Nhóc Beta Bám Đuôi Sợ Xã Hội Và Ông Xã Alpha Đỉnh Cấp

Chương 4

Một tuần ròng rã trôi qua, cũng đã một tuần Tống Hạc Khanh không nhìn thấy Đường Nguyễn, hai người họ một là Beta, một là Alpha, nếu không phải Đường Nguyễn cố gắng dây dưa, hai người vốn cũng chẳng có nhiều cơ hội gặp mặt. Đường Nguyễn chủ động từ bỏ, tất nhiên Tống Hạc Khanh càng không thể thấy được nhóc Beta nói lắp kia, đây vốn là một chuyện đáng để chúc mừng.

Tống Hạc Khanh vẫn cảm thấy Đường Nguyễn rất phiền, chẳng qua ngày khai giảng đó tâm trạng của anh tốt, xách valy giúp cậu một chút, kết quả ngược lại bị ỷ lại, ngày nào cũng đưa bữa sáng, cho dù anh lạnh mặt thế nào thì ngược lại nhóc Beta sợ xã hội đó vẫn có một nghị lực khác thường với chuyện này, nói lời từ chối nhưng vẫn không hề lùi bước, lần sau vẫn cứ đỏ mặt đuổi theo anh, bạn bè của Tống Hạc Khanh ai cũng chế giễu anh có một nhóc ‘tuỳ tùng’ có tình cảm sâu sắc như thế, anh sắp bị chọc giận đến cười thành tiếng, thái độ với Đường Nguyễn càng lạnh lùng cứng rắn hơn.

Nhưng một tuần trôi qua, sau tiết học lịch sử Đế Quốc lần trước, Tống Hạc Khanh vẫn chưa từng gặp lại Đường Nguyễn, lúc chơi bóng, anh nhịn không được nhìn về phía khán đài nơi mà Đường Nguyễn thường hay ngồi, không có, trong căn tin cũng không nhìn thấy cậu Beta, phảng phất như người này đột nhiên biến mất khỏi bên người anh.

Bạn cùng phòng đều nói Đường Nguyễn theo đuổi hai năm rốt cuộc cũng từ bỏ, chúc mừng Tống Hạc Khanh được ‘trả’ tự do, màn hình chat của Đường Nguyễn vẫn luôn dừng lại ở một tuần trước, nhãn dán hình một con mèo đáng yêu đang vẫy tay, viết hai chữ loè loẹt “bái bai”.

Thật sự không theo đuổi nữa? Tống Hạc Khanh liếc bạn cùng phòng một cái, ra hiệu ngậm miệng lại.

“Tao đi ra ngoài một lát.”

Nói xong, Tống Hạc Khanh lập tức đi ra ngoài, mặc kệ bạn cùng phòng ồn ào hô hào cái gì.

Anh đi thẳng một đường đến thư viện, buổi chiều người cũng không nhiều, trong phòng tự học yên tĩnh chỉ rải rác có mấy người, Tống Hạc Khanh lại bắt gặp hai bóng dáng ở nơi hẻo lánh lần nữa.

Là Đường Nguyễn và bạn cùng phòng của cậu, hai người thân mật ngồi với nhau, nhóc nói lắp cầm một viên socola từ từ đưa đến bên miệng của bạn cùng phòng.

Tống Hạc Khanh giữ im lặng, lặng lẽ ngồi xuống chỗ cách đó khoảng mấy mét.

Đương nhiên Đường Nguyễn không có chú ý tới, bạn cùng phòng Thẩm Ước đang phụ đạo đề toán cho cậu, cậu làm đến vò đầu bứt tai, Thẩm Ước ở bên cạnh chơi game, nhỏ giọng kêu Đường Nguyễn đút cho cậu ta một viên socola, Đường Nguyễn não bận tay cũng bận, đút đại một viên cho cậu ta.

“Tiểu Nguyễn Nguyễn nè, thế nào, bận rộn rồi thì có phải là quên luôn cái tên chó họ Tống kia không? Mình nói rồi mà, thế giới này chỗ nào không có cỏ thơm, làm gì cứ yêu đơn phương một anh đẹp trai chứ.”

Đường Nguyễn nhăn mặt, thở dài một hơi: “Haiz… Mình biết rồi… Thẩm Ước cậu nói rất có lý, là đến lúc phải từ bỏ rồi.”

“Chứ còn gì nữa, không ấy cậu quen mình đi, mình vừa biết quan tâm, thành tích cũng không tệ, còn có thể kèm cặp một đứa học dở như cậu, lại đây, hôn bạn trai của cậu một cái nào.”

Đường Nguyễn bất đắc dĩ cười, tính tình của cậu tốt, chỉ nhẹ nhàng linh hoạt tránh né, còn cầm viên socola còn lại đút vào miệng Thẩm Ước.

Ánh mắt của Tống Hạc Khanh như đầy khói mù, nhìn chằm chằm tay của Đường Nguyễn, âm thầm chửi tục một câu, đột nhiên đứng bật dậy, đi ra ngoài.

Tận đến giờ phút này, Đường Nguyễn và Thẩm Ước mới phát hiện Tống Hạc Khanh, mặt của Đường Nguyễn lập tức trắng bệch, ngập ngừng nói: “Sao Tống Hạc Khanh lại ở chỗ này…”

Thẩm Ước nhíu nhíu mày, nói: “Mặc kệ anh ta đi, cũng chẳng còn liên quan gì đến cậu nữa.”

Sáng sớm hôm sau, Đường Nguyễn và Thẩm Ước đi đến căn tin ăn sáng, vừa ăn được một miếng, Tống Hạc Khanh đã lạnh mặt bước đến, Đường Nguyễn vừa thấy anh là lập tức cảm thấy trái tim của mình đau nhói, dứt khoát không nhìn anh nữa.