Thân mình Tiết Chiêu nghi cứng đờ, không tình nguyện đứng lên.
Tầm mắt Thương Nguyệt Dao lướt qua nàng ta, dừng lại trên người Hạ Trúc đang quỳ ở phía sau nàng ta: “Hạ Trúc, Thục phi nói thật sao?”
“Khởi bẩm nương nương, Bảo Cầm không hỏi trước đã tự ý lấy đi bát sâm của nương nương nhà nô tỳ, nô tỳ thật sự hơi nóng nảy, nàng ta biết rõ bát này đã có chủ, một hai vẫn không chịu trả lại, còn hạ thấp chủ tử của nô tỳ, cho nên… Cho nên…” Hạ Trúc tự nhủ, trước đó bản thân đã làm đúng, nếu nói đến sự thật, cũng là Bảo Cầm sai trước, do đó, thái độ của nàng ta tuy cung kính, nhưng không sợ hãi.
“Cho nên ngươi đã ra tay với nha hoàn của Thục phi sao?” Thương Nguyệt Dao bỗng nhiên đánh gãy lời nàng ta.
Hạ Trúc bị giọng nói trong trẻo của nàng làm cho sửng sốt, nhịn không được ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt như làn thu thủy lấp lánh, sau lưng đột nhiên giật mình một cái, vội vàng cúi đầu, xin khoan dung: “Nô tỳ không dám!”
Thương Nguyệt Dao từ từ thu hồi tầm mắt: “Bảo Cầm tự tiện lấy đi bát sâm của Chiêu nghi là sai, Hạ Trúc vượt quá giới hạn ra tay với nha hoàn của phi tần cũng là sai. Tiết Chiêu nghi, dù sao ngươi cũng là người vừa mới vào cung, lần này, bát sâm chính là bài học đầu tiên của ngươi. Phạt Bảo Cầm năm trượng, Hạ Trúc mười trượng.”
Một người năm trượng, một người mười trượng, còn không phải phân nặng nhẹ sao?
Nàng ta vừa mới tiến cung, nếu lần này ngay cả nha hoàn của mình còn không bảo vệ được, làm sao có thể thu phục đám người gió chiều nào theo chiều ấy?
Tiết Chiêu nghi lập tức mở miệng: “Hoàng Hậu nương nương…”
“Hai người đều sai, dựa vào đâu một người năm trượng, một người mười trượng?”
Một giọng nói trầm thấp vang lên, mọi người trong phòng đều sửng sốt.
Mọi người nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một bóng người màu đen, đứng bên cạnh bình phong, mũ miện bằng ngọc thạch được đội trên mái tóc buộc cao, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn uy nghiêm, tầm mắt hắn đảo qua các mỹ nhân trong phòng, không biểu hiện vui mừng hay tức giận.
Trong lòng Thương Nguyệt Dao nhất thời cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn tôn trọng lễ nghi, đứng lên quỳ xuống hành lễ.
“Thần thϊếp cung nghênh bệ hạ, bệ hạ thánh an.”
“Nô tỳ cung nghênh bệ hạ, bệ hạ thánh an.”
…
Bàn chân rồng của Vĩnh Hi Đế đi qua trước mặt Thương Nguyệt Dao, cũng không hề dừng lại.
Đợi hắn ngồi ổn định, mới nói: “Đều đứng lên đi.”
Lại là giọng nói trầm thấp, quyến rũ đó.
Tiết Chiêu nghi vừa thấy Vĩnh Hi Đế, liền biết rõ người mình cần đã đến, đôi mắt lấp lánh nhìn hắn, nước mắt tự động rơi xuống như không cần tiền.
Vĩnh Hi Đế nắm tay nàng ta, hơi trêu ghẹo nói: “Không phải nàng nói khi khóc đôi mắt của nàng sẽ sưng không thể nhìn được, làm sao, hiện tại không sợ xấu nữa?”
Tính tình của Vĩnh Hi Đế tuy rằng Đổng Thục phi nhìn không thấu, nhưng nàng ta ở bên cạnh hắn bốn năm, cũng đại khái hiểu được, hắn lãnh đạm vô tình, lúc đối xử với các phi tần đều là dáng vẻ ôn nhu, nhưng lộ ra xa cách, tuy nhiên người trước mặt này lại thoải mái đùa giỡn vuốt ve đôi tay nhỏ trước bao nhiêu người, quả thực là một chuyện không thể tưởng tượng được.
Nói cách khác, ở trước mặt mọi người đã như vậy, thì đằng sau lại có bao nhiêu âu yếm ngọt ngào?