Tào Quý Phi vẫn cao cao ngồi ngay ngắn trên kiệu, đôi mắt cũng không chớp một cái.
Nếu là trước kia, một con sủng vật không biết từ đâu đến đυ.ng phải Tào Quý phi, bọn nô tài sẽ lập tức gϊếŧ nó để lấy lòng nàng ta, cho dù Vĩnh Hi Đế có biết, cũng sẽ cảm thấy cùng lắm chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng sau khi hắn biến thành mèo, mới phát hiện vì lấy lòng chủ tử mà đoạt đi một mạng sống thì phải tàn nhẫn cỡ nào.
Mà trong mắt hắn, một người từ trước đến nay không tranh không đoạt, thiện lương khả ái như biểu muội đây, thế nhưng cứ như vậy ngầm đồng ý.
Không nói đến nhận thức của hắn đã bị phá vỡ, hóa ra, Tào Uyển Nhược trong trí nhớ của Vĩnh Hi Đế quả thật có hơi khác biệt so với hiện tại.
Nhưng vào lúc này, quan trọng nhất, vẫn chính là mạng nhỏ của hắn.
Vĩnh Hi Đế ra sức giãy giụa, tứ chi đá loạn trong không trung, nhưng cơ thể quá nhỏ bé, dùng bao nhiêu sức lực, cũng đều vô ích.
Ngay khi hắn cho rằng mình sẽ chết trong tay tiểu thái giám, Bạch Chỉ từ Tử Thần Cung đi ra ngoài tìm hắn đã xuất hiện.
Nàng ta quỳ gối xuống mặt đất, lễ nghĩa rất quy quy củ củ không để sơ sót.
Bạch Chỉ và Bạch Phù là hai nha hoàn thân cận nhất bên cạnh Thương Nguyệt Dao, mọi người trong hậu cung đều biết.
Cho dù Tào Uyển Nhược có oán hận Thương Nguyệt Dao, thì trước mặt người khác nàng ta cũng sẽ giữ thể diện. Mặc dù nàng đang bị cấm túc, nhưng Thương gia vẫn còn chưa sụp đổ.
Cho nên, Tào Quý Phi nâng tay lên, kiệu ngừng lại.
“Ha, là Bạch Chỉ sao, có chuyện gì không?” Nàng ta từ từ hỏi, kỳ thật trong lòng đã có đáp án.
Bạch Chỉ ngẩng đầu: “Hồi Quý phi nương nương, hôm qua hoàng hậu nương nương của nô tỳ nhận nuôi một con mèo, còn chưa kịp đeo thẻ bài, sáng nay đã chạy mất, nô tỳ nhìn thấy rất giống con mèo đang trong tay tiểu thái giám kia, không biết người có thể kêu hắn ta cho nô ty xem qua được không?”
Từ đầu đến cuối, không hề nhắc tới một câu con mèo này vì sao lại lọt vào trong tay quý phi.
Tào Quý Phi âm thầm cười nhạt một tiếng, nha đầu này thật thông minh.
Nàng ta liếc nhìn Hạo Nguyệt một cái, Hạo Nguyệt hiểu ý, tiến lên nói: “Bạch Chỉ cô nương, vừa rồi con mèo này đυ.ng phải Quý phi nương nương, đang muốn đưa đi dìm chết nó. Thế gian có rất nhiều mèo giống nhau, mèo của hoàng hậu không có đeo thẻ bài, ngươi không cần không có mắt như vậy, Bạch Chỉ cô nương vẫn nên đến nơi khác tìm đi.”
Đôi mắt Hạo Nguyệt thẳng tắp nhìn Bạch Chỉ, không hề có ý tứ nhường nhịn.
Ngoại trừ việc Tào Quý phi được hoàng thượng sủng ái trong một thời gian dài, khiến cho cả hoàng cung đều ghen tị, lúc bình thường nàng ta cũng không có gì nổi bật. Trong hậu cung có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ tranh giành lẫn nhau, nàng ta không phải là người xinh đẹp nhất, cũng không làm gì nổi bật, đến nỗi tính tình cũng không có gì đặc biệt. Vì vậy, Bạch Chỉ cho rằng chuyện này cũng không khó để giải quyết, rốt cuộc cũng là sủng vật của hoàng hậu, chỉ cần không gây ra tai họa gì lớn, thì nàng ta cũng sẽ vứt cả mặt mũi.
Nhưng hiện giờ các nàng ta đây là… muốn dẫm đạp hoàng hậu, vì sao bản thân phải nín nhịn?