Anh còn kiên nhẫn hơn cả khi chơi bóng, từ chối nhận quà từ hết nhóm người đến nhóm người khác, sau khi những người ăn mặc đẹp đẽ trang điểm lộng lẫy này đi hết, cậu mới cầm chai nước lạnh trong tay, bước lên phía trước,
“Tống Hạc Khanh, em mời anh uống nước…”
Hai tay cậu cầm chai nước, chạy đến trước mặt Tống Hạc Khanh, cố gắng bơm đầy dũng khí nhìn về phía đôi mắt vẫn luôn lạnh như băng kia.
Tống Hạc Khanh không nói lời nào, chỉ nhìn về phía mái tóc ướt mồ hôi một cái, bờ ngực phập phồng bởi vì mới vận động kịch liệt xong, mở miệng nói:
“Tôi không cần, sau này cũng đừng đưa nước cho tôi nữa.”
Vẫn là lời từ chối lạnh như băng, không mang theo một chút nhiệt độ nào, không khác gì khi nói với những Omega kia.
Nguyễn Đường im lặng một hồi lâu, bên tai vang lên toàn những tiếng giễu cợt từ dĩ vãng đan xen vào nhau, anh vẫn lạnh lùng như trước kia, vốn ban đầu cậu không nên đau khổ như thế, cũng không biết đã qua bao lâu, từng tia hơi thở đều thể hiện rõ sự chật vật, cậu giật giật khóe miệng, chỉ để lộ ra một nụ cười khó coi.
“Được…”
Cậu không đưa nước cho Tống Hạc Khanh nữa, chuyển tay đưa cho thành viên không biết tên nào đó của đội bóng rổ đang đứng bên cạnh.
“Đưa cho anh uống được chứ? Là nước lạnh.”
Không kịp nghi ngờ sao cậu lại không tự uống, Triệu Thành đang định đổi sang một chai nước khoáng khác, nói cảm ơn, ‘cứu vớt’ cục diện lúng túng này.
Đường Nguyễn nói không có chi, phất tay với hai người họ, cúi đầu xuống bước nhanh rời khỏi sân bóng rổ, nước mắt của cậu tuôn rơi, từng giọt từng giọt rơi xuống đường nhựa nóng bỏng.
“Hình như trái tim của nhóc nói lắp bị tổn thương rồi a…”
Triệu Thành nhìn bóng dáng Đường Nguyễn rời đi, chỉ để lại một hình bóng nhỏ xíu ở cuối đường, không tim không phổi nói.
Sắc mặt của Tống Hạc Khanh lạnh lùng hơn, anh đoạt lấy chai nước trong tay của Triệu Thành, ném một phát vào thùng rác gần đó, âm thanh vang lên kèm theo hơi sương bay ra.
“Tổn thương thì tốt, sẽ không có ai tới làm phiền tao.”
Nói xong rồi đi thẳng thừng.
Triệu Thành ở đằng sau bĩu môi, nhanh chân đi theo.
Ngày hôm sau, trong lớp tự chọn, Tống Hạc Khanh vẫn ngồi ở chỗ cố định như bình thường, thời gian còn sớm, trên hành lang người cũng không nhiều, Triệu Thành bên cạnh đang nằm dài lên bàn ngủ bù, anh đọc sách, tóc mai lưa thưa rủ xuống trên trán, cả người như toả ra một cảm giác lười biếng buồn ngủ.
Đường Nguyễn tay cầm hai phần bữa sáng bước vào phòng học, cặp mắt sưng đỏ, rõ ràng là tối hôm qua đã lén khóc rất nhiều, nhưng nhìn thấy Tống Hạc Khanh thì đôi mắt vẫn sáng rực lên, từ từ bước đến trước mặt anh, giọng nhỏ nhẹ, nói:
“Tống Hạc Khanh, em mang bữa sáng cho anh.”
Trong túi có chứa bánh bao và sữa đậu nành, giống hoàn toàn với phần ăn cậu đang cầm trong tay mình.
“Không cần.”
Tích chữ như vàng, thậm chí dứt khoát nói mỗi hai chữ, làm nước mắt của Đường Nguyễn lại muốn tuôn rơi, cậu vội vàng kiềm chế lại,
“…”
Bàn tay trắng nõn lấy lại túi giấy dưới mí mắt không thèm nháy một cái của người kia, cậu đã không còn cưỡng cầu, lùi về vị trí quen thuộc của mình, một góc cuối của phòng học, bất kể Tống Hạc Khanh ở đâu cậu cũng nhìn thấy được.
Hết giờ học, Tống Hạc Khanh đứng dậy đi ra ngoài, Đường Nguyễn vẫn luôn nhìn chăm chú vào anh, cũng bận bịu gom lại đồ vật của mình.
Trên hành lang bên ngoài, một nữ sinh tóc đen dài đứng nói chuyện trước mặt Tống Hạc Khanh, hai người cười nói rất vui vẻ, khoé mắt và đuôi lông mày của cô gái đều nhuộm đầy ý cười, đưa cho Tống Hạc Khanh một túi quà tặng được đóng gói rất tinh xảo xinh đẹp, mà điều khiến Đường Nguyễn ngoài ý muốn chính là, Tống Hạc Khanh lại dịu dàng nhận lấy, còn sờ đầu của cô gái đó.
Tống Hạc Khanh có bạn gái, Đường Nguyễn lạnh lẽo cả người, dường như sững sờ tại chỗ, hai năm sưởi ấm trái tim trở nên vô nghĩa, cho tới giờ phút này, cậu mới hiểu được một đạo lý, không phải của mình, thì có cố gắng cỡ nào cũng không thể chiếm được.
Được rồi, có lẽ đã đến lúc buông tay, Tống Hạc Khanh đã có bạn gái, đã không cần cậu nữa.
Đường Nguyễn hồn bay phách lạc rời đi.