Tào Quý phi cũng không phải là người khó kết giao, có thể được Vĩnh Hi Đế sủng ái, hiển nhiên tính tình không quá tệ, bình thường quan hệ với các phi tần khác, cũng coi như tạm được, mặc dù nàng ta luôn được ban thánh ân nhưng không cậy sủng mà kiêu.
Nhưng Thương Nguyệt Dao không biết mình có phải quá mức mẫn cảm hay không, nàng có thể cảm nhận được địch ý từ trên người Tào Quý phi. Nhất là vào lúc nàng cần thiết phải sóng vai cùng Vĩnh Hi Đế, loại cảm giác này đặc biệt mãnh liệt.
Về sau, Thương Nguyệt Dao mới biết được, vốn dĩ Tào Quý phi chính là hoàng hậu được chọn trong lòng Vĩnh Hi Đế, là Thương gia bọn họ đã can thiệp vào, đoạt lấy vị trí của nàng ta.
Cướp lấy phu quân và địa vị cao quý, cũng khó trách vì sao trong lòng nàng ta lại phẫn uất, căm ghét như vậy.
Cũng bởi vì điều này, Thương Nguyệt Dao cảm thấy trong lòng không khỏi gợn sóng, nàng có hổ thẹn, mặc dù sự hổ thẹn này có vẻ giống như đang tự phụ.
Nói chung là, Thương Nguyệt Dao không muốn đối đầu với Tào Quý phi.
…
Vĩnh Hi Đế vội vàng đến Ngự Thư Phòng để thăm dò tình hình, hắn trốn ra khỏi Tử Thần Cung, đang đi tới hẻm nhỏ, liền đυ.ng phải một nhóm người.
Tiểu thái giám đang nâng kiệu bị con mèo đột nhiên lao đến làm cho giật mình, bước chân loạng choạng, chiếc kiệu hơi nghiêng, Tào Quý phi đang tựa đầu vào một tay bỗng chốc sững sờ, móng vuốt dài lọt vào trong đôi mắt, tức khắc một dấu vết mờ nhạt lướt qua khóe mắt nàng ta.
“Xảy ra chuyện gì?”
Nàng ta vốn dĩ đang lo lắng cho hoàng thượng, tâm tình không được tốt, hiện tại lại trợn mắt ngoác mồm, ngay cả Bồ Tát cũng phải nổi giận.
Lúc Vĩnh Hi Đế nhìn thấy Tào Quý phi, bước chân liền dừng lại.
Tiểu thái giám bên cạnh vừa thấy, tay mắt lanh lẹ nhào lên xách cổ hắn.
“Quý phi nương nương bớt giận, là tiểu súc sinh này đột nhiên lao tới, bọn nô tài mới giật mình.” Hắn ta quỳ trên mặt đất xin tha cho người của mình.
Tào Quý phi nhìn thoáng qua con mèo, con mèo kia cũng đang nhìn nàng ta bằng một ánh mắt quái dị, ánh mắt kia, tựa như bọn họ có quen biết nhau.
Trời nắng nóng, đáy lòng Tào Quý Phi dâng lên sự lạnh lẽo.
Nàng ta cau mày, bày ra dáng vẻ hùng hổ dọa người trên khuôn mặt dịu dàng và thanh tú của nàng ta.
“Mèo từ đâu đến?”
Trong Tử Cấm Thành nếu là sủng vật có chủ, trên cổ đều sẽ đeo một thẻ bài, ghi rõ là từ cung nào, đề phòng lạc đường nếu không sẽ bị một nô tài không có mắt xem như thú hoang vô chủ mà gϊếŧ chết. Nhưng Vĩnh Hi Đế vừa đến Tử Thần Cung, còn chưa kịp đeo thẻ bài thì hắn đã vội chạy ra ngoài. Hiện tại tiểu thái giám nhìn thấy trên người hắn không có thẻ bài, liền nhận định hắn là mèo hoang chạy ra từ viện Đông Tam rách nát nào đó.
Vẫn là nha hoàn Hạo Nguyệt bên người Tào Quý phi có suy nghĩ cẩn thận, nàng ta đánh giá con mèo một lượt, hồi Tào Quý Phi nói: “Nương nương, nô tỳ nhìn thấy con mèo này rất sạch sẽ, không giống như những con mèo hoang vô chủ.” Nàng ta nhìn bốn phía, đè thấp âm thanh: “Vừa rồi nô tỳ thấy, hình như là từ hướng Tử Thần Cung chạy lại đây.”
Tào Quý phi có oán niệm đối với hoàng hậu, người khác không biết, nhưng Hạo Nguyệt lại rất rõ.
Vừa nghe là Tử Thần Cung, ánh mắt Tào Quý Phi tức khắc lộ ra vẻ chán ghét.
Hạo Nguyệt liền hiểu tâm tư của nàng ta, nói với nô tài bên cạnh: “Tiểu súc sinh này đυ.ng phải Quý phi nương nương, dìm chết nó đi.”