“Đối tượng muốn sử dụng thôi miên —— Túc Thừa Lâm?” Một giọng nói biến ảo khôn lường truyền đến, không phải nghe được bằng lỗ tai, mà là truyền thẳng vào trong đầu Tưởng Duẫn Hành.
“Là ai đó!?”
“Đối tượng muốn sử dụng thôi miên —— Túc Thừa Lâm?” Giọng nói kia không trả lời, dường như là trí tuệ nhân tạo, lặp lại lời vừa nói một lần nữa.
“Là ai đang nói? Vì sao lại ở trong đầu tôi.”
“Đối tượng muốn sử dụng thôi miên —— Túc Thừa Lâm?”
Có ý gì? Tưởng Duẫn Hành chần chờ một lát, do dự nói: “Đúng?”
“Thôi miên tính nô, hay hoàn toàn phá hủy thần trí đối tượng?”
Phá hủy thần trí? Thật hay giả?
Tưởng Duẫn Hành liếc mắt nhìn Túc Thừa Lâm đờ đẫn, biểu tình của cậu vẫn dừng lại ở nét giễu cợt, khóe miệng cong lên, còn đang tuổi ngây ngô, mà gương mặt cậu đã trổ mã đến độ anh tuấn, mái tóc xanh phối với gương mặt vốn vô lại càng tôn lên dáng vẻ ngã ngớn.
Quả nhiên cậu ta vẫn rất đẹp.
“…Không.”
“Thôi miên thông thường, giữ lại thần trí đối tượng, hay xáo trộn ký ức đối tượng?”
“…Không?”
“Mời lựa chọn giữa thôi miên thông thường và thôi miên tính nô.”
“Không chọn cái nào được không?”
“Mời lựa chọn giữa thôi miên thông thường và thôi miên tính nô.”
“Được rồi.” Tưởng Duẫn Hành thở dài, nói cho có lệ, “Vậy thì thôi miên thông thường.”
“Tiến hành thôi miên thống thường.”
Chỉ trong nháy mắt, máu bầm và đau đớn trên người Tưởng Duẫn Hành đều biến mất, hắn kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.
—— còn có loại năng lực này, chẳng lẽ giọng nói này biết thôi miên thật à.
“Thôi miên kết thúc, mong ký chủ cẩn thận.”
Cẩn thận? Cẩn thận cái gì? Tưởng Duẫn Hành còn chưa hiểu rõ tình huống, một cước sau lưng lại chợt đạp tới.
Hóa ra là cẩn thận cái này!
“Này, mày đá nó làm gì!”
Tưởng Duẫn Hành quỳ rạp trên mặt đất, thấy Túc Thừa Lâm đạp tên đàn em đuổi đi ra ngoài, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh mình.
“Có đứng lên được không?” Túc Thừa Lâm mặt đầy quan tâm, nếu là giả vờ thì sau khi cậu tốt nghiệp có thể đi làm ảnh đế.
“Tên ngu kia làm gì tự nhiên đá cậu một cước, lên đây tôi cõng.”
“Không, không cần, tôi tự trở về được.” Tưởng Duẫn Hành theo bản năng rụt cổ, lời nói cũng không rõ ràng.
“Vậy thì đứng dậy đi, cậu nằm trên mặt đất làm gì, không thấy dơ à.”
Mấy chữ cuối cùng, Túc Thừa Lâm vừa nói vừa mang theo ý cười, giống như cưng chiều lại giống như làm nũng.
“Túc Thừa Lâm cậu bị tâm thần phân liệt hả, không phải cậu đá hắn trước sao, giọng điệu của cậu ghê tởm quá.” Cô gái với dung mạo diễm lệ mặc xong quần áo, run rẩy nổi da gà không tồn tại trên cơ thể, “Tôi về ký túc xá đây, cậu đến ký túc xá của Giang Nhi ở đi.”
Giang Nhi chính là tên đàn em lúc nãy, một đám người bọn họ chỉ có gã là ở ký túc xá.
“Vậy thì đi đi.” Túc Thừa Lâm mất kiên nhẫn đuổi cổ cô nàng, “Không đến ký túc xá của Giang Nhi, tôi đến ký túc xá của cậu được không?”
!!?
Vấn đề quá nhiều nên Tưởng Duẫn Hành không biết hỏi cái nào trước —— Tại sao cậu muốn đến ký túc xá của tôi? Cậu lại phát điên cái gì đó? Mẹ nó cậu không bị thôi miên thật chứ?
“Trong ký túc xá đều là nam, sao chúng ta không trở về làm tiếp nhỉ? Mà chúng ta không làm luôn trong ký túc xá của cậu, còn muốn chạy ra WC làm gì?”
Tưởng Duẫn Hành nhìn cậu, cậu hình như thật sự nghi hoặc, hoàn toàn không nhớ ra mình vừa cùng một mỹ nữ làʍ t̠ìиɦ, mà Tưởng Duẫn Hành chỉ vừa vặn là một người qua đường, còn bị cậu kéo vào nhà vệ sinh đánh một trận..
“Túc Thừa Lâm, cậu biết tôi là ai không?”
“Cậu hỏi cái quỷ gì vậy? Cậu là Tưởng Duẫn Hành.” Túc Thừa Lâm giống như con chó bự gác đầu lên vai Tưởng Duẫn Hành, “Là vợ của tôi.”
!?