Bị Học Bá Thôi Miên Đè Ra Cường Bạo

Chương 2: Tên đồng tính ᗷiếи Ŧɦái (H nhẹ)

Nghe giọng điệu này thì hoàn toàn không tin! Cô thở dài, chạy về chỗ ngồi lấy một vật.

“Cho cậu này, lúc Túc Thừa Lâm nóng nảy thì tôi cũng không nói nhiều với cậu ta được, cậu cầm cái này, lần sau nếu cậu ta lại bắt nạt cậu, thì cứ lấy cái này ra, đây là món đồ cậu ta đã đồng ý với tôi, cậu ta sẽ hiểu.”

“Hiểu… cái gì?” Tưởng Duẫn Hành xòe tay ra, trên tay là một lời chúc bình an màu đỏ, chỉ là chữ phúc được thêu bằng chỉ đỏ, đỏ đến có phần diễm tục.

Lớp trưởng xoay người lảo đảo trở về chỗ ngồi của mình, thần thần bí bí nói: “Đến lúc đó cậu tự nhiên sẽ hiểu.”

Và lúc đó cũng đến thật mau, tối ngày hôm đó, Tưởng Duẫn Hành bị tiếng ngáy cáng lúc càng lớn của bạn cùng phòng đánh thức, thở dài dứt khoát rời giường đi vệ sinh..

Hắn cầm đèn pin nhỏ đi trên hành lang tối mù, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh thở dốc như ẩn như hiện..

Không phải đi đêm nhiều nên gặp quỷ thật đấy chứ? Tưởng Duẫn Hành trong bụng trầm xuống, cẩn thận phân biệt thì tiếng thở dốc là từ nhà vệ sinh truyền tới.

Có người sao? Hắn thật cẩn thận đi về phía nhà vệ sinh.

Hắn vừa mới tới gần nhà vệ sinh, đã bị một bàn tay vừa vặn bắt được.

Nhiệt độ ấm áp, tay của người.

Hắn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cái tay kia kéo mạnh một cái, làm hắn ngã xuống sàn nhà vệ sinh.

“Anh Lâm, thằng nhóc này rình coi!”

Anh Lâm? Tưởng Duẫn Hành chịu đựng sàn nhà ướt mèm ghê tởm, ngẩng đầu nhìn lên.

Quả nhiên là Túc Thừa Lâm.

Chẳng phải cậu không sống trong ký túc xá sao, sao giờ này còn ở trong nhà vệ sinh của ký túc xá?

Từ từ! Đồng tử Tưởng Duẫn Hành co rụt lại. Trong ngực Túc Thừa Lâm đang ôm một cô gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ!

Tiếng thở dốc vừa rồi là gì, không cần nói cũng biết.

“Ai vậy? Cũng đẹp trai ra phết.” Cô gái kia tóc dài xõa trên vai, đúng lên khỏi l*иg ngực Túc Thừa Lâm, ngồi xổm bên cạnh Tưởng Duẫn Hành, dùng ngón tay nâng mặt hắn lên, hỏi cậu.

“Là tên đồng tính biếи ŧɦái.” Túc Thừa Lâm cầm giấy xoa xoa dươиɠ ѵậŧ dính đầy dâʍ ɖị©ɧ, không chút để ý nói.

“A? Là hắn sao, bộ dạng đẹp trai như vậy, thật đáng tiếc.” Cô vỗ vỗ mặt Tưởng Duẫn Hành “Khi nào thích đàn bà thì mời liên hệ chị nha.”

Tưởng Duẩn Hành như không nhìn thấy cô, trong mắt hắn chỉ có Tưởng Thừa Lâm đang dựa vào bồn rửa tay, mặt mày sắc bén buông xuống, ngón tay màu lúa mạch cẩn thận lau chùi cây gậy vừa mới sử dụng qua, của quý xinh đẹp đỏ sậm.

Tưởng Duẫn Hành nuốt một ngụm nước miếng.

Tựa như đã phát hiện ánh mắt của hắn, động tác của Túc Thừa Lâm cứng lại, cậu nhét vật kia vào lại trong quần, đột nhiên tiến lên cho Tưởng Duẫn Hành một đạp.

“Mày, con mẹ nó đang nhìn chỗ nào?”

Một đạp này gần như muốn đá vỡ bụng hắn, Tưởng Duẫn Hành chợt cuộn người lại, mồ hôi lạnh túa ra từng cơn.

Túc Thừa Lâm bên này vừa động, người giữ cửa giúp cậu cũng lao lại đá, từ sau lưng giống như muốn đá gãy cột sống hắn.

“Khoan… Từ từ… Túc, Túc Thừa Lâm…” Hắn hoảng hốt sờ đến thứ bị hắn nhét trong túi quần, tuy rằng không có nhiều hy vọng, nhưng hắn vẫn xem ngựa chết như ngựa sống mà chữa, lấy chữ phúc mà lớp trưởng đưa cho sáng hôm nay ra, “Nhìn, nhìn cái này xem…”

Trong nháy mắt, thời gian giống như dừng lại..

Không, không phải là giống, mà thời gian thật sự dừng lại.

Bất kể là cô gái đang mặc quần áo, đàn em mặt mũi dữ tợn, hay là Túc Thừa Lâm muốn ngồi xổm xuống, tất cả đều không nhúc nhích, giống như bị người ta ấn cái chốt dừng.