Người Ăn Cơm Ngụy Tấn

Chương 22: Gạt người

Hắn có chút không nắm chắc được suy nghĩ của Triệu Trọng Dư và Phó Chi, lúc này vì Triệu Hòa Trinh mà tỏ ra hiếu thuận như vậy, chẳng lẽ không phải vì tước vị?

Mà Phó gia lúc này lại kết thân với Triệu gia, mưu đồ gì đây?

Triệu Trọng Dư bị chuyện này ảnh hưởng nặng nề, tinh lực không bằng lúc trước, ngay từ đầu sức khỏe ông đã không còn tốt, lần này càng là nỏ mạnh hết đà, không nói được mấy câu đã bảo Thành bá tiễn khách, chỉ để lại Triệu Tam Nương hầu bệnh.

Triệu Trọng Dư càng muốn để Triệu Tế đến, Triệu Tế vừa tiếp nhận vị trí Thế tử, lại là cháu trai, hắn ta mới là người hầu bệnh tốt nhất.

Nhưng ông nhìn thoáng qua Phó Chi cùng Phó Đình Hàm, tạm thời không lên tiếng phản đối, cho lui xuống trước.

Phó Chi cũng dẫn theo Phó Đình Hàm cáo từ.

Triệu Hàm Chương gật gật đầu với Phó Đình Hàm, sau khi tiễn người đi rồi trở về ngay lúc đưa thuốc vào cho Triệu Trường Dư.

Triệu Trường Dư tiếp nhận chén thuốc, nhìn thoáng qua chân nàng, "Tốt rồi?”

Triệu Hàm Chương mặt không đổi sắc gật đầu, "Tốt rồi ạ.”

Triệu Trường Dư không khỏi mỉm cười, ngửa đầu uống thuốc, thở dài một tiếng nói: "Sau này không thể tùy hứng như thế nữa, thời gian của ta không nhiều, trong khoảng thời gian này con có thể hàn gắn quan hệ với nhị phòng.”

Triệu Hàm Chương một mực đồng ý, trên mặt có chút chần chờ nói: "Tổ phụ, buổi sáng con cùng Phó đại lang quân đi hoa viên cắt hoa hồng, gặp phải đá trên núi giả rơi xuống, dường như đập trúng ai."

Triệu Trường Dư một hơi liền ngăn ở ngực, "Đập trúng ai?"

Triệu Hàm Chương: "Lúc đó phía trước đang tiếp chỉ, không biết đại tỷ tỷ có đi hay không, nếu như không có, đó có thể là nàng, lúc đó cách khá xa, hơn nữa nàng không lên tiếng, con cũng không xác định có phải là nàng hay không.”

Triệu Trường Dư nghĩ một chút sẽ hiểu, chỉ sợ nhị phòng bên kia cũng không muốn lộ ra, hôm nay đối với nhị phòng mà nói rất quan trọng, bọn họ không muốn nhất chính là xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.

Nhưng thù nhất định là kết.

Triệu Trường Dư thở dài một tiếng, lòng mệt mỏi phất phất tay, "Thôi, muốn làm gì thì làm, trong lòng con hiểu rõ là được rồi.”

Ông nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lại kiên quyết hơn, "Nếu hôn sự đã định, vậy cũng định hôn kỳ luôn đi, thừa dịp ta còn ở đây, hoàn thành hôn sự của con, về sau mẫu thân và đệ đệ liền phó thác cho con.”

Đã như vậy, không bằng trước khi ông chết phân chia cho tốt, giữa đại phòng cùng nhị phòng còn có thể lưu lại chút tình hương hỏa, tương lai cũng có một đường lui.

Triệu Hàm Chương muốn nói không cần, nhưng chạm đến ánh mắt của Triệu Trường Dư, nàng liền trầm mặc.

Được rồi, cũng không thể để cho người ta ra đi cũng đi không an tâm, thành thân thì thành thân thôi, như vậy còn tiện cho nàng và giáo sư Phó tìm đường.

Triệu Hàm Chương trở lại Thanh Di các, Vương thị gấp đến độ xoay vòng lập tức ra đón, "Tổ phụ con thế nào nào? Ông ấy có muốn gặp Nhị lang không?”

"Tổ phụ uống thuốc buồn ngủ, đại phu nói không có việc gì." Triệu Hàm Chương trấn an bà, "Ngày mai con lại dẫn Nhị lang đi thăm tổ phụ.”

Vương thị liền thở phào nhẹ nhõm, "Cũng không biết là chuyện gì, lại làm tổ phụ con tức giận đến ngất xỉu.”

Triệu Hàm Chương nói: "Hà Gian vương đã chết.”

Vương thị không coi là quan trọng, "Hai năm nay tông thất chết không có hai trăm cũng có một trăm, ta không nhớ rõ Hà Gian vương có giao tình gì với nhà ta.”

Triệu Hàm Chương nói: "Hà gian vương khinh tài tốt sĩ, thanh danh coi như không tệ, ở trong tông thất, ngoại trừ Đông Hải vương, cũng chỉ có hắn còn có chút danh vọng, lúc trước hắn cố thủ Trường An, coi như là lấy được dân tâm. Cái chết này của hắn, Trường An hoàn toàn không còn ai giúp, chỉ sợ chống đỡ không nổi nữa.”

"Hơn nữa..." Triệu Hàm Chương dừng một chút rồi nói: "Loại vật như danh vọng này, dùng tốt, hắn có thể vung tay lên, triệu tập dân chúng thiên hạ cần vương hộ quốc. Dùng không tốt, đó chính là lòng dân tan rã.”

"Hiện giờ tân đế mới vừa đăng cơ, chính là có rất nhiều việc đang chờ hoàn thành, bên trong có vạn dân quan sát, bên ngoài có cường địch rình rập, lúc này gϊếŧ Hà Gian vương, tương đương với tự hủy căn cơ" Triệu Hàm Chương nói: "Đông Hải vương đã đi một nước cờ dở rồi."

Vương thị càng chú ý đến chuyện gia sản, "Đó cũng là quốc sự, có liên quan gì đến chúng ta? Hiện tại hôn sự của con đã định ra, tổ phụ con có nói khi nào định đồ cưới cho con không?”

"Quan hệ cũng lớn." Triệu Hàm Chương thấp giọng lẩm bẩm, "Vận khí tốt, Lạc Dương còn có thể an ổn một đoạn, chèo chống đến khi chúng ta tìm đường trở về, vận khí không tốt. . ."

Nàng thở dài một tiếng, "Vì mạng sống, chỉ có thể tạm thời rời khỏi Lạc Dương.”

Vương thị sửng sốt, "Rời khỏi Lạc Dương, đi đâu?”

"Nhữ Nam.”

"Về quê? "Vương thị kinh ngạc đến mức giọng sắp vỡ ra, bà liên tục lắc đầu, "Không được, không được, ta đã trở về Nhữ Nam một lần, lúc ấy phụ thân con sống, con không biết..."

Bà dừng một chút rồi nói: "Lạc Dương thật tốt nha, bệ hạ ở đây, đây mới là nơi an toàn nhất chứ?”

Triệu Hàm Chương: "Chính là vì hoàng đế ở đây, nơi này mới không an toàn.”

Nàng thấy Vương thị sắp khóc, không khỏi tò mò, "Nhữ Nam quê quán có chuyện gì, có gì không ổn sao?"

Vương thị suy sụp bả vai, lắc đầu nói: "Không có, nếu thật sự phải trở về, vậy thì trở về thôi.”

Đêm xuống, Triệu gia liền an tĩnh lại, giống như hai sự kiện lớn xảy ra trong ngày hôm nay đều không ảnh hưởng gì đến bọn họ.

Hạ nhân nhị phòng ra vào đều vô cùng cẩn thận, tuy rằng Triệu Trường Dư ngã bệnh, nhưng bọn họ vẫn không nhịn được để phòng bếp chuẩn bị thêm một ít mỹ thực, còn lấy ra rượu ngon, tính toán lặng lẽ chúc mừng một phen.

Triệu Hòa Uyển dựa vào giường, trán buộc vải, đang nghe Ngô thị phàn nàn, "Con không nên đi, vô duyên vô cớ thêm một vết thương này, còn không thể nói ra, đêm nay ngay cả tổ phụ con cũng không tới được.”

Triệu Hòa Uyển siết chặt khăn tay, thấp giọng hỏi: "Cho nên người hôm nay tới là Đại lang quân Phó gia? Hắn cùng Tam muội muội cứ như vậy đính hôn?”

Ngô thị "Ừ" một tiếng, tiếp tục lẩm bẩm: "Gần đây con đừng ra ngoài, đại phòng lúc này đang tức giận, chúng ta có chỗ tốt, tạm thời tránh né bọn họ, bá tổ phụ con còn ở đây, đừng ở trước mặt ông ta ầm ĩ quá khó coi..."

Triệu Hòa Uyển không nghe vào, vẫn rối rắm như trước, "Tước vị đều cho nhà chúng ta, sao Phó Đại lang quân còn đính hôn với nàng ta? A nương, chuyện này có thể nghe lầm hay không?”

Ngô thị nhíu mày, "Không có sai, thϊếp canh cùng lễ đính hôn là đổi ở trước mặt tổ phụ con mà, sao còn có thể có giả?”

"Nhưng mà..." Triệu Hòa Uyển cắn chặt môi nói: "Không phải nói, bá tổ phụ đính hôn cho Tam muội muội là vì thỉnh phong thế tử cho Nhị đệ sao? Hiện tại hôn sự đã định, nhưng lại thỉnh phụ thân làm thế tử.”

Ngô thị có chút xấu hổ nói: "Không biết tin đồn này từ đâu đến, con nghe qua coi như xong, như thế nào còn tin?”

"Không phải mẫu thân cùng Liễu nhi nói sao, như thế nào cũng là..." Một câu còn chưa dứt thì một cái tát đã giáng xuống, trực tiếp đánh lệch mặt nàng ta, Triệu Hòa Uyển che mặt khϊếp sợ nhìn mẫu thân.

Ngô thị trầm mặt thấp giọng giận dữ nói: "Ngươi nói bậy cái gì, mẫu thân khi nào nói những lời này? Ta thấy ngươi bị tảng đá đập vỡ đầu, sau này lại hồ ngôn loạn ngữ, vậy tiếp tục đi từ đường quỳ.”

Sắc mặt Triệu Hòa Uyển trắng bệch.

Ngô thị đứng dậy, gọi hạ nhân tiến vào nói: "Đại nương vừa từ trong từ đường đi ra, bị bệnh, gần đây các ngươi không cho nàng ra ngoài, lại để nàng đi ra ngoài bị kinh hãi hoặc là bị thương, ta sẽ hỏi tội các ngươi.”

Bọn nha hoàn kinh hoảng đáp lời, khom người đưa Ngô thị ra cửa.

Triệu Hòa Uyển nước mắt tuôn rơi, ôm mặt khóc thành tiếng, "Lừa ta, đều lừa ta!”

"Đại nương," nha hoàn tiến lên an ủi, "Ngài đừng khóc, lão thái gia cùng Thế tử bọn họ ở phía trước uống rượu, nếu nghe được tiếng khóc, nhất định sẽ tức giận.”