Mặc dù Tiết Chiêu nghi đang ở đầu sóng ngọn gió, nhưng nàng ta không vì được sủng ái mà sinh ra kiêu ngạo, là một người khá khiêm tốn và lễ phép, nhưng nha hoàn của nàng ta lại sớm vểnh đuôi lên trời, chuyện ngày hôm nay, là do nha hoàn của Tiết Chiêu nghi gây ra.
Chỉ là nha hoàn của Chiêu nghi, cũng dám đánh tỳ nữ của phi tần, dù thế nào cũng phải chịu trách nhiệm, chỉ trách Chiêu nghi quản giáo không nghiêm.
Cùng lắm, Đổng Thục phi sẽ không để yên chuyện này, dù cho xấu mặt, nhưng nếu nàng ta nhịn, nàng ta càng không phục, việc này, liền phải lôi ra trước mặt hoàng hậu, rốt cuộc, người này không thích quản lý chuyện hậu cung của hoàng thượng, nhưng rất công bằng và liêm chính.
Đổng Thục phi liếc mắt nhìn hoàng hậu đang ngồi ngay ngắn trên giường La Hán, mặc một thân áo bào màu đỏ kiểu cũ cũng không che đậy được dung nhan mỹ lệ của nàng, nếu mẫu thân nàng không phải họ Thương, với dung mạo tuyệt đẹp như vậy, vì sao cần phải chậm chạp già đi trong hậu cung.
Thương Nguyệt Dao cũng không biết Đổng Thục phi đang nghĩ gì, nàng nghe xong cáo trạng, lập tức hiểu rõ ngọn nguồn.
Chuyện này rất nhỏ.
Đổng Thục phi muốn ăn một bát đảng sâm bạch phượng, nha hoàn Bảo Cầm đi đến Ngự Thiện Phòng, trên bếp vừa vặn có một bát, Bảo Cầm hỏi một tiếng bát sâm này là của ai, không ai trả lời, vì vậy nàng ta lập tức mang đi, không ngờ vừa đi được nửa đường nha hoàn Hạ Trúc của Tiết Chiêu nghi liền vội vàng ngăn cản.
Hạ Trúc nói rằng bát này là hầm cho Chiêu nghi nhà nàng ta, muốn lấy lại, nhưng bát sâm đã nằm trong tay Bảo Cầm, nàng ta cũng không muốn trả lại, hai người ngươi tới ta đi, liền xảy ra xung đột, Hạ Trúc ỷ vào chủ tử sủng ái nàng ta, nói chuyện có chút kiêu ngạo, Bảo Cầm là nha hoàn mà Đổng Thục phi yêu thích nhất hiện tại, cũng không muốn nhượng bộ, tranh cãi đến mất lý trí, liền nói: “Nương nương nhà ngươi cũng chỉ là Chiêu nghi, không vượt qua được phi tần, nếu chủ tử của ta không uống bát sâm này thì cũng phải đổ đi, không đến lượt nha hoàn của Chiêu nghi khoa tay múa chân.”
Hạ Trúc giận dữ, mấy ngày nay nàng ta đi đến chỗ nào cũng phải cúi đầu khom lưng xu nịnh, ngay cả đại tổng quản cũng nói chuyện khách khí vài phần với nàng ta ở trước mặt hoàng thượng, giờ đây đối diện là loại mặt hàng nào mà cũng dám, trong lòng cả hai đều đã phát hỏa, lập tức giáng xuống một cái tát.
Sau đó, nương nương của hai cung đều gặp mặt, nói chuyện một hồi, liền đi đến Tử Thần Cung đòi công đạo.
Đổng Thục phi lớn tiếng doạ người, vừa kêu oan vừa tố cáo như một tên cướp, Tiết Chiêu nghi giống như một con thỏ đang sợ hãi, hai mắt mở to chực chờ rơi nước mắt, nhìn rất đáng thương.
Đổng Thục phi nói xong, Tiết Chiêu nghi “phịch” một tiếng lập tức quỳ xuống.
“Hoàng Hậu nương nương, thần thϊếp vạn lần không dám nghĩ như vậy, cầu nương nương minh xét.”
Nhìn nữ nhân đang quỳ bên chân mình, Thương Nguyệt Dao hơi chau mày: “Ngươi ngồi lên đi.”
Bả vai Tiết Chiêu nghi có chút gầy yếu, lắc đầu không nói.
Thương Nguyệt Dao lạnh giọng nói: “Người sai là nha hoàn của ngươi, không phải ngươi, ngươi quỳ làm gì? Ngồi dậy đi.”