Buổi biểu diễn ở rạp hát lớn bắt đầu lúc tám giờ, rốt cuộc Bạch Ngọc Đường vẫn một mình tới. Lời nói dối của Triển Chiêu rõ ràng không đủ tinh vi, lúc Bạch Ngọc Đường ngồi ở ghế số 10 hàng thứ năm của nhạc viên Quốc gia, khi bầy người nhốn nháo an định lại, hội trường tắt đèn cũng không chờ được người ngồi bên tay trái hắn, lập tức đã hiểu, người kia nhất định đã mua hai vé. Không lẽ do chuyện sáng sớm nay, cho nên cậu ấy mới muốn trốn mình? Tại sao? Lại còn nói dối lộ liễu tới vậy để trốn tránh nữa? Tiếng Saxophone lãng mạn vang lên, rơi vào trong tai Bạch Ngọc Đường lại biến thành tiếng trống kí©ɧ ŧìиɧ, một phút cũng không thể đợi nhảy lên, rời khỏi rạp hát.
Đêm mùa hè ở phương Bắc, còn có chút gió mát, tiếng nhạc như có như không, Bạch Ngọc Đường đang đứng ngoài cửa, bấm số điện thoại của Triển Chiêu. Triển Chiêu lúc này đang cùng Cao Tài ngồi ở quán nướng, lúc khai tịch đã nói trước tối này chỉ nói tới chuyện vui, trong hai két bia đã trống gần bảy tám chai. Hai người đàn ông làm sao cũng không thư thản, đang tích cực tìm kiếm những điều tích cực trong cuộc sống, những ký ức vui vẻ không nhiều cứ ngắt quãng, vì muốn để mình vui vẻ, cũng là để đối phương vui vẻ. Thỉnh thoảng giơ tay múa chân, rót vài hớp rượu.
“Triển Chiêu, cậu đang ở đâu?”
“Bạch Ngọc Đường, anh làm sao vậy?”
“Cậu đang ở đâu, tôi đến tìm cậu?”
“Anh sao không ở đấy nghe nhạc đi, có chuyện gì về rồi nói.”
“Tôi đã nghe rồi, nói mau, cậu đang ở đâu?”
“Chỗ tôi xa rạp hát lớn lắm….”
“Triển Chiêu!!”
“Nhà hàng đồ nướng phố Đồng Lạc.” Triển Chiêu rõ ràng đã cảm thấy đối phương giận dữ, biết làm sao cũng không thoát được, bất đắc dĩ báo địa danh.
Từ rạp hát lớn chạy tới nhà hàng nướng cũng không gần. Hơn bốn mươi phút đường xe, dọc đường đi Bạch Ngọc Đường lại, giận dữ cũng từ từ tiêu tán, quyết định chủ ý, tối này làm kiểu gì cũng phải nói thẳng mặt.
Bạch Ngọc Đường lao vào nhà hàng, ánh mắt chuyển một vòng, lập tức nhìn thấy thân ảnh đó, ngồi đối diện cửa, cao dài như vậy, lưng thẳng tắp nhìn ra ngoài cửa sổ, nửa sáng nửa tối không nhìn rõ biểu lộ, cũng không biết nghĩ gì mà xuất thần. Tới gần rồi mới phát hiện đối diện Triển Chiêu còn có người, rõ ràng đã uống sau, nửa gục lên bàn không nhúc nhích.
“Mèo con!”
Triển Chiêu nghe có người gọi, chợt tỉnh hồn, quay đầu nhìn về phía ánh đèn, gò má đỏ ửng, con ngươi nhu hòa bình thời trở nên trong suốt, đôi môi bị bia thấm qua có sắc nước mê người, xem chừng là uống không ít. Thấy người tới, liền nở ra nụ cười xinh đẹp, ánh mắt híp lại, có thêm chút thả lỏng cùng giảo hoạt bình thường hiếm thấy. Trong đại sảnh huyên náo, Bạch Ngọc Đường dường như nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của mình.
Chở Cao Tài về nhà, lúc lên xe Triển Chiêu muốn mở cửa xe phía sau, nhưng phát hiện ra đã khóa, Bạch Ngọc Đường dùng ánh mắt ám chỉ ghế phó lái kế bên mình, do dự một giây, vẫn còn thuận theo yêu cầu của chủ xe.
Xe lái đi thật chậm, mở cửa sổ ra để gió thổi vào. Tay cầm tay lái của chủ xe siết chặt lại buông, buông lại siết, lời bắt đầu, tới khóe miệng lại không biết nói câu nào ra mới được đây. Hắn giơ cánh tay nhấn nút bật loa xe, lời nhạc rõ ràng liền bay bổng ra ngoài. Là một bài tình ca cổ điển của Backstreet Boy, HOW DID I FALL IN LOVE WITH YOU.
“Cậu không hỏi tôi vì sao không nghe nhạc sao.”
“Sao anh không nghe nhạc?” Tửu lượng Triển Chiêu rất cao, người phương Bắc trời sanh có thể uống, lại nói lượng bia tối nay uống thật không ít, bảo say không tới nỗi, nhưng ngà ngà. Rượu cồn luôn là thứ giúp buông thả thần kinh, tim đập rộn lên suy nghĩ chậm dần, anh lúc này, trong đầu hơi ngây ngốc, một câu mà phải ngốc nửa tiếng mới nói ra lời. Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, thấy Triển Chiêu cư nhiên nhìn hắn nở nụ cười, ôn nhu chết người, cũng không biết nên giận hay nên vui.
“Triển Chiêu, cậu say.”
“Còn chưa.” Lại lại một câu trả lời chắc chắn chậm nửa nhịp.
“Chúng ta quen biết sắp được 10 năm rồi đi.”
“Ừ.”
“Còn nhớ bài hát hai đứa hợp ca tại tiệc tốt nghiệp không?”
“Heal The World” Lần này trả lời thế mà mau, giống như phản xạ theo điều kiện cứ thế bật khỏi miệng Triển Chiêu.
Buổi dạ tiệc tốt nghiệp năm ấy, trợ giảng viên gần như cưỡng ép một phòng phải có một tiết mục tham gia. Triển Chiêu bị ba anh em khác trong phòng ép tới bó tay, cũng ứng cảnh cầm sáo lên độc tấu một khúc nhạc “Anh Hùng Xạ Điêu” Bản 83, Bạch Ngọc Đường thổi chính là bài hát “Về nhà” kinh điển của Saxophone. Không ngờ hai người chơi xong lại bị ép hợp tấu, yêu cầu diễn thêm một bản, thương lượng một hồi, liền có lần hợp tấu đầu tiên.
Heal The World là một trong những ca khúc phản chiến tranh cực kỳ nổi danh của MJ, bác đại, thanh tao, mặc dù không có người hát, nhưng cũng là lần đầu hợp tác, vậy mà phản ảnh ngày ấy còn cực kỳ rung động, một sân lớn loạn tao tao, cho đến một khúc cuối cùng còn kì tích im lặng mấy giây, sau đó liền bộc phát ra tiếng reo hò, phá thiên vân, bảo tốt, cũng thu hút sự chú ý kinh điển nhất thời đại học của hai người. Đây là chuyện xưa, sơ lược một chút, lại nói về tối nay.
“Tối nay về luyện một chút khúc, đã lâu lắm rồi không cùng nhau thổi phải không.” Bạch Ngọc Đường cao giọng nói.
“Được!”
Triển Chiêu ở trước tấm gương trong phòng rửa mặt của mình, rửa tay, súc miệng, dùng nước lạnh liên tục vỗ lên gò má nóng bỏng của anh, đầu óc mơ hồ đột ngột trở nên tỉnh táo, tối nay không thể qua nhà Bạch Ngọc Đường, nhất định sẽ có chuyện xảy ra. Vặn khô khăn lông, mạnh lau mặt một lần rồi ra khỏi phòng tắm.
Bạch Ngọc Đường vô cùng hiểu rõ cái con mèo chỉ cần một chút động tĩnh thì không biết sẽ lượn đi đâu này, cho nên bây giờ, hắn đang ngồi trên ghế salon nhà Triển Chiêu, quen đường tìm ra hộp sáo, đặt ở dưới chân, lộ ra bộ dáng cảnh sát áp giải tội phạm. Những lời tìm cớ của Triển Chiêu, làm sao cũng nói không ra miệng. Thấp mi khẽ thở dài, nói, đi thôi!
Toàn bộ phần tường phòng sách của Bạch Ngọc Đường là một cái kệ Tatami cao, năm đó lúc thiết kế dùng chất liệu cách âm chuyên nghiệp, có khuya tới mấy cũng không sợ làm ồn tới nhà bên. Bên trái tường chính là một hàng kệ trưng bày thủy tinh khảm xà cừ, toàn bộ đá to nhỏ, đã từng xử lý, chưa được xử lý đủ dạng, xấu đẹp đều có, ngược lại trông cũng đẹp. Tường sát cửa là chất liệu màn hình từng được xử lý đặc biệt, có thể chiếu thấy sân vườn gia đình. Bên phải, là kệ sách cao tới nóc cùng máy tính công việc, một cái ghế hình bàn tay to. Lại thêm tấm thảm lót sàn Simi trắng tới mức chói mắt trên sàn nhà, cùng vài cái đệm ngồi to tướng đặt trong góc, ngồi thật thoải mái. Phòng khách như thế, có thể dùng từ xa hoa cùng thư thích để miêu tả.
Triển Chiêu cũng không thuộc chuyên khoa thanh nhạc, chỉ có một ít kỹ thuật trình diễn cùng kiến thức nhạc lý được anh cả năm đó truyền lại cho, lại thêm một cuốn sách thổi sáo nhập môn căn bản. Người sống trên núi, ở đâu ra dư tiền học cái này, chẳng qua khi còn bé, không có bạn bè ở bên, lúc ở không thì lấy ra thổi một bài, ngược lại có thể luyện thổi rất khá. Triển Chiêu từ trong hộp lấy ra cây sáo của mình, từ cái hộp cũ rách có thể nhìn ra đó là một món nhạc khí đã qua rất nhiều năm. Một cây sáo YAMAHA mạ bạc, không tính là quá xa xỉ những cũng chẳng phải đồ dễ mua, cẩn thận chỉnh trang miệng sáo, dùng da bê lau sạch một lần, chờ bạn Bạch chuẩn bị xong xuôi, vào phòng sách mở máy điều hòa, rầm một tiếng đóng cửa lại, chuông báo động trong lòng lại réo lên, cũng không thèm nhìn người đi tới, cúi đầu thử vài âm.
“Hôm nay chơi bài gì?”
“Cậu thích thổi gì thì thổi đó, tôi sẽ hòa âm.” Bạch Ngọc Đường nửa dựa lên cái ghế bàn tay, tùy ý đáp lại. Saxophone của Bạch Ngọc Đường là nghiêm túc học rất nhiều năm, có cả bằng cấp chín, trước kia lúc hết sức chán cũng từng tới quán bar chơi thuê. Căn bản bài hát nào cũng thổi được tàm tạm, lần hợp tấu nào cũng thế.
Triển Chiêu đặt ngang cây sáo, nghiêng đầu, nghĩ ngợi một hồi lâu, lúc này mới đem nhạc khí đặt lên môi, thổi lên tiền tấu, là bài “Ráng chiều đuổi trăng”, thanh âm thanh lượng vui vẻ, giống như mưa xuân vừa rơi trên đường nhỏ, đám trẻ con nô đùa chạy trốn. Sau bốn nhịp qua đi, tiếng Saxophone có hơi trầm thấp từ từ đuổi theo đồng bọn, bởi vì thấy thân ảnh của bạn mình, nên cũng không gấp, chẳng qua là thong thong thả thả chạy theo. Thanh âm từ trầm tới lượng, nhưng thủy chung thấp hơn tiếng sáo đúng một quãng tám, nhấp nhô quanh co khắp căn phòng.
Nhạc Triển Chiêu thổi được toàn là những ca khúc lưu hành ở thập niên 80, cùng mới một ít nhạc dành cho sáo như “Tiểu mục đồng”, “Để chúng ta cùng chèo”, “Có lẽ là mùa đông”, “Ngọt ngào” một hơi thổi mấy bài hát, thần kinh vừa rồi còn căng thẳng dần thỏa lỏng, ánh mắt cũng chậm rãi qua lại với người hợp tấu, rượu cồn cùng âm nhạc khiến máu huyết chạy chồm như sông suối, quên đi thời gian, quên đi ưu sầu, quên đi những phân tranh giác đấu ngoài song cửa, chỉ cần lúc này mà thôi.
Triển Chiêu ở phương diện chế hơi cũng không giỏi, thổi xong nốt cuối cùng của bài thứ bảy, đã có chút hết hơi. Nhìn Bạch Ngọc Đường đối diện đang ôm nhạc khí màu bạc, chỉ biết cười, rất tự nhiên đi tới bên hắn, ngã người, dựa lên một ghế đệm không xa bạn Bạch.
“Nghỉ một chút.”
Bạch Ngọc Đường từ từ nhìn xuống anh, tư thế thả lỏng, biếng nhác, nửa nằm nửa ngồi, hiệu lực còn chưa lui của rượu hiện lên da, gò má nhàn nhạt hồng, tạo thành một ảo giác rằng người đàn ông sắp ba mươi này hết sức khả ái. Hắn khóa ánh mắt của mình lên Triển Chiêu, giơ cao Saxophone, thổi lên một bài.
You Are Not Alone
Another day has gone
I’m still all alone
How could this be
You’re not here with me
You never said goodbye
Someone tell me why
Did you have to go
And leave my world so cold
Everyday I sit and ask myself
How did love slip away
Something whispers in my ear and says
That you are not alone
I am here with you
Though you’re far away
I am here to stay
…..
Vĩnh viễn bầu bạn
Lại một ngày nữa đã trôi qua
Anh vẫn nơi đây một mình
Tại sao vậy nhỉ?
Em không còn ở cạnh bên anh nữa
Em còn không nói tiếng gặp lại sau.
Ai có thể cho anh biết
Rằng em thật sự phải ra đi sao?
Thế giới của anh cô độc quá.
Ngày ngày ngồi đây tự hỏi mình.
Vì sao tình yêu lại xa cách thế.
Và rồi có thứ gì đó thì thầm bên tai:
Rằng anh không cô đơn.
Và em cũng vậy.
Em sẽ vĩnh viễn ở bên anh.
Bất kể xa xôi cách trở.
Anh đều đợi em ở cuối chân trời
….. (Lời này là tác giả biên tui biên lại thôi nha)
Saxophone chính là nhạc cụ đa dạng nhất, lúc trữ tình, lúc du dương, lúc cổ điển, lúc sang trọng. Lúc đoạn nhạc trầm thấp kia vang ra khỏi nhạc cụ, đã làm Triển Chiêu kinh hãi, “You are not Alone” là một ca khúc kinh điển của MJ, là bài ca mà ca vương năm đó đã dùng để tỏ chân tình với người vợ Lisa sau tiếng sét ái tình, đây cũng là lần đầu tiên Bạch Ngọc Đường trình diễn nó trước mặt Triển Chiêu. Đây là do tình cảm sao, về sau khi nhớ lại Bạch Ngọc Đường cũng chỉ có thể giải thích đấy là thuận theo thiên ý. Trước lúc đó hắn luôn nghĩ rằng, nếu quả thực muốn tỏ rõ lòng mình, hắn sẽ chọn bài “Ánh trăng đại biểu lòng anh.”
Bạch Ngọc Đường đối với quá khứ, tuổi thơ của hàng xóm tới bây giờ cũng chỉ biết đại khái thôi, Triển Chiêu không muốn nói, hắn cũng sẽ không hỏi. Tới bây giờ hắn đều nghĩ Triển Chiêu sẽ không có bất kỳ nghiên cứu nào với âm nhạc nước ngoài, bao gồm cả nhạc của MJ, hôm lễ tốt nghiệp sở dĩ có màn hợp tấu kia, cũng chỉ vì năm đó khi trường tổ chức đi cứu trợ cho một viện mồ côi, hắn thấy Triển Chiêu cũng ở đó phụ, giúp mọi người dọn dẹp vệ sinh, thuận tay cũng cầm lên cây sáo thổi mấy bài chọc đám trẻ hứng khởi, ngày đó viện mồ côi có mở một bữa tiệc cảm ơn, bài hát mà toàn bộ công nhân viên hợp tấu ấy chính là “HEAL THE WORLD”, dĩ nhiên Triển Chiêu cũng ở trong số họ.
Sự thật, MJ chính là vị ca sĩ mà Triển Chiêu thời trẻ dính dáng, quen thuộc nhiều nhất. Bởi vì anh cả Triển Vân của anh, là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của MJ, anh cả Triển gia học Moon Walk, chơi Bass, hắn gào thét, hắn dạy Triển Chiêu từng nốt nhạc hắn điên cuồng, bao gồm cả những câu chuyện đàng sau những nốt nhạc đó. Chẳng qua, sau khi anh cả qua đời, mẹ vì chuyện này mà bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn, đem toàn bộ những món đồ có liên quan tới âm nhạc trong nhà đốt sạch trơn, chỉ còn lại một thanh sáo này, là Triển Chiêu phải bỏ một cái giá cao mới có thể giữ lại. Có một khoảng thời gian dài thật dài, rất ít thổi lên những bài hát đó, một là không có thời gian, mà càng nhiều hơn, chính là vì nhớ lại những ký ức đẹp đẽ, mà thực tế lại quá nhẫn tâm.
Chợt nhớ lại hồi còn trẻ khi anh có thể thuần thục thổi xong “You Are Not Alone”, anh cả có nói lại những lời thế này,
“Chú ba, chờ chú lên đại học gặp được cô gái mình yêu, nhất định phải thổi cho cô ấy nghe bài hát này. Ngầu chết! Cô ấy sẽ nguyện ý tìm chết vì chú cho xem.”
Lúc đó Triển Chiêu rất ngốc, trợn to hai mắt hỏi.
“Tại sao phải tìm chết nha, vậy em không muốn thổi cho người khác nghe nữa.”
“Ha ha, nhóc ngốc. Anh biết có một bài khác hợp với chú hơn.” Nhớ lại lúc ấy, anh búng tay một phát, giống như phát hiện vùng đất mới vậy.
….
Lúc âm nhạc trong phòng tiến vào cao triều, Triển Chiêu mới trở về từ trong ký ức, không tự chủ được giơ lên sáo, đi theo nhịp điệu của Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường khựng lại mấy giây, để phối hợp lại hạ thấp tiếng Saxophone một chút, đi theo.
Một khúc cuối cùng, Bạch Ngọc Đường đặt Saxophone lên ghế, miệng lưỡi khô ran. Tâm tình của hắn rất thoải mái, cảm thấy hàng xóm mình đã hiểu rõ bài hát này. Bản nhạc yêu thương này, nếu anh đã chịu hợp tấu với hắn, chứng tỏ câu trả lời đã không thể nghi ngờ. Ngay lúc hắn muốn làm động tác, Triển Chiêu lại bắt đầu một âm mới, bài hát mới. Thanh âm của sáo tương đối tao nhã, âm chất ít biến hóa, nhưng thắng ở kì mỹ, thích hợp dùng để thổi những khúc cổ điển. Ánh mắt của anh giống như đang nhìn Bạch Ngọc Đường, lại như chỉ đang chuyên chú vào một điểm.
Your love is magical, that’s how I feel
But I have not the words here to explain
Gone is the grace for expressions of passion
But there are worlds and worlds of ways to explain
To tell you how I feel
But I am speechless, speechless
That’s how you make me feel
Though I’m with you I am far away and nothing is for real
When I’m with you I am lost for words, I don’t know what to say
My head’s spinning like a carousel, so silently I pray
…..
Tình yêu của anh huyền diệu lắm, đó chính là cảm giác anh cho em.
Nhưng em lại chẳng thể miêu tả nên lời.
Say đắm là kí©ɧ ŧìиɧ trong ưu nhã
nhưng em còn rất nhiều cách để nói ra.
Cho anh hiểu cảm nhận của em là thế nào.
Vậy mà em lại như mất đi giọng nói, không thể nói nên lời.
Đó chính là cảm giác anh cho em.
Khả ngộ bất khả cầu, đẹp như ảo ảnh.
Khi ở bên anh em trở nên ngây ngốc, nói chẳng ra câu.
Đầu óc em chỉ biết xoay tròn bất tận, vậy nên em im lặng nguyện cầu
…..(Lời tác giả viết nha, tui biên lại thôi lol)
“Speechless” bài tình ca không mấy vui vẻ của MJ, mà càng hơn là cảm động. Bạch Ngọc Đường gần như ngây dại. Cho tới khi âm thanh dứt hẳn, tới lúc dư âm đã xa, mới phát hiện hai chân tê dại không thể chống đỡ, nghiêng thân ngã xuống, nhào lên người hàng xóm, cánh tay kích động có chút run run vòng lấy thân thể nọ, siết chặt tới không thể nào chặt hơn, hệt như khốn thú tìm được chút lương thực cuối cùng.
“Triển Chiêu…”
Đã lâu thật lâu chưa từng bị ôm như vậy, tất cả kiên cường, áp lực, ở trong cái ôm gần như đau đớn ấy, giống như bụi bặm bị gió thổi tung khỏi thân thể. Cũng không cách nào đè nén nhiệt tình chống chọi đã lâu, tay phải nghiêng một chút, cây sáo đã lăn xuống thảm dày.
Đại não rơi vào trạng thái chân không, quên đi suy nghĩ. Chỉ biết môi nặng nề bị động, lưỡi mềm luồn vào trong khóe miệng khẽ nhếch, động trúng chân răng, lưỡi, không bị ngăn trở lập tức trườn thẳng vào. Chỉ biết vô lực, chỉ biết đau đớn. Hôn liên tục rơi lên mặt, lên mắt, có hai tay nóng bỏng ở sau lưng không ngừng ma sát, không cách nào phản ứng để giữ lại đối phương, hai tay đặt lên vai người nọ từ do dự trở thành kiên định, tiếng áo quần bị sức mạnh xé nát…
Sáng sớm hôm sau, chiếc MAC trên bàn của Bạch Ngọc Đường sáng đèn, Triển Chiêu bị hàng loạt tiếng rung làm tỉnh giấc. Cảm giác đau đầu cùng buồn nôn cho rượu bắt lại anh, sau khi rên rĩ một tiếng, mới phát hiện, mình đang ngủ trên tấm thảm thuần trắng kia, trên người đang đắp một tấm chăn tơ tằm hết sức nhẹ, cảm giác được, lông dê mềm mại dán lên da thịt nửa thân dưới, trên người chỉ khoác một cái áo thun bị hư hại.
Theo thần kinh dần tỉnh táo, tình cảm đêm qua từ từ hiện về trong óc anh. Thân thể dây dưa, tìиɧ ɖu͙©, phóng túng, nụ hôn cuồng loạn, tình khí nóng bỏng ma sát trong tay, thể dịch phóng tích hoa đầy trên thân thể, đây toàn bộ đều giống như giấc mộng hoang đường mà anh đã mơ thấy nhiều lần, mà sau khi tỉnh dậy, vẫn là chiếc giường lạnh lẽo. Nhưng đây cũng không phải mộng. Trong mắt Triển Chiêu dâng lên nỗi sợ hãi to lớn, thân thể cứng ngắc, là sự run sợ mất đi cảm giác an toàn đến cực đoan, như một tấm lưới bao lấy anh, động cũng không cách nào động.
Cửa phòng ngủ lặng lẽ mở ra, cái đầu của Bạch Ngọc Đường chậm rãi chen từ cạnh cửa đi vào, chỉ thấy đại miêu đang tròn to mắt nhìn mình, toét miệng cười một tiếng, ôm lấy quần áo với bàn chải đánh răng mới cầm từ bên nhà Triển Chiêu, dùng vai đẩy cửa bước vào. Đặt quần áo xuống bên người Triển Chiêu, nửa cúi xuống hôn một cái chóc lên mặt, lúc còn muốn hôn lên môi một cái nữa, thì bị nhẹ nhàng tránh thoát. Cũng không cưỡng cầu, ở ngoài chăn mỏng ôm lấy, lại thả ra, sau đó vừa bước ra ngoài, vừa nói.
“Thay quần áo đi, tôi dẫn em tới chỗ này.”
Bạch Ngọc Đường từ đêm qua đã hưng phấn không chịu được, chỉ ngủ chưa tới hai tiếng đã tỉnh, không dám lộn xộn tay chân, cho nên tự tìm cách tốt nhất để phát tiết tâm tình hiện tại, lên net tìm lại tìm, mới tìm ra một điểm tham quan ở gần thành phố A – Kính hồ, cũng chính là mục đích hiện tại.
Sáng sớm, gió lạnh thấu xương, trên đường cao tốc mặt trời khẽ xuyên qua những đám mây thật dày chiếu xuống hai bên đồi núi, cỏ hai bên cạnh cũng tươi tốt dung đưa, giống như một tấm thảm đất thật dày. Bạch Ngọc Đường không nói đi đâu, Triển Chiêu cũng không hỏi. Bài hát xe đang phát chính là album In the End của Linkin Park, mang đầy phong vị rock.
Lúc này Bạch Ngọc Đường có đầy lời muốn nói, lại không dám mở lời nói trước. Con người Triển Chiêu hắn biết, phải có chút thời gian cho anh tiêu hóa, có lẽ đối với anh mà nói đây chỉ là một tai nạn bất ngờ. Có thể kéo anh cùng ra ngoài chơi, đã là một bước tiến rất lớn. Chuyện này, nếu đã thành, cũng không sợ miếng ăn tới miệng còn rơi, từ từ làm lạnh rồi ăn tiếp, sẽ không sợ bị bỏng mồm.
Đang hoang mang, lại mơ hồ nghe thấy vị khách ngồi bên phó lái lẩm bẩm câu gì đấy, vội vàng dời về tầm mắt, giảm nhỏ âm lượng hỏi,
“Sao?”
“Chạy quá tốc độc rồi.” Triển đại mèo nghiêng đầu qua chỗ khác, sáng nay đây là lần đầu tiên anh nhìn thẳng Bạch Ngọc Đường, biểu lộ như đang bình tĩnh mà nói một câu. Con chuột trắng cúi đầu nhìn bảng tốc độ, 180km/h, đoán chừng chạy qua mấy con đường đã sớm bị bắn, Triển đại mèo cuối cùng không nhịn được lên tiếng nhắc nhở. Đột nhiên tự mình cười, càng cười càng lớn, khiến sơn hoa bên đường giật mình rung động.
“Triển Chiêu, đi Kính Hồ chưa?”
“Có nghe nói.”
“Tôi còn tưởng ít nhất phải nửa ngày em không chịu nói chuyện với tôi.”
“Em không nói cũng không sao, trong lòng tôi hiểu rõ.”
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn đại mèo đang ngồi đoan trang, nhẹ nhàng nhấn máy CD, đổi một đĩa khác, là “History” của MJ.
Bởi vì còn chưa tới mùa du lịch, cho nên du khách căn bản không nhiều. Xe điện trong khu du lịch chỉ có mỗi hai vị khách Triển Bạch, lái về phía hồ. Kính hồ giống như con bướm, là do một lần phun trào dung nham năm đó kết hợp với dòng dung nham đông đặc của núi lửa phía Tây Bắc, hợp lại, biến thành hồ. Trong hồ lại có một vài tiểu đảo hình thành từ các gò núi và mũi đất. Nổi tiếng nhất trong hồ chính là bát đại cảnh giống như tám viên minh châu lấp lánh trang trí trên đoạn ruy băng xanh biếc.
Triển Bạch hai người ngồi trên du thuyền, đi dọc theo thủy lộ bên hồ, đi về các điểm tham quan, thật là có một chút ý thuyền trôi trong không trung, người như trong kính. Du thuyền phân ra hai tầng, cũng tính là khá lớn. Ngoài hai người họ, còn có một hướng dẫn viên du lịch dẫn theo đoàn tham quan, hai – ba mươi người phân ra đầu thuyền đuôi thuyền. Mặt hồ phẳng lặng như gương, thủy quang lấp lánh. Điểm xuyết trong hồ là những hòn đảo tốt tươi xen lẫn sơn trang chiếu sáng, bóng núi, sơn sắc hồ quang, giống như tiên cảnh.
Thanh âm lúc xa lúc gần của cô hướng dẫn viên du lịch đa kể lại truyền thuyết động lòng người của cái hồ xinh đẹp này, là một mỹ địa làm người ta say mê. Triển Bạch hai người tựa lên thân tàu, tự nhiên cũng bị cảm động sâu sắc.
Bạch Ngọc Đường xích sát lại gần Triển Chiêu một tí, hưởng thụ không khí bình thản cùng xinh đẹp.
“Xuân sơn đê tú, Thu thủy ngưng mâu. Thật là cực kỳ đẹp.”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, cư nhiên không tránh, thậm chí còn đáp lại bằng một nụ cười gần như vô hình.
“Đúng là đẹp, đẹp tới mức có thể quên đi tất cả.”
Du thuyền lái qua mấy khu, rạch ra mặt nước bình thản, đi vào khu vực sâu hơn nữa. Hai bên bờ cây cối xanh tốt, sương khói lượn quanh, nước hồ trong veo, gợn sóng không động, bốn bề đều thật an tĩnh. Không biết từ đâu bay ra vài con chim bụi màu xanh nhạt, kèm theo một loạt tiếng hót, lúc này ngay cả hướng dẫn viên du lịch cũng không nỡ dùng tiếng oa tới phá hư không gian yên tĩnh ấy, bờ sông bao trùm màu xanh lam đẹp đẽ, phản chiếu cái bóng của trời cao thêm mây trắng bồng bềnh. Cách hai người không xa là mũi tàu, có vài cặp đôi bắt chước khung cảnh lãng mạn trong Titanic, dang rộng cánh tay, để người yêu ôm lấy. Hạnh phúc thì ra chỉ đơn giản thế này.
“Còn nhớ bộ phim chúng ta xem qua lúc còn học đại học không? Màu hồ rộng khắp, bình thản cực kỳ.”
“Anh bảo ‘Lam’ sao!”
“Rất giống màu đó, có phải không?”
“Tôi còn nhớ lời thoại trong cảnh cuối cùng, màn đêm từ từ bao phủ, những ánh sao trời sẽ lộ ra.”
“Cái này đạo diễn còn nói qua một câu thế này, tính hướng chính là bao la như biển, yêu khác phái cũng không phải là bình thường, chẳng qua chỉ vì nó phổ biến mà thôi.”
“Bạch Ngọc Đường, chuyện tối hôm qua chỉ là…” Triển Chiêu lùi lại nửa bước, có chút do dự mở lời.
“Mèo chết, đã nhiều năm như vậy, còn phải tiếp tục thăm dò nữa sao?” Bạch Ngọc Đường không nhịn được bắt lấy tay Triển Chiêu, giọng nói trầm xuống, hàm chứa tức giận áp lại lời của đối phương, những câu nói đó hắn không muốn nghe nữa.
Lúc này du thuyền đã cập bến một đảo nhỏ, các du khách cũng theo hướng dẫn viên đi xuống. Bạch Ngọc Đường cầm cái tay nọ, cũng từ trên tàu đi xuống, dắt lên tàu điện ở kế bên.
“Bác tài, nhờ bác. Tới rừng núi lửa.”
Xuống tàu, lại lên xe điện. Chạy tới dưới chân một ngọn núi. Chạy dọc theo đường núi, lên tới đỉnh núi lửa, trước mắt đột nhiên xuất hiện một miệng núi lửa to lớn. Hàng ngàn năm trước, nơi đây đã từng phun trào ra luồng dung nham bỏng rát. Mà bây giờ, trải qua bao nhiều lần phong hóa, nham thạch cùng khói bụi đã sớm hóa thành thổ nhưỡng phì nhiêu, bồi đắp nên một khu rừng nguyên thủy. Từ miệng núi lửa nhìn xuống, chân núi hình bầu dục phủ một mảng xanh thẫm, giữa thâm u lóe lên ánh sáng thần bí.
Nếu như nói sự bình tâm của Kính hồ làm Triển Chiêu rung động, thì sự tĩnh mật của rừng rậm khiến anh quên đi cả hô hấp. Hai người đứng trên bậc thềm, giống như bị thế tục quên lãng, ném vào một góc của biển cây, vội vàng vẹt ra tầng tầng tán lá, hưởng thụ cảm giác hồi sinh.
Gió từ dưới chân rừng vụt ra, tạo thành tiếng ngân nga thích ý mà thâm trầm của rừng biển. Lá cây khô héo phát ra tiếng vang khi rụng xuống, những con chim vô danh lặng lẽ hót vang. Những sắc màu xanh thẫm đậm đà ở trong lòng đất, từ bốn phương tám hướng dồn về đây.
“Triển Chiêu, tôi yêu em, là thật! Tôi tin cảm giác của em với tôi cũng giống như vậy.” Cuối cùng Bạch Ngọc Đường cũng ôm lấy người yêu, gần như thành kính dâng môi mình lên. Chỉ là một nụ hôn khẽ, giống như sợ bị thiên nhiên phát hiện.
“Bạch Ngọc Đường, anh chắc chắn rồi chưa.” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, trong con mắt đó đều là hình ảnh của mình, người đàn ông này, vốn luôn làm cho mình bất đắc dĩ.
Lúc từ đỉnh núi đi xuống, Triển Chiêu cho Bạch Ngọc Đường một cục đá.
“Vừa nãy nhặt được ở trong động đó, cho anh.” Đây là một khối đá màu tím bọc bởi màu xanh, sáu góc đã bị nước suối trong động cọ rửa hơn ngàn năm, vẫn góc cạnh rõ ràng. Đá Bazal, chính là những nham thạch núi lửa phun ra sau đó đông lại mà thành, so tỉ trọng một chút, lại là đá đã qua áp nhiệt cực đại. Bạch Ngọc Đường nhận lấy, tung lên mấy lần, cười nói.
“Mèo con, cục đá này làm tôi nhớ lai một câu quảng cáo. Kim cương vĩnh cữu…”
“Cái con chuột nhà anh.”
Dưới ánh mặt trời, hai thân ảnh trẻ tuổi, vừa đùa giỡn vừa đi về chân núi. Đây là kết thúc cũng là một sự khởi đầu, không phải sao. So sánh với tự nhiên, cuộc đời thật là quá ngắn ngủi, vì sao không tùy ý một lần. Tôi nguyện ý…
END____