5.
Chuyện Cố Minh Nghiễm và Lục Tiểu Khả ở bên nhau cuối cùng cũng bị dì Tống phát hiện.
Nghe mẹ tôi nói, dì Tống tìm được một chiếc áo khoác của con gái có mùi nước hoa nồng nặc cùng với chiếc vòng tay được đóng gói tinh xảo ở trong phòng của anh ta.
Lắc tay là Cố Minh Nghiễm tiết kiệm tiền để mua, định làm quà sinh nhật cho Lục Tiểu Khả.
Vòng tay này cũng là thứ mà Lục Tiểu Khả trân trọng nhất, sau này dù đã có tài sản giá trị hàng trăm triệu nhưng cô ta vẫn luôn đeo chiếc vòng đính ước đã cũ kĩ này.
“Con không được học theo nó yêu sớm, cố gắng học tập mới là quan trọng, bằng không ba của con sẽ tức điên lên cho xem, vì chuyện này mà ba con sợ con cũng học hư theo, tối qua lải nhải cả đêm, dì Tống của con cũng vì chuyện này mà khóc cả một đêm tới giờ vẫn chưa nguôi được.” Mẹ tôi nắm lấy lỗ tai tôi dạy dỗ.
Trước đây chúng ta đều nghĩ đứa nhỏ A Nghiễm này chỉ là tính tình lãnh đạm, hiện tại mới biết là đối xử khác nhau, vì cô gái kia nó không thiết cãi lại dì Tống của con, thậm chí còn nói lời tàn nhẫn, làm dì Tống thương tâm.” Mẹ tôi thở dài, tựa hồ có chút không hiểu vì sao Cố Minh Nghiễm lại trở nên như vậy.
Lúc này mẹ tôi còn không biết, con trai bà - Tạ Thanh An cùng Cố Minh Nghiễm giống nhau, cũng là vì yêu đương mà mất não.
Vì một người phụ nữ, anh ấy có thể bỏ rơi cha mẹ cùng em gái, tha thứ cho cô gái mà mình yêu, là vĩ đại cỡ nào, thâm tình cỡ nào?
“Mẹ, cô gái mà Cố Minh Nghiễm thích là ai?” tôi giả vờ tò mò.
“Mẹ cũng không biết, nó sống chết không chịu nói, dì Tống của con định ngày mai đến trường hỏi thăm tình hình.”
Tôi gật đầu không nói chuyện.
Bởi vì Lục Tiểu Khả, lần đầu tiên Cố Minh Nghiễm phản nghịch như vậy, hắn nổi loạn muốn nói cho tất cả mọi người biết Lục Tiểu Khả là người tốt.
Với hắn mà nói, mọi người sở dĩ không thích Lục Tiểu Khả là bởi vì họ không nhận ra những điểm tốt của cô ta mà thôi.
“Thanh Ngọc, cậu giúp tôi khuyên ba mẹ tôi đi! Bọn họ ngày thường thương cậu nhất, cậu giúp Tiểu Khả đi! Cô ấy không nên bị bôi nhọ như vậy.”
Tôi không hé răng, bất luận giúp ai đều được, duy chỉ Lục Tiểu Khả thì không.
Tôi mãi mãi cũng không quên được việc cô ta kéo tôi ra làm người ch.ế.t thay, ngay cả khi sự thật có là hiểu lầm như cô ta đã nói thì chuyện cô ta đã hại ch.ế.t tôi vẫn là sự thật.
Kiếp trước ba mẹ tôi tuổi già neo đơn không ai nương tựa cũng là một tay cô ta ban tặng.
“Thanh Ngọc, Tiểu Khả nói, cô ấy cũng không biết những người đó sẽ đến đập vỡ của sổ nhà cậu, nếu bọn họ đều bị nhốt lại, nợ nần cũng xem như đã thanh toán xong, cậu cần gì phải cắn mãi không buông.” Hắn bực bội vò đầu bứt tóc, cả người khó hiểu ngơ ngác.
Tôi nén giận, nhẹ giọng hỏi: “Cố Minh Nghiễm, tôi rất tò mò cậu vì sao lại thích cô ta như vậy?”
Thích đến nổi có thể bỏ rơi người bạn cùng anh lớn lên, có thể không nghe lời cha mẹ còn đánh mất sự kiêu ngạo của bản thân.
“Ở bên cô ấy rất thoải mái, rất vui vẻ. Loại cảm giác này anh chưa từng trải nghiệm qua, chỉ có ở bên cô ấy mới như vậy. Tiểu Dư, Tiểu Khả thật sự không giống như cậu nghĩ, cô ấy bởi vì thiếu thốn tình cảm nên mới phản nghịch như vậy.”
Nhắc tới Lục Tiểu Khả, biểu cảm trên mặt hắn ngay lập tức trở nên dịu dàng mềm mại.
Tôi chớp chớp mắt, vẻ mặt bừng tỉnh như hiểu ra: “Ai nha, thì ra là vậy! Nhưng mà tôi không muốn giúp cô ta nói chuyện thì làm sao bây giờ?”
Nói xong tôi lạnh mặt, đẩy hắn ra khỏi nhà: “Bởi vì tôi không thích cô ta, thậm chí còn hận cô ta, chẵng lẽ cô ta không thể trở thành tiên nữ thì mọi người cũng phải xuống vũng bùn cùng cô ta sao? Dì Tống nói không sai, cô ta là người không đàng hoàng. Cố Minh Ngiễm, cậu có tư cách gì tới ra lệnh cho tôi? Cút ngay đi.”
Tôi nói xong trực tiếp đóng cửa.
Ngay từ lúc này tình bạn của tôi và Cố Minh Nghiễm cũng xem như chấm dứt.
6.
Nghỉ lễ Quốc khánh, Tạ Thanh An trở về, nói là về để gặp bạn trên mạng.
Kiếp trước tôi không để ý lắm, hiện tại lại có linh cảm cho rằng “Yêu Yêu” mà anh ta nhắc tới chính là Lục Tiểu Khả.
“Em làm sao vậy, anh trở về còn lạnh mặt như vậy, anh hình như không có đắc tội với em mà!” anh trai nhéo mặt tôi, vừa nói vừa lấy một cuốn từ điển Oxford từ trong túi ra đưa cho tôi.
Hiện tại Tạ Thanh An còn ấm áp như ánh mặt trời, hoàn toàn nhìn không ra mấy năm sau lại suy sút vì yêu mà không có được.
Đặt từ điển sang một bên, không đáp hỏi lại: “anh biết người bạn trên mạng kia của anh là ai không? Nam hay nữ?”
“Không rõ lắm, nhưng cảm giác là một người có tính tùy hứng, vẫn có thể nói chuyện.”
Từ trong lời của Tạ Thanh An mà nói, sau khi bọn họ quen biết trên mạng, sẽ cùng nhau thảo luận một ít thứ, thảo luận xem phim nào hay, hình nào đẹp, thường ngày sẽ làm gì,… quả thực không che giấu nhau chuyện gì.
Ngày nghỉ lễ thứ 2, Tạ Thanh An đi gặp người bạn trên mạng kia, tôi cũng lén đi theo.
Khi nhìn thấy Lục TIểu Khả trong bộ quần áo da xuất hiện, dù có chuẩn bị sẵn tâm lí thì tôi vẫn bị sốc, thì ra Tạ Thanh An đã động tâm với Lục Tiểu Khả từ sớm rồi.
Trong mắt người lớn mà nói thì Lục Tiểu Khả là kiểu người không đứng đắn, nhưng ở trong mắt các nam sinh mà nói, Lục Tiểu Khả rất có cá tính, có thể tự do làm mọi thứ, tựa như đóa hồng dại có gai, cho người ta cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ giống như Cố Minh Nghiễm nói còn những cô gái ngoan ngoãn nhàm chán như tôi không thể so sánh được.
Hai người trò truyện hồi lâu, liền đi đến trung tâm thương mại chơi trượt ván, có thể thấy Tạ Thanh An hiện tại rất vui vẻ.
Thấy hai người đi ra, tôi cũng cầm cốc trà sữa đi tới, cười hì hì kêu một tiếng: “anh hai.”
Lục Tiểu Khả nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Tạ Thanh An rồi lại nhìn tôi, nghiêm túc xem xét mới phản ứng lại.
“Tạ Thanh An, thì ra Tạ Thanh Ngọc là em gái anh! Em nhất thời không nhận ra.” Miệng cô ta nhai kẹo cao su, cười lạnh một tiếng khinh thường nhìn tôi.
Sau đó khoác vai Tạ Thanh An, cười nói: “nếu cô ấy là em gái của anh, thì tôi đây hảo tâm nhắc nhở vài câu, về sau đừng có nhiều chuyện như vậy, người ta đã không thích cô, cô cũng không cần vội vàng đi làm tiểu tam phá hư tình cảm người khác, quá rẻ tiền.”
Trong lời nói tuy rằng không có nhắc tới Cố Minh Nghiễm, nhưng ngữ khí chán ghét quá mức rõ ràng, cô ta cho rằng tôi bởi vì ghen tị nên mới đi cáo trạng với ba mẹ của Cố Minh Nghiễm.
Thấy Tạ Thanh An nhìn tôi đầy nghi hoặc, tôi câu môi cười khẽ, thanh âm lạnh lùng: “Lục Tiểu Khả, nhà cô có mỏ cô có tiền có thể tùy hứng, không cần vì tương lai mà lo lắng. Nhưng Cố Minh Nghiễm không giống cô, hắn là niềm hy vọng của ba mẹ, bây giờ bởi vì cô mà học nói dối, học được đi đêm không về, còn chống đối trưởng bối, cô cho rằng ba mẹ hắn không nhận ra được, hay là không để ý đây, nực cười. Cô cho rằng cô là người thông minh còn những người khác đều là đồ ngốc sao, đến nỗi…”
Tôi không biết tôi nói đã nói cái gì tổn thương lòng tự trọng của cô ta, cô ta vừa che tai vừa quát tôi đừng nói nữa.
Cô ta tỏ vẻ yếu ớt, khiến Tạ Thanh An bên cạnh lo lắng.
Anh ta vội nắm lấy vai tôi, bảo tôi câm miệng.
Tôi không dao động, đẩy anh ra nói tiếp: “Cô xem trọng Cố Minh Nghiễm, xem hắn thành bảo bối, nhưng trong mắt tôi anh ta còn không bằng cọng cỏ, tôi căn bản không thích anh ta. Đừng có mà cho rằng ai cũng thích tranh với cô, phiền phức.”
Vừa dứt lời, tôi đã bị tát một cái vào mặt, âm thanh thanh thúy, có thể thấy là dùng lực rất lớn.
Đầu tôi nghiêng về một bên, không nhúc nhích nữa.
Tạ Thanh An lấy lại tinh thần, run rẩy vươn tay ra muốn chạm vào khuôn mặt nóng rát của tôi, bị tôi trực tiếp tránh đi.
“A Ngọc, anh không cố ý, vừa rồi tình huống quá khẩn cấp, anh nhất thời không nghĩ gì nhiều, đi, anh trai đưa em đi bệnh viện.” Thấy tôi không hé răng, cũng không đi theo, Tạ Thanh An có chút luống cuống.
Không khí trầm mặc một hồi, Lục Tiểu Khả ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất khóc, Tạ Thanh An càng thêm khó xử, không biết nên làm thế nào bây giờ.
“Nếu đã thích cô ta như vậy, thì anh nhận cô ta là em gái ruột của anh đi! Muốn làm gì thì làm, Tạ Thanh An, em không cần anh nữa.” Tôi lau nước mắt trên mặt, từ trong cặp lấy ra quyển từ điển mà hắn đưa cho ném xuống đất, khóc lóc chạy đi.