Tình hình quá khác so với dự đoán, trong thời gian ngắn, Bạch Chỉ cũng không biết phải làm sao, chỉ nói:
“Hồi nương nương, tuy hôm qua hoàng hậu nương nương mới nhặt được con mèo, nhưng chủ tử của nô tỳ xem nó là duyên, đã ban tên cho nó, nếu thật sự nó đã đυ.ng phải nương nương, cũng là chúng nô tỳ sai, không quản nó cho tốt, cầu nương nương suy xét tình cảm mà hiện giờ hoàng hậu dành cho con mèo này có bao nhiêu phân thượng, mà tha một mạng nhỏ cho nó.”
Những ngón tay của Tào Uyển Nhược xoắn lại như bánh quai chèo đặt bên trong tay áo.
Cho đến hôm nay, ngay cả người quét tước cửa cung cũng biết rằng Thương Nguyệt Dao là một hoàng hậu không được sủng ái, đến tột cùng nàng còn vì thể diện mà lợi dụng địa vị hoàng hậu để bức ép nàng ta?
Thương gia bọn họ ỷ vào công trạng của mình, lợi dụng điều đó để mưu toan kiểm soát triều đình của bệ hạ, còn muốn náo loạn hậu cung của hắn, chính là chia rẽ nhân duyên giữa nàng ta và bệ hạ! Ngay cả khi nàng ta được Dập ca ca sủng ái thì như thế nào, địa vị vợ cả của Dập ca ca, đây là điều nàng ta đã mong chờ từ lâu, giờ đây nàng ta chỉ có thể ở cửa phủ hoàng tử, đeo mũ phượng hồng khoác lên khăn choàng của trắc phi! Làm sao nàng ta có thể nhẫn nhịn? Mỗi lần phải quỳ xuống trước mặt nữ nhân Thương gia kia, trong lòng nàng ta càng ngày càng hận!
Trong nhiều năm qua, Tào Uyển Nhược chỉ cảm thấy mình sắp nổ tung.
Cũng may, nàng ta biết rõ, Dập ca ca sắp thành công, chờ đến lúc Thương gia rơi đài, chính là ngày nữ nhân Thương gia kia phải trả lại phượng ấn cho nàng ta.
Cho nên, kéo dài hơi tàn cho thứ đồ vật này, tiện tỳ Bạch Chỉ dựa vào cái gì dám ở trước mặt nàng ta diễu võ dương oai?
Vì thế, không đợi Hạo Nguyệt mở miệng, Tào Uyển Nhược nhướng mày mở miệng trước: “Tiểu súc sinh này sai cho nên nó phải gánh hậu quả, hay ngươi cho rằng xúc phạm bổn cung là chuyện không quan trọng, bổn cung muốn phạt tiểu súc sinh này cũng không thể sao?”
Vĩnh Hi Đế nhịn không được nhìn về phía bóng dáng của Tào Uyển Nhược.
Dường như ở trong lòng hắn, nàng ta chưa từng có tính tình không khoan dung như lúc này…
Vốn dĩ Tào Quý Phi là một người hung hãn, hiện giờ Hoàng Hậu bị cấm túc, quyền khống chế hoàng cung đều ở trong tay nàng ta, tuy Bạch Chỉ có lòng, nhưng cũng vô lực. Nàng ta nắm chặt khăn tay của mình, đầu óc quay cuồng một hồi, bỗng nhiên, nghe được động tĩnh phía sau.
“Là ai đã đắc tội với quý phi muội muội, lại để cho muội muội tức giận thành như vậy?” Bạch Phù đỡ tay Thương Nguyệt Dao, chậm rãi bước lại đây.
Khi đi đến phía trước, nàng dường như không hề cảm thấy việc một người lẽ ra phải bị cấm túc trong cung, giờ đây đã làm biết bao nhiêu người phải khϊếp sợ khi dám trái lệnh Thánh Thượng xuất hiện ở chỗ này, nàng một đường đi thẳng đến trước mặt tiểu thái giám đang xách con mèo, nàng vươn tay ôm lấy Yếm từ tay tiểu thái giám.
Tiểu thái giám kia nào dám tranh với hoàng hậu, chỉ có thể trơ mắt nhìn hoàng hậu ôm con mèo vào trong ngực.