Triệu Hàm Chương nhịn không được cười ra tiếng, ánh mắt nhu hòa, "Được, con sẽ chừa cho nó một ít.”
Vương thị lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, quay đầu thấy Triệu Nhị lang vẫn còn đang ăn, không khỏi vỗ hắn một cái, "Cả ngày chỉ biết ăn, thuộc chữ hôm qua ta dạy con chưa?”
Triệu Nhị lang lập tức cảm thấy điểm tâm trong tay không còn ngon nữa, hắn chột dạ nhìn tỷ tỷ một cái, đứng dậy, "Mẹ, con đi nấu thuốc cho tổ phụ.”
"Tổ phụ con có cần con nấu thuốc không, mau tới đây, hôm nay chúng ta học chữ mới, con chỉ cần có thể nhớ một chữ, ngày mai ta cho con thêm hai miếng điểm tâm.”
Triệu Nhị lang không muốn, từng bước lui về phía sau, chờ lui ra cửa, liền xoay người chạy ra ngoài, "Con không cần học nhận chữ, tổ phụ đều nói không miễn cưỡng con.”
"Con!" Vương thị khó thở, "Con đứng lại cho ta, ai dạy con trong lúc nói chuyện với trưởng bối lại bỏ chạy hả?”
Triệu Nhị lang chạy nhanh như chớp không thấy bóng dáng.
Triệu Hàm Chương giữ chặt bà lại nói: "Mẹ, nếu Nhị lang học không được, vậy đừng miễn cưỡng hắn, để cho hắn tập võ đi, việc học, vẫn nên dựa vào sở trường của mình.”
"Tập võ chỉ là giới vũ phu, muốn tự bảo vệ mình vẫn phải đọc sách." Có vị bề trên nào không phải mưu sĩ, mà là một kẻ vũ phu không?
Trong mắt Vương thị, vũ phu chính là bán mạng cho người ta.
"Võ nghệ cũng giống như văn nghệ, học thật tốt đều có thể bán cho đế vương gia, chứ đừng nói chi là loạn thế như vậy, có thể tự bảo vệ mình cũng đã là bản lĩnh rất tốt rồi." Nàng nói: "Con cảm thấy Nhị lang như vậy rất tốt.”
Vương thị thở dài một tiếng, xua tay nói: "Thôi, dù sao ta cũng không miễn cưỡng hắn, hắn cũng không học được.”
Bà đẩy Triệu Hàm Chương, "Con mau đi nấu thuốc cho tổ phụ con đi, trong khoảng thời gian này hầu bệnh nhiều, đừng chỉ để nhị phòng giành hết.”
Đáng tiếc bà là con dâu, là quả phụ, bằng không bà cũng phải đến chỗ cha chồng lắc lư, lúc này có thể có được bao nhiêu gia sản, toàn bộ đều dựa vào bản lĩnh.
"Tổ phụ con gia sản dày, trên tay ông ấy có rất nhiều đồ tốt.”
Triệu Hàm Chương rất nhanh đã nhìn thấy tài sản của Triệu Trường Dư, ông tìm một cái cớ dẫn Triệu Hàm Chương ra cửa, trực tiếp đi đến một trang viên bên cạnh thành.
Triệu Hàm Chương rất là kinh ngạc, trong thành Lạc Dương lại còn có một nơi như vậy, đất đai bờ ruộng dọc ngang, gà gáy chó sủa, có nông dân khiêng cuốc đi qua trước xe bọn họ, bộ dáng muốn xuống đất làm đồng.
Triệu Trường Dư thấy nàng vẫn nhìn ra bên ngoài, liền nói: "Đây là thời điểm gieo hạt, người có đất thì ra ruộng, ai không có đất thì ra ruộng tìm việc làm. Một năm mới bắt đầu là mùa xuân, mùa xuân này nếu có thể gieo được càng nhiều hạt giống càng tố, đến mùa thu đông sẽ có thu hoạch.”
Triệu Hàm Chương: "Con chỉ không nghĩ tới trong thành Lạc Dương cũng có ruộng đồng trang viên như vậy, con cho rằng trong thành đều là cửa hàng và nhà ở.”
Triệu Trường Dư nói: "Hầu hết những đứa trẻ như con đều không biết trong thành Lạc Dương kỳ thật làm gì có nhiều cửa hàng nhà ở như vậy? Kỳ thực quan trọng nhất chính là nông dân và ruộng đồng.”
Ông cũng nghiêng đầu nhìn nông nhân bên ngoài khiêng nông cụ qua lại, "Lúc an ổn, bọn họ là dân thường, tá điền, nô ɭệ canh tác, thời điểm không yên ổn, là con chó loạn thế, ta có một ít nhân thủ liền an bài ở chỗ này.”
Ông nói: "Những người này ban đầu được nuôi cho cha con, trong nhà không có ghi chép gì, chỉ có Thiên Lý biết nơi này."
Triệu Hàm Chương nhướng mày, "Cấp Uyên cũng không biết ư?"
Triệu Trường Dư: "Trước kia hắn không biết, sau khi xác định Nhị Lang ngu ngốc mới biết.”
Triệu Hàm Chương: ...
Triệu Trường Dư cũng không tị hiềm, nói thẳng: "Vốn ta muốn giao phó Nhị lang cho hắn, những người này tay đều cho Nhị lang, có ta theo bên cạnh nhìn, chờ Nhị lang thành thân sinh con, lại giao cho thế hệ tiếp theo là được, nhưng..."
Triệu Trường Dư cụp mắt xuống nói: "Người tính không bằng trời tính, từ sau lần trước ta bị bệnh, thân thể này vẫn không tốt... Hôm nay mang con tới đây chính là cho con gặp bọn họ một lần, chờ con xuất giá, con mang theo bọn họ.”
Triệu Hàm Chương: "Có viết vào danh sách?"
"Không viết," Ánh mắt Triệu Trường Dư khẽ ngưng tụ, "Thân khế của bọn họ, còn có khế đất của trang viên đều lén giao cho con, ngoại trừ con, trong nhà sẽ không có ai biết sự tồn tại của bọn họ nữa.”
Ông nói: "Có chuyện gì, con có thể thông qua Thiên Lý sai khiến họ."
Triệu Hàm Chương liền hiểu, đây chính là tài sản Triệu Trường Dư để lại cho nàng.
"Thúc tổ phụ cũng không biết sao? ”
Triệu Trường Dư bình tĩnh nói: "Hắn sẽ không biết. "
Triệu Hàm Chương đang nghi hoặc vì sao ông lại xác định như vậy, Triệu Trường Dư đột nhiên nói: "Trong này chuyện, con có thể cân nhắc để Phó Trường Dung biết.”
"Tổ phụ không lo lắng Phó Trường Dung mưu tính sao?”
Triệu Trường Dư: "Nếu ta đã dám lựa chọn Phó gia, vậy thì không sợ bọn họ mưu tính, hơn nữa..."
Ánh mắt ông dừng trên người Triệu Hàm Chương, "Giữa hai người các con, rốt cuộc ai mưu tính ai còn chưa biết được.”
Khóe miệng ông hơi nhếch lên, nói: "Tam nương, cũng không phải nam tử liền nhất định có thể ở trên nữ tử, con rất tốt, nếu con có tâm làm chủ đại phòng Triệu gia, vậy thì làm cho tốt. Con và Phó Trường Dung tương lai là phu thê, phu thê chí thân chí sơ, tự con nắm cho chắc.”
Triệu Hàm Chương liền cảm thấy ông rất lão cáo già, nếu là nguyên chủ, tiểu cô nương kia nghe được những lời này, đáy lòng không biết sẽ nhấc lên bao nhiêu dã tâm, chỉ sợ liều mạng cả đời cũng phải bảo vệ mẹ con Triệu gia, bảo trụ đại phòng Triệu gia.
Mặc dù nàng cũng có ý định như vậy.
Triệu Hàm Chương mỉm cười với ông, "Con biết, con sẽ sống thật tốt với Phó Đại lang quân, cùng nhau cố gắng bảo vệ đại phòng Triệu gia ta.”
Triệu Trường Dư liếc nàng một cái, nhịn không được giơ tay vỗ đầu nàng một cái: "Quỷ linh tinh quái.”
Đến nơi, xe dừng lại, Triệu Hàm Chương xuống xe trước, sau đó đi đỡ Triệu Trường Dư.
Triệu Trường Dư vịn tay nàng đi xuống, Triệu Câu đã chờ ở trong viện, mang theo người chờ ở cửa, người vừa đến liền lập tức dẫn người tiến lên quỳ xuống hành lễ.
Người phía sau hắn quỳ rạp theo.
Tổng cộng chỉ có hai hàng, một hàng bảy tám người, tuổi tác không chênh lệch nhiều, ước chừng từ mười sáu mười bảy đến ba mươi lăm tuổi, đều là thanh niên tráng niên.
Sân là tiểu viện nông gia bình thường, chỉ là tường vây hơi cao một chút, bên trong nuôi gà, dưới mái hiên còn treo lúa mạch cùng hạt lúa, cùng với hạt giống hoa cải buộc thành một bó.
Ánh mắt Triệu Hàm Chương quét một vòng trong sân, đi theo Triệu Trường Dư đứng trên bậc thang.
Triệu Trường Dư chỉ vào nàng nói với mọi người: "Đây là cháu gái của ta, tương lai y bát của ta sẽ do nàng kế thừa."
Lời này vừa nói ra, mọi người ngẩng đầu nhìn thoáng qua Triệu Hàm Chương, rồi quỳ xuống hành lễ, "Bái kiến nữ lang.”
Triệu Hàm Chương nhìn về phía Triệu Trường Dư.
Triệu Trường Dư gật gật đầu với nàng, Triệu Hàm Chương liền cười nói với mọi người: "Đứng dậy đi, sau này tại hạ sẽ nhờ chư vị chiếu cố.”
Mọi người đồng thanh nói "Không dám".
Triệu Trường Dư liền nói với Triệu Hàm Chương: "Để Thiên Lý dẫn con đi gặp bọn họ một chút đi.”
Ông hạ thấp giọng nói: "Những người này vừa là bộ khúc, vừa không chỉ là bộ khúc, vợ con bọn họ đều ở chỗ này.”
Triệu Hàm Chương hiểu rõ, "Con sẽ giao tiếp tốt với bọn họ.”
Triệu Câu rất nghe lời Triệu Triệu Trường Dư, hắn nói muốn cho Triệu Hàm Chương hiểu rõ những người này, cho nên chuyện lớn chuyện nhỏ gì hắn đều giới thiệu cho nàng, ngay cả tối hôm qua hai vợ chồng nhà ai đánh nhau đều lôi ra nói cho Triệu Hàm Chương biết.
Triệu Hàm Chương: ... Nàng có chút hiểu được vì sao Triệu Trường Dư lại tín nhiệm Triệu Câu như vậy rồi.