Giường La Hán được chạm khắc phượng hoàng vàng, khói xanh lượn lờ tỏa ra từ miệng đôi hạc đồng đang đặt ở hai bên.
Hương thơm bắt nguồn từ phía nam Lưỡng Quảng, Thương Nguyệt Dao chỉ thích loại hương này, mùi thơm vừa dịu nhẹ vừa dễ chịu, có thể làm cho lòng người thư thái.
Nàng chậm rãi đặt tách trà xuống, tầm mắt trở lại khung cảnh không hề “yên bình” trước mặt này.
Trên dưới hậu cung đều biết rằng nàng Thương Nguyệt Dao cùng lắm chỉ là một người vợ bị bỏ rơi, nếu gặp chuyện gì, thì cũng phải lên sảnh đường tìm nàng để đòi lại công đạo. Mỗi khi đến lúc như thế này, nàng liền nghĩ, nếu hoàng thượng xem thường lục đầu bài của nàng, vì sao không dứt khoát giao cho nàng quyền cai quản hoàng cung, để nàng không bị đối xử như một hoàng hậu, nhưng vẫn phải làm việc như một hoàng hậu, thật không công bằng.
“…Tỳ nữ của thần thϊếp đều do thần thϊếp tự mình quản, nha hoàn của Chiêu Nghi muội muội lại gan lớn như vậy, không biết, còn tưởng Cảnh Lan Cung thật sự có bản lĩnh, có thể vượt qua Hoàng Hậu nương nương, đứng đầu hậu cung.”
Khuôn mặt Đổng Thục phi vẫn dịu dàng khả ái như thường, nhưng lời nói từ miệng, lại phóng ra như mũi tên lạnh băng.
Hôm nay nàng ta và Tiết Chiêu nghi xảy ra xung đột, mấy ngày nay Tiết Chiêu nghi là nhân vật nổi tiếng nhất trong cung, hôm nay là lần đầu thị tẩm, tuy nhiên chỉ trong một tháng ngắn ngủi, thẻ bài đã bị lật tám lần.
Phải biết rằng, Vĩnh Hi Đế của chúng ta không phải là người ham mê sắc dục, trong tâm trong mắt chỉ có việc triều chính, một tháng nhiều lắm chỉ lật thẻ bài năm lần trong hậu cung, tám lần, là khái niệm gì? Có mỹ nhân đã tiến cung nhiều năm, chưa từng có ai được lật tám lần!
Hoàng thượng thiên vị như vậy, Tiết Chiêu nghi tự nhiên được cả hoàng cung chú ý, không biết đã có bao nhiêu chiếc khăn tay bị cắn nát đằng sau cửa cung, bao nhiêu bình hoa đã bị đập vỡ, nhưng không một ai dám bày tỏ sự bất công đối với hoàng thượng, tất cả liền đặt hy vọng vào Tào Quý phi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Thục phi không khỏi bật cười, nếu nói Tiết Chiêu nghi là tân sủng của hoàng thượng, thì Tào Quý phi lại là chân ái của hoàng thượng, từ khi còn nhỏ nàng ta đã ở trong phủ hầu hạ bên người biểu muội, cuối cùng tình cảm của nàng ta tự nhiên đã khác trước. Tuy danh phận là Quý phi, nhưng được đối xử ngang hàng như Hoàng Quý phi, mùng một và mười lăm Tết, lẽ ra hoàng thượng phải ngủ lại trong cung hoàng hậu, nhưng Vĩnh Hi Đế không chút kiêng dè đi đến Thái Nguyên Điện để gặp biểu muội, sau nhiều năm, có thể nói sự sủng ái không hề suy giảm. Những người này muốn khoanh tay ngồi nhìn hổ đấu, để Tào Quý phi chỉnh đốn Tiết Chiêu nghi, là chuyện bình thường. Nhưng người thông minh đều hiểu rõ, Tào Quý phi không có sự chống đỡ của nhà mẫu thân, là một nữ nhân yếu đuối nhu nhược, có thể đứng vững trong cung nhiều năm như vậy, chỉ dựa vào, dung nhan xinh đẹp cũng đã chiếm được tình cảm của hoàng thượng. Các nàng không nghĩ mình lại thất bại vì điều này, Tào Quý phi thật sự có toan tính gì sao?
Mọi người đều chờ con chim đầu đàn kia, nhưng Đổng Thục phi không thể nào nghĩ đến, con chim đầu đàn kia sớm muộn lại là chính mình.