3.
Tôi mang theo oán hận sống lại, trùng sinh vào lúc Lục Tiểu Khả đối với Cố Minh Nghiễm vừa gặp đã yêu.
“Cố Minh Nghiễm, đợi lát nữa có muốn đi cùng em không, em dẫn anh đi tới một chỗ tốt.” Lục Tiểu Khả vừa bước vào phòng học đã tùy tiện ngồi lên trên mặt bàn của Cố Minh Nghiễm, cặp chân dài đung đưa, đồng phục trang nghiêm cũng bị cắt sửa đến mức ngắn cún cỡn và bó sát người, chỉ cần một động tác giơ tay lên cao một chút liền có thể nhìn thấy rốn.
“Không muốn, lát nữa tôi muốn đi cùng Tiểu Ngọc đến thư viện tìm tài liệu.” Cố Minh Nghiễm mặt không đổi sắc liếc qua vòng eo mảnh khảnh của cô ta, mày hơi nhíu lại.
Hóa ra từ đầu Cố Minh Nghiễm đã nhìn ra, buồn cười cho tôi vì tin tưởng tình cảm lúc nhỏ cùng nhau lớn lên mà khuyên bảo hắn cố gắng học tập, quả thật là đồ ngốc xen vào chuyện của người khác.
Nghe vậy, Lục Tiểu Khả quay sang đánh giá tôi, ngả ngớn huýt sáo trêu chọc: “ Thì ra mẫu người anh thích là cô ta, em cũng biến thành dáng vẻ này nhé, thế nào?”
Lời nói vừa ra, các bạn học còn chưa rời lớp lần lượt nhìn tôi và hắn, trong mắt đều là vẻ tò mò muốn hóng hớt, giống như chúng tôi thật sự xảy ra chuyện lớn gì đó.
Có lẽ sợ Lục Tiểu Khả hiểu lầm, Cố Minh Nghiễm bắt lấy cổ tay của cô ta, nghiêm mặt nói: “Lục Tiểu Khả, không được nói bậy.”
“Được rồi!” cô ta bĩu môi, biểu cảm có vẻ thất vọng.
Chỉ vài câu nói đã có thể làm cho Cố Minh Nghiễm thay đổi sắc mặt, hai người này thật đúng là trời sinh một cặp.
Cô ta dây dưa Cố Minh Nghiễm ra sao tôi sẽ không quan tâm, nhưng không nên đem tôi ra chế giễu.
Tôi một chân đá văng cái ghế, cầm cuốn sách trên bàn Cố Minh Nghiễm ném thẳng vào người cô ta, lạnh mặt nói: “ Trước kia chỉ cảm thấy cô vô lễ, hiện tại xem ra là vô giáo dục. Cô có biết hay không có một vài câu nói không thể nói bậy, nghiêm trọng sẽ bị khiển trách trước toàn trường, chính cô chạy tới đây dụ dỗ đàn ông thì cứ việc nói thẳng, không cần giả vờ ngây thơ, cũng đừng hắt nước bẩn vào người tôi. Thật xúi quẩy.”
Nói xong tôi mặc kệ gương mặt biến sắc của cô ta, xách cặp rời đi.
Vừa về tới nhà, tôi liền năn nỉ mẹ lắp camera giám sát ở bên ngoài nhà.
Kiếp trước tôi luôn mơ hồ cảm giác được Lục Tiểu Khả đối với tôi có địch ý, giống như hai nam châm có từ trường giống nhau, làm thế nào cũng không thể hòa hợp.
Cô ta không thích tôi, tôi làm sao có thể thích cô ta?
Cô ta khiến cho Cố Minh Nghiễm xa lánh tôi, cùng anh trai Tạ Thanh An xưng em gọi anh, không hề có ranh giới, còn để chị em tốt của cô ta đập vỡ cửa sổ nhà tôi.
Vì cô ta mà ba mẹ tôi lo lắng tôi ở bên ngoài giao du với những người không tử tế, trở thành đứa trẻ hư hỏng.
Cô ta đã muốn chơi, nếu tôi không chơi cùng cô ta thì chẳng phải uổng phí cái thân phận nữ chính của cô ta hay sao.
4.
Sự thật đúng như những gì tôi nghĩ, bởi vì Lục Tiểu Khả không vui, đám đàn em của cô ta ngày nào cũng quanh quẩn gần nhà tôi, làm đủ thứ chuyện phá phách.
Camera ghi lại rõ ràng hình ảnh họ ném đá vào cửa sổ nhà tôi, tôi trực tiếp gọi điện báo cảnh sát.
Cửa sổ bị vỡ làm mẹ tôi bị thương, bọn họ cũng đã trên 16 tuổi nên phải chịu trách nhiệm hình sự.
Rất nhanh sau đó đám chị em của cô ta đều bị tạm giam.
Mất đi đám tay sai, Lục Tiểu Khả tức phát điên lên rồi, cô ta chạy đến dưới nhà tôi la lối một hai yêu cầu tôi đưa ra lời giải thích.
“Tiểu Dư! Nhìn phong cách cô gái này là biết không dễ chọc, nói chuyện lại khó nghe, con đừng đi xuống.” Mẹ của Cố Minh Nghiễm - dì Tống lo lắng nhìn tôi, cho rằng tôi chọc phải côn đồ.
Tôi nhìn dì Tống, người vẫn luôn coi tôi như con gái, không nói lỡ nói ra chuyện Cố Minh Nghiễm bị Lục Tiểu Khả nhìn trúng, hai người hiện tại đang đốt cháy giai đoạn thậm chí về sau Lục Tiểu Khả sẽ trở thành con dâu của dì ấy.
Tôi nhớ kiếp trước, Cố Minh Nghiễm nổi tiếng là sủng vợ điên cuồng, biết Lục Tiểu Khả bất hòa với ba mẹ mình, sợ cô ta chịu uất ức nên vẫn luôn ở lại thành phố A suốt thời gian dài. Ngoại trừ việc gửi một số sản phẩm dinh dưỡng nhất định cùng với tám trăm vạn tệ tiền dưỡng lão, căn bản cũng không trở về nhà.
Hai chú dì đã già yếu thậm chí còn không được gặp mặt cháu nội, chỉ có thể sống nốt quãng đời còn lại trong căn nhà trống rỗng.
Đứa con trai này của bọn họ, có thể nói là nuôi giúp Lục Tiểu Khả.
Sau khi hứa là không đi xuống, tôi nhịn không được nhắc nhở: “ Dì ơi, anh Minh Nghiễm gần đây thế nào rồi ạ?”
“ Khá tốt, chỉ là gần đây vô duyên vô cớ cười ngây ngô, làm dì hơi khó hiểu, có chuyện gì sao?” Dì tò mò nhìn tôi.
Tôi lắc đầu: “ Không có việc gì, con tùy tiện hỏi một chút, chỉ là gần đây anh ấy rất ít đi cùng con về nhà nên con có chút tò mò mà thôi, dì đừng để tâm.”
Ai có thể ngờ đến, tình cảm mười năm của tôi và Cố Minh Nghiễm lại không sánh bằng Lục Tiểu Khả chỉ mới quen được hai tháng.
Xong việc, tôi mặt không đổi sắc, im lặng để dì Tống tự mình nghiền ngẫm.
Lục Tiểu Khả đợi ở dưới lầu mãi vẫn không thấy tôi xuất hiện, hung hăng đá vào tường, cuối cùng khập khiễng rời đi, vô cùng xấu hổ.