỉ, ông trầm ngâm hồi lâu, vẫn cố gắng chống đỡ thân thể bệnh tật đứng dậy, "Hà Gian vương qua đời, Trường An mất khống chế, phía tây Lạc Dương mất đi che chở, chỉ sợ Khương Hồ sẽ nhân cơ hội nam hạ, đến lúc đó Lạc Dương lâm nguy.”

Triệu Trường Dư quyết định dâng thư, đề nghị Đông Hải vương tập trung hoả lực đến Kinh Triệu [*] quận, đề phòng Khương Hồ xuôi nam.

[*] các quận ở Trường An

Cấp Uyên đỡ ông ngồi ở trước bàn làm việc, trầm ngâm nói: "Nhưng để cho Đông Hải vương tập trung hoả lực đến Kinh Triệu lui địch, chẳng phải là giao tất cả mạch máu Đại Tấn cho y sao?”

"Giữa hai cái hại thì chọn cái nhẹ hơn, việc cấp bách trước mắt là phòng bị ngoại địch, nội loạn..." Triệu Trường Dư dừng một chút rồi nói: "Chờ một chút đi, hy vọng bệ hạ có thể hiểu được, tạm thời nhẫn nại một chút.”

Phó Chi trở lại Phó gia, bảo Phó Đình Hàm đi nghỉ ngơi, sau đó ông cũng xoay người vào thư phòng, gọi phụ tá của mình tới.

"Hà Gian vương đã chết.”

Phụ tá vội hỏi: "Chúng ta cũng đang muốn thông báo cho lang chủ đây, hôm nay tin tức phương truyền về, nghe nói trên đường gặp phải cướp, Thánh Thượng cùng Đông Hải vương tức giận, đã hạ lệnh tiêu diệt phỉ, nhất định phải báo thù cho một nhà Hà Gian vương.”

Phó Chi nhếch miệng, "Thật sự là do đạo tặc gây nên ư?"

Phụ tá dừng một chút rồi thấp giọng nói: "Có người lén lút nói, là Đông Hải vương ra lệnh, chấp hành chính là xà thần dưới trướng Nam Dương vương.”

Nam Dương vương là đệ đệ của Đông Hải vương, cho tới bây giờ hắn đều nghe lệnh của Đông Hải vương.

Phó Chi thở dài một tiếng nói: "Người đã qua đời, lúc này bàn luận ai đã gϊếŧ hắn cũng không có ý nghĩa gì, việc cấp bách trước mắt là phòng bị Khương Hồ và Hung nô."

Phó Chi nói: "Ngày mai ta sẽ tiến cung, đề nghị Vương Diên tiếp quản Kinh Triệu quận, nhất định phải phòng ngừa Khương Hồ ở phía bắc.”

Phụ tá đáp ứng.

Phó Chi dừng một chút rồi nói: "Người phái đi Trường An đón Thế Hoành cùng công chúa có gửi tin tức về không?”

"Chưa từng có.”

Phó Chi liền thở dài một tiếng nói: "Hy vọng bọn họ bình an, cái chết này của Hà Gian vương, có lẽ sẽ khiến con đường từ Trường An đến Lạc Dương trở nên khó đi hơn, ngươi nghĩ biện pháp phái người đi đưa tin, đường trở về gian nan, không bằng ở lại Trường An trước, hoặc là đi về đất Thục phía nam, lại từ đất Thục quay về Lạc Dương.”

Hà Gian vương vừa chết, đạo tặc, lưu dân, ngoại tộc trên đường chỉ biết càng hỗn loạn hơn, lúc này trừ phi mang theo đại quân, bằng không mặc kệ hắn là vương tôn quý tộc hay lưu dân ăn mày, mạng đều không đáng bao nhiêu tiền.

Phụ tá đáp lại, nhỏ giọng nói: "Lang chủ, nghe nói hôm nay Đại lang quân và Triệu gia đã đính hôn?”

Phó Chi cuối cùng cũng lộ ra một chút ý cười, vuốt cằm nói: "Đã trao đổi thϊếp canh cùng lễ đính hôn."

Phụ tá liền cao hứng nói: "Chúc mừng lang chủ, nếu hai nhà đã đính hôn, sao không mời Triệu công hỗ trợ đến Trường An đón người?”

Phó Chi nói: "Trường Dư là một người thông minh, việc này không cần chúng ta nhắc tới, ông ấy tự sẽ nghĩ đến, chỉ là ta lo lắng thế cục chưa rõ ràng, lo lắng bọn họ trở về chịu khổ. Trường Dung lần này trở về không phải đã đi nửa cái mạng sao?”

Phụ tá không nói nữa.

"Thân thể Trường Dư không tốt, với sự chu toàn của ông ấy, ông ấy nhất định sẽ sắp xếp cho vợ con trước, ngươi và quản gia gần đây sửa sang lại tài sản trong nhà một chút, chọn ra những thứ thích hợp làm sính lễ cho Trường Dung, chờ hết bận rộn thì cử hành hôn lễ cho hai đứa nhỏ.”

Phụ tá và quản gia đều vui vẻ đồng ý.

Phó Trường Dung là trưởng tử trưởng tôn của Phó Chi, hắn vừa sinh ra đã có được khối tài sản lớn của Phó gia, không có gì ngoài ý muốn, tương lai bảy phần của Phó gia đều là của hắn, cho nên ở trên sính lễ không thể bạc đãi hắn.

Mà Triệu tam nương là cháu gái của Triệu Trường Dư, xem ra, Triệu Trường Dư tính toán giao tôn tử mình cho tôn nữ chăm sóc.

Phụ tá sở dĩ vui vẻ như vậy, chính là nghĩ đến với cá tính khôn khéo của Triệu Trường Dư, ông ấy nhất định sẽ giao một ít tài nguyên cho Triệu tam nương.

Mà Triệu tam nương, không phải là của Phó Trường Dung sao?

Phó Trường Dung, không phải là Phó gia sao?

Phụ tá vui vẻ rạo rực đi xuống an bài.

Vương thị cũng đang phấn khởi soạn đồ, bà moi hết của hồi môn của mình ra, gọi hai đứa nhỏ đến trước mặt, "Mẹ không thiên vị, các tỷ đệ các con mỗi người một nửa.”

"Cửa hàng và điền trang ta đều đã phân chia xong, còn dư lại, những trang sức bảo thạch các loại này, cho Tam nương, những vàng bạc này cho Nhị lang, tranh chữ cùng sách vở..." Vương thị dừng một chút, thở dài một tiếng nói: "Cho Tam nương đi.”

Bà nhìn thoáng qua đứa con trai ngồi ở một bên vui vẻ ăn điểm tâm, muốn nhồi máu cơ tim, "Cũng không biết tương lai nó sinh con giống nó hay là giống như cha các con.”

Triệu Hàm Chương an ủi bà, "Di truyền cách thế hệ cũng là có."

Vương thị càng sầu lo.

Bà cố gắng không nghĩ tới chuyện này nữa, tiếp tục tính của hồi môn cho Triệu Hàm Chương, "Hồi môn của ta không nhiều lắm, có một ít còn là phụ thân con thêm vào sau này, nếu hiện tại chia làm hai, ta chỉ sợ Nhị lang không giữ được, tương lai Nhị phòng đương gia, nếu chúng ta nói không rõ ràng, hồi môn cũng có thể biến thành gia sản Triệu gia, cho nên ta nghĩ tất cả đều đặt ở trên danh sách của hồi môn của con, về sau con nhớ phân một nửa cho đệ đệ con nhé.”

Triệu Hàm Chương liền đùa giỡn nói: "Mẹ tin con như vậy sao? Không sợ con không cho sao?”

Vương thị liền thương tiếc sờ đầu nàng nói: "Nếu con như vậy, a nương tuy rằng sẽ tức giận, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, con đó, chính là tâm tư quá nặng, cũng quá nặng tình cảm, luôn muốn suy nghĩ chu toàn cho ta và đệ đệ con, nhưng chuyện trên đời này, làm sao có thể chu toàn?”

Bà nói: "Thế đạo này đã như vậy, chúng ta có thể sống như thế nào thì cứ sống, con cũng đừng luôn nghĩ cho chúng ta."

Triệu Hàm Chương sửng sốt, "Ngài..."

Vương thị nén lệ nhìn nàng, đột nhiên rất thương tâm, "Tam nương, Nhị lang là đứa ngốc, a nương cũng không thông minh, chúng ta chỉ cần có ăn có uống là được, không giống con và phụ thân con, là người thông minh, các con không chỉ phải sống tốt, còn phải không bị khi nhục, còn muốn người bên cạnh sống tốt, trong lòng các con mới có thể yên ổn.”

"Thường ngày Nhị phòng ngoài sáng trong tối khi dễ chúng ta, con đều bảo ta nhịn, nhưng ta biết, trong lòng con mới là khó chịu nhất.”

Vương thị biết mình không nhịn được, có thù trên cơ bản liền báo ngay tại chỗ, cho dù là mình không dễ chịu, nhìn thấy đối phương cũng không dễ chịu, trong lòng bà liền thoải mái.

Trong mắt Vương thị, chỉ cần trong lòng thoải mái là tốt rồi, bà mới không quan tâm ẩn nhẫn được gì mất gì đâu.

Nhưng Tam nương không phải, bà thấy nàng còn nhỏ đã cố gắng đọc sách tập võ, bởi vì bà và Nhị lang bị uất ức liền bố trí phản kích, có đôi khi chính nàng cũng phải quên đi uất ức mình đã từng chịu, nàng lại có thể cách nửa năm sau tính toán nợ cũ cho Nhị phòng.

Tuy rằng báo thù rất vui vẻ, nhưng Vương thị cũng đau lòng, nữ nhi của bà, một đứa nhỏ như vậy, tuổi còn nhỏ đã phải học được những tính toán này.

Vương thị luôn cảm thấy như vậy quá mệt mỏi, nhưng mấy ngày nay, bà cảm giác tâm tư nữ nhi không có nặng nề như trước nữa, so với trước kia càng thêm tiêu sái, đối với Nhị phòng không còn ẩn nhẫn như vậy, có thù cho dù không thể giống như bà hoàn trả tại chỗ, cũng sẽ không giống như trước kia ghi lại lâu như vậy.

Vương thị cảm thấy nàng cuối cùng cũng có chút giống mình, bà vừa đau lòng vừa vui mừng, còn rất vui mừng, nắm lấy tay Triệu Hàm Chương rưng rưng nước mắt nói: "Sau này con cứ như vậy, đừng giữ uất ức ở trong lòng, nếu..."

Bà cắn răng, "Nếu thật sự muốn tranh giành gia sản với đệ đệ con, con cũng phải nhớ chừa lại cho nó một chút.”