Nhóc Beta Bám Đuôi Sợ Xã Hội Và Ông Xã Alpha Đỉnh Cấp

Chương 5

Sắc mặt của Tống Hạc Khanh càng đen hơn, cố nén tính tình cười nhạo một tiếng, nhìn chằm chằm vào mặt của Đường Nguyễn, nói: “Bạn trai của cậu à? Từ khi nào mà ánh mắt kém thế?”

Mùi thuốc súng của anh quá nặng, Thẩm Ước bên cạnh cũng nhịn không được nhíu mày, ra vẻ cà lơ phất phơ nói: “Đàn anh Tống, lửa giận không cần phải lớn thế đâu, tốt xấu gì Đường Nguyễn cũng không oán trách không hối hận làm chó theo đuôi anh hai năm, bây giờ anh có người mới rồi, Đường Nguyễn cũng không cần thiết phải giữ tấm thân trong sạch vì anh đúng không?”

Nhiệt độ quanh thân của Tống Hạc Khanh càng giảm thêm mấy phần, lời của Thẩm Ước anh chỉ nghe ra được một ý, chính là Đường Nguyễn đã không còn thích anh nữa, đã tìm niềm vui mới đồng thời không còn liên quan gì đến Tống Hạc Khanh anh đây.

Bầu không khí gần như đọng lại, Đường Nguyễn cúi đầu không nói lời nào, nước mắt đảo quanh hốc mắt, trong đầu chỉ còn lại cảnh tượng lúc Tống Hạc Khanh và cô gái xinh đẹp kia nhìn nhau cười.

“Được thôi, vậy tôi còn cảm ơn cậu, rốt cuộc cũng không đến làm phiền tôi nữa.”

Thì ra hai năm cậu theo đuổi Tống Hạc Khanh, trong mắt anh chỉ là một vở kịch đáng ghét, Đường Nguyễn nhịn không được nữa, kéo Thẩm Ước rời đi.

Tống Hạc Khanh nhìn bữa sáng mà hai người vẫn chưa ăn xong kia, mắng thầm một tiếng, anh quá tức giận, ngay cả tin tức tố cũng bị tiết ra ngoài một chút, mùi hương thảo* tràn ngập, các Alpha chung quanh lập tức đồng loạt lùi về sau mấy bước.

*Cây hương thảo (còn gọi là mê điệt hương hay cỏ thơm): là một loại cây bụi lâu năm có nguồn gốc từ Châu Âu nằm ở vùng Địa Trung Hải.

Tống Hạc Khanh là A đỉnh cấp, điều này có nghĩa là tin tức tố của anh là sự tồn tại giống độc dược với các Alpha và Omega phổ thông khác, thực lực của anh đủ mạnh, độ kiểm soát đối với tin tức tố là không thể nghi ngờ, nhưng gần đây lại liên tiếp mất kiểm soát chỉ vì một Beta.

Khoảng thời gian kế tiếp, Đường Nguyễn và Thẩm Ước vẫn luôn cùng vào cùng ra, Thẩm Ước còn là một người hay líu ra líu ríu, hai năm trước Đường Nguyễn vẫn luôn si mê không đổi với Tống Hạc Khanh, trong tình huống bây giờ, Thẩm Ước mang theo cậu đi ăn đi chơi, Đường Nguyễn cũng dần dần bước ra khỏi bóng tối mang tên Tống Hạc Khanh, Thẩm Ước nói đúng, cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình khó chịu hơn bất kỳ điều gì, còn không bằng dứt khoát buông tay.

Lại qua một tiết Lịch sử Đế Quốc, mọi người ùa ra ngoài, Đường Nguyễn đứng trước cửa phòng học đợi Thẩm Ước đi vệ sinh, hai người đã hẹn nhau đi ăn ở một tiệm bán mì hoành thánh ngoài trường.

Cậu cúi đầu bấm điện thoại, không chú ý tới Tống Hạc Khanh đi qua từ phía sau mình, đột nhiên có một cảm giác ấm áp gần sát phần gáy của cậu, cậu bị dọa đến khẽ run một cái, quay đầu nhìn lại, là Tống Hạc Khanh.

“Anh, anh làm gì…”

Giọng nói của Đường Nguyễn run rẩy, ánh mắt của Tống Hạc Khanh thật đáng sợ, đen nhánh, léo lên tia sáng tĩnh mịch, tâm trạng của anh dường như có hơi kích động, hơi thở nặng nhọc, biểu tình âm trầm, như đang che kín lửa giận.