Bị Học Bá Thôi Miên Đè Ra Cường Bạo

Chương 1

“Loảng xoảng ——!”

Tưởng Duẫn Hành vừa bước vào cửa phòng sau khi lấy bữa trưa, thì một tiếng vang lớn từ bên trong truyền đến.

Hắn đứng trước cửa nâng mắt nhìn một cái, cái bàn nào đó bị ném trên mặt đất quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, sách bút tài liệu văng đầy đất.

“Mày đυ.ng ngã bàn của học sinh giỏi rồi kìa, nhân lúc người ta chưa trở về thì đặt lại ngay đi.”

“Không làm đấy, lỡ bị nhiễm virus gì thì làm sao đây?”

“Ha ha ha còn có thể nhiễm cái gì chứ, đồng tính luyến ái cũng sẽ lây lan qua đường tiếp xúc ư.”

Mấy nam sinh cà lơ phất phơ mặc quần áo học sinh rộng thùng thình, gập người đứng ở vị trí cạnh bàn hắn.

Tưởng Duẫn Hành thấy thế đứng ở cửa, nhất thời không biết có nên đi hay không vào.

Lúc này đột nhiên có người va mạnh vào bả vai hắn, va cho hắn lảo đảo.

“Xin lỗi.” Người này bước vào phòng học, “Lần sau đừng có chặn trước cửa, học sinh giỏi.”

Thân hình giọng nói của người này, dù cho có hóa thành tro Tưởng Duẫn Hành vẫn nhận ra.

Là tên đáng chết Túc Thừa Lâm.

Túc Thừa Lâm nhìn mấy người đang ngả ngớn kia, cười nói: “Tụi mày còn đứng đó làm gì, trưa hôm nay ra ngoài chơi bóng với anh, mời mọi người cùng ăn cơm với trường số năm, Thấm tỷ gì đó đều gọi đến hết.”

“Được đó!”

“Cảm ơn anh Lâm, nhưng tụi tao vẫn chưa thu dọn xong cho học bá.” Một tên tóc vàng khè chỉ chỉ sách vở rơi tán loạn trên mặt đất.

“Còn kêu tao anh Lâm là tao gọt mày luôn đó.” Túc Thừa Lâm xoay người lại, cậu trổ mã cực kì tốt, khiến cho Tưởng Duẫn Hành chỉ có thể ngẩng đầu nhìn cậu.

“Học sinh giỏi, cậu có thể tự mình dọn dẹp mà, đúng không?”

Cũng không đợi Tưởng Duẫn Hành trả lời, cậu đã cùng đám ô hợp kia lướt qua cánh tay phải Tưởng Duẫn Hành rời đi, còn nhân tiện hất đổ cơm canh hắn vừa mang về.

Nước canh văng tung tóe ngay cửa phòng học, chảy xuống dọc theo đôi giày đã cũ của Tưởng Duẫn Hành.

Giờ thì tốt rồi, vừa nãy còn muốn bọn họ dọn cái bàn để tiện ngồi ăn, bây giờ thì không còn gì phải phiền muộn, vì đến thức ăn cũng không có.

“Cậu vào đi, chúng ta dựng cái bàn lên trước, chờ lát nữa tôi và cậu lại cùng nhau quét.”

Tưởng Duẫn Hành ngước mắt nhìn, người nói chuyện lớp trưởng lớp bọn họ, một nữ sinh rất ngoan ngoãn đáng yêu..

Đúng nhỉ, hắn đã quên lớp trưởng chưa bao giờ đến nhà ăn ăn cơm, mỗi lần hắn lấy cơm về thì toàn bộ phòng học chỉ có một mình cô ở đấy, ăn phần cơm từ nhà mang đến.

Cho nên những chuyện vừa xảy ra cô đều thấy được.

“Không cần, cảm ơn, tôi tự làm được.”

“Tôi vẫn nên đến giúp cậu.” Vừa nói xong lớp trưởng lập tức đứng lên từ chỗ ngồi, nhặt từng cuốn sách nặng trĩu đặt lên trên bàn, “Cậu qua đây, chúng ta cùng dựng cái bán lên nào.”

Tưởng Duẫn Hành đành phải bước tới, kéo cô đứng dậy, nhẹ nhàng nâng cái bàn lên đặt lại chỗ cũ, lại cầm từng chồng từng chồng sách bỏ lại trên bàn.

“Bọn họ thật là quá đáng, cậu… Àii, tôi đã giúp cậu nói với thầy giáo vài lần, thầy giáo cũng đã dạy dỗ bọn họ, nhưng vẫn…”

“Không sao cả, tôi không để ý.”

Mới là lạ, lớp trưởng nhìn sắc mặt của hắn, cũng không nói quá nhiều, nhặt một quyển bút ký cuối cùng trên mặt đất, vỗ vỗ bụi, “Của cậu này, cậu cũng đừng quá lo lắng, Túc Thừa Lâm cũng chỉ là nóng nảy nhất thời, qua đợt này cậu ta sẽ không ghim cậu đâu.”

Lớp trưởng nhìn mặt mày Tưởng Duẫn Hành nháy mắt càng khó coi, gần như là âm trầm: “Nghe như vậy, lớp trưởng và cậu ta quen thân lắm sao?”

“Không không không không không! Không thân! Một chút cũng không thân!” Ánh mắt thật đáng sợ! Làm cô nói không thể nói ra Túc Thừa Lâm chính là bạn trai cũ của mình.

“Phải không.”