Hôm nay là một thứ sáu bình thường, đối với công nhân viên chức mà nói là một ngày khá thoải mái. Dĩ nhiên, đối với các vị kỹ sư trong viện nghiên cứu càng thoải mái hơn. Trong ngóng cuối tuần, thời gian hẹn hò sung sướиɠ, không cần mặc bộ đồng phục nghiên cứu xấu xí trong viện, nam tuấn nữ mĩ. Vậy mà với Bạch Ngọc Đường mà nói, gần đây một ngày đều trôi qua thật chậm chạp, hơn nữa bắt đầu từ đêm qua, hắn cứ cảm thấy vận may của mình quá bết bát rồi.
Tối qua xảy ra chuyện gì nhỉ, hiếm có dịp hàng xóm đối diện mình đều không ra ngoài làm dự án, càng hiếm khi hàng xóm nhiệt tình tìm mình cùng ăn, thịt heo hầm bún chính tông. Kết quả nửa đường chui ra một tên Trình Giảo Kim phá hủy toàn bộ kết cục hoa hoa lệ lệ. Tiểu cô nương kia họ Bao tên Nhị, là người mới đến của phòng thiết kế, có một thời gian bám dính hàng xóm của mình, ỷ mình là người cùng quê cách hàng xóm chừng mười mấy dặm đường, hàng xóm lại nghĩ con bé mồ côi mẹ từ nhỏ, ở ngoài khổ sở không nơi nương tựa, cái gì cũng giúp đỡ, trái tim thiếu nữ cứ thế rung động, điên cuồng đeo bám theo đuổi trắng trợn, cũng chỉ có tên hàng xóm đầu gỗ ấy, mới có thể tại lúc Bạch Ngọc Đường nói bóng nói gió, hết sức nghiêm trang đáp, Ngọc Đường, tôi lớn hơn con bé gần mười tuổi, cũng đủ tuổi làm chú con bé, đó chẳng qua là em gái mà thôi. Lời này cũng không nhắc lại nữa, nghĩ Bạch Ngọc Đường một ngoại nhân, cũng không nghiêm chỉnh nói rõ ràng, bất kể thế nào, mình cũng giấu chút lòng dạ, một lời nói lộ ra không phải phá hủy kế lớn của mình sao, phải bình tĩnh, bình tĩnh.
Cô gái nhỏ này, không biết sao mũi lại thính như thế, người kia mới từ bộ môn S trở lại không tới hai hôm, khó khăn lắm mới có bữa cơm an ổn, liền bị cô ta tóm được, không chút khách khí, rửa tay lên bàn. Hai người tán dóc, có mấy chuyện trong viện, nói qua nói lại một lát thì thôi, giọng Đông Bắc hết sức trôi chảy, còn động một chút là phun ra mấy câu thổ ngữ, làm bạn học tiểu Bạch ngồi bên chỉ kém tức đến nghẹn lời. Ăn cơm, khó khăn lắm kéo được chủ đề về chuyện bộ môn nói với anh, mới có thể đạp con bé kia ra chỗ khác.
Sau đó sao, sau đó chính là thời gian hai người cùng nhau xử lý phương án thiết kế của dự án bên thành Q, một chút gian tình đều không xảy ra. Thành phố Q cách nơi này không xa lắm, đi qua đi lại chỉ tốn một tiếng chạy xe, là lúc Triển Chiêu đi công tác ở thành phố K, Bạch Ngọc Đường thân thỉnh với viện, chấm dứt một năm, thật khó khăn mới tìm được một dự án để hai người có thể ở chung một chỗ, đúng là khó quá.
Nhưng cuối cùng đến tối hôm qua, bởi vì vấn đề sắp xếp nhân viên bộ môn, làm náo loạn, không vui giải tán, Triển Chiêu còn muốn làm phụ tá cho bộ môn thiết kế của con bé đến ăn chực cơm, đơn giản là làm con chuột tức xì khói, nhưng rồi không tìm ra lý do để cự tuyệt.
Sáng sớm hôm nay lúc rửa mặt, một hớp muộn khí còn nghẹn ở trong lòng. Bạch Ngọc Đường cạo râu ria, nhìn khuôn mặt vẫn trẻ trung trong gương nọ. Bạch Ngọc Đường, sao mày lại biến thành một tên nhỏ nhen tới thế, sớm thôi, những ngày khó khăn này rồi sẽ chấm dứt.
Buổi sáng đi làm, Lưu chủ chủ trì bộ môn hội quán thể dục của đại học thành phố Q mở cuộc họp. Bạch Ngọc Đường đảm nhiệm vai trò kỹ sư trưởng trong dự án thiết kế, Triển Chiêu nhận làm quản lý dự án cho đội cơ bản, hướng dẫn các bạn nhỏ, rồi bỗng nhiên lại trở thành một vị thành viên cuối cùng cho tổ phát triển trong dự án thiết kế.
Bạch Ngọc Đường lái xe qua sân vận động, nhìn thấy Bao nhị mặc một cái váy màu hồng, giống như một đám mây đỏ lượn lờ trước mắt Triển Chiêu đang mặc trang phục công tác màu xám tro, nửa chữ cũng không muốn nói, có chút bực bội trở về phòng làm việc của mình, ném tập hồ sơ lên bàn, chán nản mở laptop lên. Trong phòng làm việc của Bạch Ngọc Đường chỉ có chừng hai cái bàn, đối diện chính là một vị đồng nghiệp chung cấp, một lão kiến trúc sư hơn 40 tuổi, hiện tại cũng vì ra ngoài công tác mà bàn này đã lâu không có ai dùng. Con chuột mở hộp mail, đọc hết những tài liệu liên quan tới thành phố Q, thông tin căn bản về đấu thầu cùng các bên liên quan, vào lúc này có bao nhiêu nặng nề lộn xộn không nói rõ được, định lên sân thượng hút một điếu đã.
“Đọc tin tức chưa? Michael Jackson chết rồi!”
“Thật hay đùa thế!? Không phải anh ta còn tính mở concert hay sao?” lúc đi ngang qua hành lang phòng nước, vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của các cô gái bên khoa khác, lúc ấy, Bạch Ngọc Đường thậm chí còn nghi ngờ lỗ tai của mình. Michael? Chính là Michael đó sao? Hắn có chút bối rối quay người, chạy về bàn làm việc, mở ra trang tin tức.
Toàn bộ lại không thật như vậy. Mặt trời hôm nay chói quá, ánh sáng vì sao lại trắng xóa đến thế…
Buổi trưa, Triển Chiêu ở sân thượng tìm thấy Bạch Ngọc Đường, ngồi dựa vào lưới bảo hộ ở trên, nửa ngước đầu, dưới đất đầy tàn thuốc. Lúc bước tới gần, mới nhìn thấy mắt hắn đỏ hồng, rõ ràng là khóc qua.
“Ăn cơm trước đi, hôm nay có bạch tuộc om mà anh thích!” Triển Chiêu tiến lên trước, dựa vào Bạch Ngọc Đường mà ngồi, mở ra hộp cơm bằng thiếc, nhẹ nhàng nói.
Lúc đó, mới trong một khoảng thời gian mà Bạch Ngọc Đường đã hút xong một gói thuốc, bình thường hắn cũng không quá ghiền, một ngày chừng hai ba điếu, đột ngột hút nhiều như thế, hiển nhiên sẽ có dấu hiệu trúng độc nicotin, đầu óc choáng váng, buồn nôn, thậm chí thần trí có chút mơ màng, hắn nhích thân thể mình tới gần Triển Chiêu, thuận thế dựa vào trong lòng hàng xóm, nước mắt vô thanh chảy xuống.
“Triển Chiêu, tôi lạnh.”
“Đừng quá đau lòng! Ăn chút gì đó sẽ khá hơn.” Triển Chiêu thả hộp cơn trong tay xuống, giơ tay nhẹ nhàng thuận lại mái tóc của con chuột. Bàn tay mang chút chai sần xuyên qua sợi tóc, mang theo cưng chiều cùng an ủi. Mấy làn gió ôn tình nhu thuận càng khiến trái tim úc kết của Bạch Ngọc Đường thêm đau đớn, liền không nhịn được nữa, quay người lại, dùng sức ôm lấy eo hàng xóm, đem đầu lẫn mặt chôn vào trong áo, nghẹn ngào.
Buổi chiều, Bạch Ngọc Đường không đi làm nữa, không chỉ không đi làm, mà còn phải đến phòng y tế vào nước biển, tan ca, lúc Triển Chiêu tới đón hắn, một con chuột trắng đang ngồi trên ghế treo nước biển, xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Triển Chiêu đi tới, không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ phụng bồi hắn, đôi khi ngôn ngữ cũng trở nên thiếu thốn.
Bạch Ngọc Đường là fan của MJ, Triển Chiêu đã sớm biết chuyện này. Ngay cả anh cũng có một loại tình cảm khác biệt đối với nhân vật huyền thoại ấy, yêu nhiều hơn hận, hay hận nhiều hơn yêu, có lẽ cả anh cũng không thể nói rõ. Nếu không phải tại người đó, anh trai mình có lẽ sẽ không điên cuồng đi hát rock and roll, rồi lại đau buồn vì không thành nguyện vọng, sau đó gặp kẻ xấu vùi lấp vào vũng bùn, để rồi cuối cùng bất thiện, cuối cùng chết không nhắm mắt ; mà nếu không có người ấy, sẽ không có buổi dạ tiếc giữa sân trường, cùng hắn cộng tấu một khúc, rồi lại sinh ra loại tình cảm vô danh, phát hiện tâm tư quỷ dị ở thật sâu trong tim mình. Ai có thể phủ nhận sự đặc biệt của người nọ, vũ nhân trời sanh, khiến người ta say mê như ma túy.
Trời dần tối, bình nước biển cuối cùng cạn sạch. Dây thần kinh bị tê liệt vì độc nicotin của Bạch Ngọc Đường cũng từ từ khôi phục trở lại.
“Đỡ hơn không, tôi theo anh đi một vòng nhé.” Thành phố H vào đêm, vẫn còn hơi lạnh. Triển Chiêu cởi đồng phục của mình, khoác lên người con chuột trắng, kéo hắn đứng lên, nói
“Về nhà thôi, tôi muốn yên tĩnh một lát.” Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, nhìn hàng xóm thật sâu, thấp giọng nói.
Trở về nhà, chia ra hai bên phòng. Hai người trước khi vào cửa, đều quay đầu lại nhìn nhau, chỉ tiếc thời gian không đúng, tầm mắt bỏ qua nhau. Muốn nói lại thôi, muốn biện quên lời.
Bạch Ngọc Đường vào phòng rồi cũng không bật đèn, hất văng giày, đi tới ghế mềm bên cạnh dàn nhạc đa phương, nhấn lên cây đèn chiếu trong góc. Cây Saxophone lóe lên ánh sáng bàng bạc, giá CD cùng dàn loa trầm lạnh băng đứng ở hai bên. Bạch Ngọc Đường ngồi thật lâu, từ giá CD bên trái móc ra một cái dĩa màu tờ giấy, tờ giấy dưới sự mân mê của các ngón tay lắc qua lắc lại, trong ánh đèn nhìn thấy rõ một thân ảnh, nón đen, giày đen, găng tay trắng xóa, vớ thủy tinh, đang biểu diễn bước nhảy moon walk kinh điển. Bạch Ngọc Đường đem đầu dựa lên ghế, ngửa cổ thật cao, nhưng không ngờ ánh đèn chói mắt ấy vẫn bức nước mắt chảy ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường ơi, Bạch Ngọc Đường, anh ta sao có thể đột nhiên ra đi như vậy, ông trời thật biết đùa bỡn con người, còn muốn một ngày đó, sẽ dẫn cậu ta theo cùng nhau chứng kiến một huyền thoại, vốn muốn mượn dạ tiệc điên cuồng ấy, tìm chút dũng khí lớn nhất đời, tìm một kết cục viên mãn hoàn mỹ, cho dù có là lời cự tuyệt si cuồng, nhưng cả cơ hội tỏ tình cũng không kịp chờ tới, đau khổ gần hai trăm ngày đêm, chỉ để cầu một ngày nọ. Nay theo người chết đi, làm sao chỉ có tiếc nuối, thế nào chỉ có thương tâm.
Bạch Ngọc Đường năm ấy, lúc làm nghiên cứu ở đại học Z, từng trở thành trao đổi sinh tới đại học Luân Đôn gần hai năm, có thể nói là quen thuộc Luân Đôn như cháo. Theo kế hoạch ban đầu của hắn, tháng bảy, hành trình của hắn với con mèo kia phải là thế này.
Ngày 13 tháng 7, từ thành phố H bay sang Hồng Kong, lại bay tiếp từ Hồng Kong sang Luân Đôn, ở trọ lại khách sạn Manhattan, phòng đôi. Ngày tiếp theo thì đi xem hội trường diễn concert, ở con đường mòn Covent Garden tham quan những ngôi nhà nhỏ chứa đầy nét đặc trưng của kiến trúc cổ Anh Quốc, thưởng thức đủ các món ngon các ngước. Buổi tối đi xem concert, trong lúc biểu diễn thì thừa cơ điên cuồng ăn đậu hủ mèo, nói không chừng dưới tình hình kích động các loại còn có thể ôm hôn người kia, nhất định phải hôn bằng lưỡi. Chuyện này không thể thiếu trong kịch bản được. Ngày hôm sau, đi khu triển lãm Goldsmiths, xem nhóm tác phẩm của những nghệ sĩ hàng đầu, sau đó đứng trên sân thượng phòng làm việc mà mình từng nhậm chức, từ xa xa nhìn cấu trúc không gian cực độ của Millennium Dome, thật là một cuộc lữ hành đầy ý nghĩa kỉ niệm…
Ngày này ban đêm, Bạch Ngọc Đường ngủ rất không yên, mơ một đống giấc mộng, kỷ niệm, ảo tưởng, thêu dệt dày đặc tới tận nửa đêm. Ca sĩ trên sân khấu nhảy nhót gào thét, mình với hàng xóm lại đứng ở một góc quơ quơ tay; Hàng xóm đứng ở xa xa nhìn mình, gọi mình Ngọc Đường, lúc chạy tới lại hóa thân thành khuôn mặt đạo mạo nghiêm nghị của lão cha. Thậm chí còn làm một giấc mộng xuân với cậu ấy, hai người ở trên giường màu trắng cuộn thành một cục, không nhìn rõ mặt lắm, chỉ biết đấy là cậu, kích động tới không thể thở được, nửa đêm tỉnh giấc, chỉ cảm thấy một nơi nóng bỏng lại ướŧ áŧ, phát hiện thế mà mộng tinh.
Cười khổ đi đổi quần, té xuống giường, trong đầu mông lung nghĩ ngợi. Năm thứ ba đại học, lúc gặp chuyện không may, lần đầu tiên hắn đi vào phòng làm việc của cha, mượn tiền mua vé đi buổi biểu diễn của ca sĩ diễn ở Kuala Lumpur. Sau khi mua được vé bởi vì quá hưng phấn mà lúc làm thí nghiệm bỏ lệch thành phần, nên mới gây ra chuyện, lúc Triển Chiêu lao tới đây biểu lộ kinh hoàng, người đầy máu nằm trên thân mình. Lúc ấy hắn dùng mọi cách quyết định từ bỏ cơ hội tham gia buổi biểu diễn, trả vé máy bay, chạy về bệnh viện chăm sóc ân nhân cứu mạng, thấy người nọ từ trên giường lộn xuống, nôn mửa không dừng, mấy chuyện nọ đã qua cũng có tám, chín năm, nhưng nhớ lại chỉ mới như hôm qua… đời này đã định với cậu không chỉ một mặt chi duyến, tình nhân nhất định không thể bỏ qua, là thời điểm không thể do dự.
Sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu theo lệ thường tới nhà ăn mua bữa sáng cho hai người, nhấn chuông nhà con chuột thật lâu mà không thấy động tĩnh, không khỏi có chút nóng nảy, dùng biện pháp mạnh, vừa đập cửa vừa gọi to Bạch Ngọc Đường.
“Mới sáng sớm, có chuyện gì a!” cửa không hề dự liệu mở ra, móng vuốt Triển Chiêu thiếu chút nữa là đập thẳng vào mặt chuột trắng.
“Gọi anh dậy ăn sáng đó!” Triển Chiêu thả tay phải xuống, từ từ giơ lên đồ ăn sáng mới mua. Hôm nay không phải ngày nghỉ, Triển Chiêu có thói quen chạy bộ buổi sáng, lúc về thì thuận tiện xuống phòng ăn mua bữa sáng. Hắn ăn chùa bữa sáng anh mua, anh đi chùa xe hắn tới chỗ làm.
Lúc Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu, nhất thời biểu tình có chút kinh ngạc, sau đó cười nhạt một tiếng, cho Triển Chiêu vào trong, nhẹ nhàng đóng lại cửa. Triển Chiêu vào cửa, quen thuộc chạy vào phòng bếp kiểu Âu của Bạch Ngọc Đường, cầm lấy một cái chén gốm sứ, dọn đồ ăn, bưng sữa đậu nhành ra ngoài.
“Có bánh hạt dẻ anh thích đấy!”
“Triển Chiêu, hôm nay là thứ bảy.” Lúc nói những lời này, hàng xóm đã bê đồ ăn sáng lên, đang nghiêng người sửa sang lại bản vẽ lộn xộn trên bàn của mình, rõ ràng khựng một cái, xấu hổ cười một tiếng, bên tai bên cũng nổi lên một tầng hồng hồng. Triển Chiêu quay người đi, gom báo chí vào một chỗ, đặt gọn trên bàn. Lúc ổn định được tinh thần mới quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường còn mơ màng chưa tỉnh ngủ, đang miễn cưỡng dựa lên cửa nhà, hai tay khoanh lại đặt trước ngực, nửa vui nửa buồn nhìn anh.
“Lạnh rồi sẽ ăn không ngon nữa!” Lúc nói xong lời này đã ngồi xuống, bắt đầu nhai bánh bao. Bạch Ngọc Đường vô thức cười toét miệng, vọt vào phòng tắm.
Sau khi ăn xong, Triển Chiêu cầm chén sứ đi rửa, bỏ vào máy khử trùng. Bạch Ngọc Đường cũng vào theo.
“Đàn ông tốt như cậu, trên thế gian đúng là hiếm có! Không biết ai may mắn.”
“Còn có tâm tình cười chê người khác, thật sự là không tệ!” Triển Chiêu lấy khăn lau sạch sẽ, vặn khô treo lên kệ.
“Nói thật đấy! Nếu cậu không ngại thì cưới tôi về đi!” Lời còn chưa xong, đã bị một ánh mắt khinh bỉ tiêu chuẩn của con mèo. Bạch Ngọc Đường cười khan hai tiếng, xoa xoa đầu mũi mình, vừa tính thêm một câu thì bị Triển Chiêu cắt lời.
“Con chuột anh ấy, đúng là không biết điều, còn dám nói lung tung thì vé đi nghe nhạc kịch quốc tế đêm nay tôi sẽ cho Mã Hán.”
“Vé xem Kenny? Làm sao cậu có? Cho tôi nhìn vé chút đi.” Công việc trong tay Triển Chiêu cũng vừa xong, rửa tay, đang chuẩn bị từ bên người Bạch Ngọc Đường đi ra, lại bị con chuột trắng từ sau lưng dùng hai tay ôm cứng cổ, hai chân tung lên treo nửa thân lên người.
“Thả ra, nặng chết!” Triển Chiêu bắt lại hai cái tay đang thả trước ngực, muốn dùng sức đẩy ra, con chuột đương nhiên sẽ không để cậu được như ý, siết chặt hai tay, dùng toàn thân dính chặt lên người hàng xóm, chân như kim đồng hồ theo thân thể Triển Chiêu lắc lư.
“Nếu cậu không cho tôi xem, tôi sẽ không thả tay!” Bạch Ngọc Đường kéo đầu xuống bên tai Triển Chiêu, nói lời trêu cợt. Thấy Triển Chiêu run một cái, tai bên khẽ nhích, chỗ tóc mai nổi lên tầng tầng da gà. Khí trời sáng sớm lại thúc đẩy xung động, bấy giờ tiểu huynh đệ hết sức hư đốn dựng thẳng lên cứng như sắt. Vội vàng tranh thủ lúc con mèo run lên vội vàng nhảy xuống, sau đó lùi ra nửa bước á khẩu vô thanh. Triển Chiêu quay lại biểu tình cũng xem như bình tĩnh.
“Tôi đi xem giá thép thị trường, tối nay cùng nhau ăn không?” Bạch Ngọc Đường gật gật đáp ứng nhìn Triển Chiêu bước ra khỏi cửa nhà mình, nằm nghiêng lên ghế da, nhìn tiểu huynh đệ đang đắp lều cỏ, tâm tư như sóng vỗ.
Từ chuyện Triển Chiêu quên mất sáng nay là cuối tuần mà vội vàng chạy tới cùng mình ăn sáng, hắn đã nhìn ra được, có ý tứ rất sâu ở trong. Mặc dù mèo kia với ai cũng lộ vẻ quan tâm lo lắng, nhưng ranh giới cuối cùng vẫn phải có. Trong viện, nhưng cô gái mơ ước cậu ta, không phải là không có, nữ nhân phương Bắc phóng khoáng, nhiệt tình, cái gì cũng rõ ràng, cũng tận mắt hắn nhìn thấy cậu tiến thoái, công phu nghiêm túc đạt đến thập phần, trước kia hiếm khi nào thấy cậu ta hoảng hốt qua, nhưng mới nãy, trên mặt rõ ràng là đè nén vô số cảm xúc. Là sợ nói ra sẽ làm mình tổn thương, vậy nên cậu không phải là không có cảm giác. Bạch Ngọc Đường suy nghĩ lung tung vừa thông suốt một chút, cuối cùng vẫn hỗn loạn.
Cùng với người đang đờ đẫn trong nhà kia so sánh, Triển Chiêu cũng chẳng khá hơn. Lúc Bạch Ngọc Đường treo ngược trên người anh, vị trí tiểu huynh đệ hắn đυ.ng trúng, chính là mông phải. Mặc dù chỉ mới sượt qua một chút, nhưng thân là đồng tính, thế nào có thể không phát giác nguyên do nảy sinh cảm giác vừa rồi. Gần như là lấy tốc độ tối đa chạy ra khỏi tòa nhà viện kiến trúc, một hơi lao tới trạm xe buýt, lúc lên xe thở dốc mấy hơi, bây giờ mới nhận ra tâm tình đã trở nên phiên giang đào hải, nhịp tim như trống vỗ, nhiệt độ phụt một cái đốt hồng mặt.
Xe chạy không lâu, trên xe đã phát tiếng xin tự giác trả tiền. Mới vội vàng móc tiền ra khỏi túi, bây giờ mới nhận ra lúc đi vội vàng cả ví lẫn điện thoại đều không có trên người. Cũng may trong túi còn mấy tờ tiền giấy, bằng không thật là xấu mặt. Mặc kệ, cứ đi xem qua tình hình thị trường thép trước đã. Tuần tới có một dự án về thép góc rồi, cứ tìm hiểu trước giá cả thị trường một phen.
Thị trường thép của đất A là khu vực được chính phủ mạnh mẽ khai thác từ bảy năm trước, diện tích chung gần tới 3 vạn mét vuông, khu vực chính bao gồm ba kho thép, một sảnh giao dịch, cùng với một thị trường kết cấu tự do thuộc thị trường phụ kiện. Năm đó xây dựng kết cấu kho thép chính là dự án chủ đạo đầu tiên của Triển Chiêu. Phát triển tới lúc này, xí nghiệp tham gia thị trường thép đã lên tới mấy trăm nhà, doanh nghiệp địa phương cũng có hơn ba, bốn mươi nhà.
Triển Chiêu xuống xe, đi thẳng tới bảng thông báo điện tử trong sảnh giao dịch, nhìn kỹ các loại giá cả thép góc của các doanh nghiệp, lại chạy tới khu xí nghiệp nhỏ nhìn kho, xem qua hàng, trong lòng đại khái cũng có vốn, theo thói quen chạy vào khu giao dịch của thị trường phụ kiện, ở đó không chỉ có những hộ tiểu thương gỗ chỉ có chút tiền vốn, mà cũng có mấy cửa hàng nhỏ, có thể giải quyết vấn đề ăn trưa.
Những hộ tiểu thương ở trong khu giao dịch thị trường phụ kiện vốn dĩ đều là những người từng chịu chút thua thiệt, hoặc là những người bị tai nạn lao động, hoặc người tàn tật, nói chung đều có chút hoàn cảnh, mới tham gia vào chỗ này. Năm đó chính phủ xây dựng công trình này, cũng là có ý muốn giúp đỡ. Đi dọc qua hẻm nhỏ, vòng sang tiệm Cao Ký Tuyến Tài, cũng chính là cửa tiệm mì chua cay của Lý Tinh, là tiệm Triển Chiêu thường ghé ăn, lúc này ngửa đầu nhìn lại đã đổi thành mì Hoành thánh, thì ra dì mập ở nhà bên đã đem cửa hàng mì khuếch trương thành hai tiệm.
“Ai da, đây không phải là cậu nhà Triển sao, mau ngồi mau ngồi, ăn tô lớn nhé!” Dì mập thấy người tới, tay chân nhanh nhẹn, đã vớt hoành thành từ trong nồi ra.
“Chị! Chị Lý về nhà rồi ạ?”
“Chậc, cậu đã lâu không tới đúng không, chị Lý của cậu, mất rồi!”
“Là sao cơ?” Triển Chiêu ngẩn người, dì mập bị khói từ nồi lớn bốc lên che khuất, cũng không nhìn rõ mặt mũi,
Nửa ngày không nghe thấy tiếng nói, chỉ nghe mấy tiếng va chạm của chén dĩa, mang một tô đồ ăn qua.
“Đó là chuyện hồi tháng trước, lúc đó tiểu Đôn tử nhà con bé tan học đi nghịch nước, không cẩn thận bị chết chìm, mẹ nó nghĩ quẩn, liền…” dì mập ngồi dựa đối diện Triển Chiêu, chỉ thở dài.
“Cậu dù sao cũng là người có học thức, đi khuyên Cao Tử chút đi!”
Nhắc tới, Lý Tinh này cũng thật là một người cơ cực. Lý Tinh vốn là người dân sống trên núi cao, chưa từng biết chuyện đời. Ngày xưa bị cha mẹ bán cho một kỹ sư xây dựng trong viện của Triển Chiêu như một thứ hàng hóa, năm ấy cô mới 16 hoa xuân, kéo dài hai năm mới được một giấy chứng hôn, còn chưa tìm được thời gian về nhà làm rượu mừng thì chồng đã gặp tai nạn chết ở công trường. Sau đó phát hiện, trong bụng đã có thai mấy tháng, tiền bồi thường viện cho lại bị anh em trong nhà của chồng cướp đi sạch sẽ chỉ còn dư lại ba vạn, làm hậu sự cho chồng xong còn lại chẳng bao nhiêu, Triển Chiêu thấy đáng thương, căn bản cứ rảnh sẽ chạy ra giúp một chút, các đồng nghiệp hàng năm cũng quyên góp chút tiền, sau đó sanh con ra là một đứa bé trai, bên đằng trai lúc này phát lương tâm, cho hai vạn mở một quán nhỏ, bất giác đứa bé đã lên bảy, mắt thấy càng ngày càng tốt, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này.
Cao Tử trong miệng dì mập, chính là ông chủ quán Cao Ký, gọi Cao Tài, vốn là nhân viên phối vật liệu trong nhà máy cán thép, người này có bệnh sứt môi, sau đó chân trái lại bị một cây thép mới ra lò xuyên thủng, phế nửa cái chân, vì không thể tiếp tục làm việc mới xin cho mở cửa hàng, kinh doanh cũng tốt, ngược lại để dành được chút tiền. Sau đó mới mở cửa hàng mì chua cay, chớp mắt được sáu năm.
Triển Chiêu ăn xong tô mì không vị, chạy qua cửa hàng Cao Ký Tuyến Tài, cửa nửa mở bên trong không bật đèn, đen thui một mảnh. Triển Chiêu mới bước vào đã tông trung một chồng ốc vít, liên tiếp vang lên tiếng loảng xoảng, có thể thấy chủ quán đã rất lâu không mở cửa hàng rồi.
“Anh Tài!” Triển Chiêu vừa gọi, vừa chạy vào trong, chạy tới cái giếng trời, mới thấy Cao Tài mặc một bộ áo xách nách trắng, ngồi trên cái ghế dài bên cạnh miệng giếng, bưng một cái chén ngây người. Triển Chiêu lấy chén không ra khỏi tay anh, bỏ vào căn bếp bên trái giếng, lại ôm cái ghế ra ngồi xuống đối diện, bày ra bộ dáng muốn thuyết giảng một phen, nhưng làm sao cũng không thể mở miệng, cũng không biết làm sao mà nói. Toàn bộ thị trường thép, ai không biết Cao Tài thương Lý Tinh đến điên rồi. Những lời an ủi này, tới tận bây giờ thật là vô dụng.
“Anh Tài, anh khó chịu ở đâu cứ nói với em, đừng giấu trong lòng.”
“Cậu em, anh đau lắm!” Một người đàn ông cao năm thước, vừa mở miệng ra đã khóc, hai người quen biết nhiều năm như vậy, anh nghĩ không ra, vì sao cô lại phải như thế, không nói một lời đã ra đi, có phải mình ở trong lòng cô ấy tới tận lúc này cũng không đáng giá một phân hay không, nhưng cô rõ ràng nói với anh, chúng ta mở cửa tiệm cạnh nhau cả đời, thật tốt…
Lúc Triển Chiêu sắp đi, Cao Tài đã bình tĩnh hơn nhiều, khi gần đi khỏi giếng trời, Cao Tài mới gọi anh lại,
“Người anh em! Cậu cũng không con nhỏ! Nếu gặp được người thích hợp, nhất định đừng do dự, chớ giống như anh.”
“Anh, em biết!” Triển Chiêu quay về nửa thân, nhìn Cao Tài thật lâu, nặng nề gật.
Triển Chiêu thật ra cũng không phải người biết lắng nghe, anh cũng là một kẻ thất bại trong vấn đề tình cảm.
Lúc còn trẻ cuộc sống thiếu đi cha, còn có người mẹ tính tình biến hóa vô thường, chị dâu lãnh đạm cay nghiệt, trong đời Triển Chiêu, ngoài chút ôn tình của anh cả khi còn sống, có thể nói toàn là đau khổ. Nhất là phái nữ, ở trong thế giới của anh cũng đóng vai trò hết sức xấu. (sau này còn phải gặp con tiểu tam, ôi em tôi…)
Đến tuổi vị thành niên, bất cẩn phá hư chuyện nam nữ của chị dâu với một người đàn ông không phải anh mình, khi lên đại học lại xuất hiện hai nữ sinh vì anh mà đánh nhau gây sự, có một cô nương bị đẩy ngã trúng cạnh giường trong kí túc xá, gáy phải khâu những mười mũi, mà người hóng chuyện lại không biết hai người tranh cãi cái gì, thế là cứ gán cho anh tôi danh cư tâm bất lương.
Đủ loại vấn đề như vậy, kéo một thời gian thật dài, khiến Triển Chiêu có một chút chướng ngại khi qua lại với phái nữ. Thậm chí còn vì thế mà phải tìm bác sĩ tâm lý. Hội chứng đường biên giới nhẹ, khiến cậu sinh ra cảm giác không tự tin với những người hết sức thân cận, liên tục tự mình bàn lui, có khuynh hướng bài xích cùng sợ hãi những mỗi quan hệ sâu sắc. Trừ phi tình nhân có đủ kiên nhẫn có thể bao dung những thứ này. Từ đó về sau, anh đã quyết định sống độc thân.
Ai mà chẳng có lúc động tâm, Triển Chiêu không có, không thể nào, anh có, hơn nữa không chỉ là một lần, trái tim đánh thịch một tiếng, bên ngực trái liền trở nên mềm mại, làm sao cũng thấy thanh thản. Người khiến anh động tâm chính là Bạch Ngọc Đường, đúng, là Bạch Ngọc Đường, cái người đặt sâu trong tâm khảm, chỉ có Bạch Ngọc Đường mà thôi.
Lúc Triển Chiêu hoàn toàn hiểu được tầm quan trọng của Bạch Ngọc Đường với anh, chính là lần đi sửa đường ở Quý Châu, một đêm trở về ký túc xá, cơ thể phụ nữ trắng trẻo nằm trên giường, con gái thôn trưởng, mang tới cho anh sự sợ hãi từ sâu trong tim, lần đầu tiên cả công việc cũng không kịp giao lại, đã ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, chạy tới chỗ Bạch Ngọc Đường mà tị nạn, trong tim là khẩn cầu sâu sắc, chuyện này lý trí làm sao có thể giải thích rõ ràng.
Hai người phân phân hợp hợp nhiều năm như thế mới tới được đây, nói loại cảm giác đó là yêu có chút khinh suất, đó là người duy nhất có thể tiếp cận, có thể cho mình cảm giác an toàn. Nhưng Bạch Ngọc Đường… con người ưu tú nọ, con người đối với anh có nhiệt tình như lửa, lại là một người đàn ông.
Hai năm trước Bạch Ngọc Đường ôm một bọc hành lý đơn giản, tựa vào cửa ký túc xá, ánh mắt sắc bén, nói sau này sẽ không đi nữa. Anh nghe tới đó nơi buồng tim chợt có tiếng vỡ vụn. Có vài thứ, không phải chuyện trái tim có thể quản lý. Chẳng qua một bước này bước ra, thì làm sao có thể trở lại, đối với hai người mà nói, cũng có áp lực hết sức mạnh mẽ, không cách nào dự đoán tương lai. Trong cả một thời gian dài, anh chỉ biết trầm mặc.
Chuyện của Cao Tài với Lý Tinh khiến Triển Chiêu hết sức xúc động. Tận mắt anh thấy hai người sống kế nhau, tiểu Đồng ngày một lớn, có một khoảng thời gian đi lại trong chợ thép, tiểu tử mới hơn ba tuổi, thường thấy cảnh ba người hai nhà tiệm mì đi chung, trông kỳ nhạc dung dung, khiến người ta cứ có cảm giác đây là một nhà ba người. Vậy mà, một bên sợ tuổi mình quá lớn, ngoại hình xấu xí tàn tật, kéo dài không dám tỏ. Một bên còn vướng bận hài tử, lại là quả phụ, càng sợ người ta nói mình tham tiền tài nhà người ta, cho nên một chút động tác cũng không dám có. Trước lúc đi làm dự án ở thành phố Q, đã từng nói với Cao Tài, tôi giúp anh vận động hành lang, tranh thủ năm nay mới tuổi đầu ba, đem vợ đòi về. Ai ngờ biến cố xảy ra, liền âm dương cách trở, ngay cả một cơ hội gặp lại nhau cũng không có.
Lúc quay trở về, ngồi trên xe buýt thoáng lung lay. Triển Chiêu suy nghĩ rất nhiều. Một hồi là những lúc chung đυ.ng với Bạch Ngọc Đường, một hồi là những lời thì thầm lặp đi lặp lại của Cao Tài, cuối cùng vẫn không quyết được. Xuống xe, vào cửa viện nghiên cứu, chậm rãi nhìn qua biển quảng cáo, luận văn của Bạch Ngọc Đường được đặt ở vị trí hiển hách, còn có tóm tắt khái quát về cuộc đời tác giả, sự nghiệp học vấn huy hoàng, một danh sách dài danh mục các giải thưởng dự án. Bên trên còn có một tấm hình đơn giản, là hình chụp trên giấy phép hành nghề, chụp lúc người kia mới tới, mắt phượng híp lại, nhấp môi, biểu lộ vui vẻ có hơi đè nén, ý chí phong phát. Đọc lại từng câu từng chữ trên luận văn, tâm liền từ từ bình tĩnh lại. Triển Chiêu, mày không thể kéo anh ta xuống nước!
Triển Chiêu trở về nhà, tìm lại bĩnh tĩnh, gọi điện cho Cao Tài, hẹn anh bảy giờ rưỡi đi uống rượu không say không về. Quay đầu nhìn đồng hồ đã hơn 4 giờ, bắt đầu nóng bức. Vừa lau đầu vừa chạy về phòng ngủ, thấy trên đầu giường còn hai tấm vé dự hội âm nhạc Saxophone của Kenny, anh cầm lên một tờ, miết lằn ranh nhăn nheo trên tấm vé, không hề do dự, nhẹ nhàng mấy cái đã xé tan thành từng mảnh, ném vào thùng giấy vụn.
Sáu giờ, đi qua gõ cửa nhà Bạch Ngọc Đường, chỉ cần hai tiếng gõ thật nhẹ cửa đã mở ra. Bạch Ngọc Đường bày ra một khuôn mặt cười tươi, mặc sơ mi quần tây nghiêm túc, quy củ, rõ ràng đã chuẩn bị xong từ rất lâu rồi. Thấy Triển Chiêu vẫn mặc áo thun quần lửng, có chút ngẩn người.
“Cậu mặc thế này đi nghe nhạc sao?”
“Dùng danh quản lý xin mãi mới được một tấm vé, đây, lời cho anh rồi nhé!” Triển Chiêu đem lời nói đã tập mãi ở nhà, thả lỏng nói ra, thuận tay đem vé tới.
“Ai muốn một mình đi xem cái thứ này.” Mặt Bạch Ngọc Đường lập tức xịu xuống, đở ngưỡng cửa, cúi đầu nhìn tấm vé cô đơn kia, lẩm bẩm một câu.
“Đi đi mà!” Triển Chiêu kéo cái tay đang chống lên cửa xuống, nhét vé vào trong tay.
“Tôi có hẹn người khác rồi, không ăn cơm với anh đâu.” Bạch Ngọc Đường còn chưa kịp phản ứng, Triển Chiêu đã không quay đầu lại, huỵch huỵch chạy xuống lầu. Để lại Bạch Ngọc Đường làm mặt kinh ngạc, đang muốn quát to một tiếng, gọi người trở lại, lại thấy từ trên lầu có một cô kỹ thuật viên đi xuống, không thể làm gì hơn là nở nụ cười gật đầu tán dóc mấy lời, lúc quay đầu lại, nửa cọng lông mèo cũng không còn.