Rạng sáng, Triển Chiêu nằm mơ, trong mơ chính là người con trai ưu tú nhất Triển gia, là anh lớn như cha, đứng trong sương mù dày dặc, lưng đeo guitar gào thét, ánh mắt lại hết sức dịu dàng trôn mình. Cho tới khi chuông báo thức reo lên bên tai. Triển Chiêu nhìn qua thấy con chuột bên mình đang ngủ say, đầu hơi ngửa, anh cả, nếu như anh còn sống, thì tốt quá…
Kéo Bạch Ngọc Đường từ trong chăn ra, dùng bữa sáng, liền ra cửa, lúc này lão thái thái đang ở ngoài sân đút thỏ, nhìn qua biểu tình an tường. Bạch Ngọc Đường từ xa cất tiếng chào, lão thái thái đáp lại, đi về phía hai người. Trong tay cầm mấy quả trứng gà.
“Sáng nay mới móc đấy, mang theo đi đường mà ăn.” Bạch Ngọc Đường vâng dạ, miệng lưỡi ngọt ngào, làm người bên cạnh phải rùng mình, lão nhân gia nhìn bộ dáng thật hưởng thụ, tập tễnh đi rồi. Con chuột trắng chớp mắt, đem mấy quả trứng gà còn ấm nhét vào bên trong túi da của hắn.
Buổi đi ăn lần đầu tiên, tính ra khá kích động lòng người. Đàn ông trong thôn đã chuẩn bị đầy đủ trang bị, dẫn theo chó săn, chờ thủ lĩnh tới để phân bố vị trí, rồi phân tổ hành động. Triển Chiêu một nhóm, dắt theo đại hoàng nhà anh, bốn người một chó vội vàng chạy về điểm hẹn trước cửa thôn.
Người tới đủ, người trong thôn đa phần tự động gộp thành đội. Nhà Triển Chiêu cùng Quý Tử bên nhà chị Phân, anh chồng của Quý Tử còn có Tiểu ĐậuTử, cộng lại là bảy người. Đang vây thành vòng, nghe Triển Chiêu phân nhiệm vụ.
“Về địa hình, để tôi dẫn đường. Ngọc Đường, anh lần đầu tiên đi săn, bám sát em. Nhiệm vụ của anh là bắn chỗ nào em chỉ, bắn những con em bắn hụt, hoặc những con mồi bị thương chưa chết. Đợi chút, anh đổi súng với Quý Tử đi.”
“Anh, ánh mắt anh tốt, anh tới làm súng chính đi. Ký nhi với Tiểu Đậu Tử dắt chó, cột cỏ lại đánh dấu, không bỏ qua bất kỳ bụi cây nào chúng ta đi ngang qua, nghe mọi người bảo em thả chó thì chỉ cần thả thôi.”
“Quý Tử, anh rể. Mấy chỗ xa thì giao cho hai người! Súng của Ngọc Đường có ông nhắm, hôm qua em cũng thấy rồi đó, khẳng định hợp tay của em.”
Đưa giỏ trúc cho hai đứa bé đeo, trên người cậu bé Triển gia còn vác theo một cây cung bằng gỗ, ba mũi tên mài bén nhọn. Phân lương khô đều cho mọi người. Bạch Ngọc Đường mặc dù không muốn đổi súng săn của mình cho người khác nhưng tự biết kinh nghiệm ít, Triển Chiêu đã nói nhất định có lý, mới kéo Quý Tử sang một bên đổi súng thử tay.
Đây là buổi đi săn đầu tiên trong mùa xuân, nhìn số lượng, phải tới 20 mươi nhà, phân ra chín tổ, mỗi tổ khoảng bảy tám người. Triển Chiêu đi bốc thăm, bốc trúng khu đất không tệ, khá gần đầm lầy Đông Than, bình thường, căn bản không ai tới đây săn bắt, đến mùa đông đầm lấy đóng băng, ngồi ở đây nghỉ ngơi dã ngoại, chính là tuyệt mĩ.
Vịt ở đây đông, vận khí tốt, chưa biết chừng còn có thể săn được cả hồ ly. Lúc này tất cả mọi người đã đeo đủ hành trang, đi về phía vùng được phân. Không lâu sau, người la chó sủa, trong lúc mơ hồ có thể thấy động vật bốn phía đang hoảng hốt chạy trốn, tiếng súng nổi lên bốn phía làm khu rừng nổi lên một đoàn khói xanh.
Triển Chiêu dẫn mọi người đi về phía đỉnh núi. Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường nhóm đầu, Triển Ký, Tiểu Đậu Tự, cầm cây trường côn, dắt hai con chó lớn đi ở giữa đoàn, lùa lùa đống cỏ khô ở hai bên trái phải. Triển Phong không nhanh không chậm đi theo. Quý Tử cùng anh rể đi sau chót, hai người đều cầm súng bắn tầm xa, chuyên bắn ở chỗ xa. Súng của Triển Chiêu đã khá cũ, là loại súng ngắn cầm tay thủ công, đế gỗ lê, ống đơn, đầu đạn bị lỏng, uy lực không được là bao. Triển Chiêu vừa đi, vừa quan sát Bạch Ngọc Đường bên cạnh nói,
“Chờ một hồi thấy em bắn thì anh lại bắn thêm một phát, dùng hết sức, hồng tâm nghiêng về phía trước một chút…”
“Biết rồi, mèo. Tôi có thể làm tốt bài tập của em.” Bạch Ngọc Đường theo sát Triển Chiêu, nghịch cây súng mới đổi, có mấy phần hưng phấn.
Con mồi đầu tiên của họ chính là một con gà núi từ trong lùm cỏ bay ra ngoài, bị tiếng chó sủa dọa sợ dựng cả lông mao, bay lên cao mấy mét, chạy như bay vào trong rừng. Triển Chiêu thấy chung quanh con gà không có ai, giơ súng, đè nhẹ một chút, chỉ một phát, không trúng, cũng là trong dự liệu. Vội vàng la lớn
“Bắn!” Lời còn chưa dứt, súng của Bạch Ngọc Đường đã vang. Kia gà núi rõ ràng bị bắn trúng, lắc lư mấy cái, mới nằm phịch trên đất, giãy giụa. Triển Chiêu giữa lại cánh tay trái của Triển Chiêu chờ một hồi sau mới cất tiếng
“Ký nhi, nhặt nó về cho chú.” Tiểu oa nhi nghe lời, chạy như bay qua, Bạch Ngọc Đường cũng không nhịn được, vứt súng cho Triển Chiêu, lật đật chạy tới, từ xa thấy Triển Ký mang theo bao da, lăn con gà trong tuyết mấy vòng, một lớn một nhỏ không biết trò chuyện cái gì mà xôm tụ, máu hơi nhỏ ra một ít, dùng cái gì bọc lấy, ôm về đây.
“Ngọc Đường, không tệ nha, khởi đầu thuận lợi.” Triển Phong khen một câu. Bạch Ngọc Đường nhận lấy súng, chỉ cười, lần đầu đi săn, hắn còn có chút không quen cảnh tượng máu me dầm dề này, mới nhìn qua trong lòng không khỏi có chút khó chịu. Nhưng mới nghe khen một cái toàn thân lại bay bay, chấn chỉnh tinh thần, cầm lên đạn.
Anh rể của Quý Tử không phải người thôn này, ở ngoài là họ Lý, mọi người đều gọi anh là chưởng quỹ Lý. Bởi vì thường xuyên vào thành phố, nên mới qua lại với Triển Chiêu khá nhiều, giao tình với anh là sâu nhất. Cũng nói mấy câu
“Chú ba, tài bắn súng của chú bình thường siêu phàm là vậy, hôm nay thấy có khách cho nên mới cố ý nhường đi.”
“Anh Lý, anh nói đúng lắm, em hôm nay chỉ tiếp khách, nhân tiện dẫn đường mà thôi.” Triển Chiêu đeo súng lên, quay đầu lại cười nói.
“Đi thôi, trò vui còn ở phía trước.” Đeo súng lên vai, tay phải giơ lên, kéo con chuột qua, đi về phía trước…
Sau đó Bạch Ngọc Đường lại săn được hai con vịt giời, mọi người đều có thu hoạch. Quý Tử ỷ có súng tốt của Bạch Ngọc Đường, bắn được liên tiếp bảy tám con vit, thỏ cũng được bốn năm, Tiểu Đậu Tử kỳ thị không muốn cử động nữa, chỉ chôn xuống đất cắm cây cờ làm dấu, lát đi về thì lại moi lên.
Lúc đến giữa sườn núi nghỉ ngơi, mọi người ngồi lên một đống cỏ khô đầy tuyết, gặm thịt khô cùng bắp lúc nãy mang theo. Quý Tử ăn lương khô xong, cầm ống ngắm lên nhìn lung túng. Ống ngắm 30mm siêu kháng chấn cũng tính là của hiếm ở trong làng, tỉ lệ có thể lên tới 7, không nói xa, chỉ cần ở trên đỉnh núi nhỏ ở núi Triển Tử thôi, cũng có thể thấy bất cứ thứ gì đang chạy một cách rõ ràng. Quý Tử trông hết một hồi, bỏ súng xuống, đi vài bước tới sát bên người Triển Phong, nhỏ giọng nói:
“Anh Phong, nai rừng! Một lớn một nhỏ.”
Triển Phong mới nghe cũng không nói, cầm lấy súng đi xem. Mắt vừa thấy liền giơ lên ngắm, đang tính bóp cò, lại bị một cái tay ở bên cạnh nắm lấy.
“Anh không đước bắn.” Triển Phong cũng không phải không biết về những tuyên truyền bảo vệ động vật hoang dã trong thôn, một năm bốn mùa phát cho mỗi hộ. Nhưng con nai này, người khác mà thấy sẽ bắn, bắn xong liền ăn, không thấy phạt tiền cũng không thấy bắt giam chi cả, chỉ có một cậu em trai này nghiêm túc, lần này cũng bảo không cho bắn, không được bắn. Vốn còn tính bắn trước một con thì chú ấy sẽ không làm gì được, ai dè, lỗ tai người kia thật thính. Anh bất lực thả súng xuống, nói:
“Không phải chỉ là một con nai thôi sao, hồi bé em ăn không biết bao nhiêu con rồi, sao phải lì lợm như vậy.”
“Anh, bây giờ không bằng năm ấy nữa, quốc gia có quy định văn minh không cho săn.” Tuy ngữ khí Triển Chiêu ôn hòa, nhưng lập trường rất chắc chắn. Mọi người cũng biết tính anh, đều không di nghị.
“Anh, để em xem nào.” Bạch Ngọc Đường vừa nghe nói có nai, vội vàng vọt tới. Cầm súng lên nhìn, quả thật có hai con, trông khá giống nai, một con mẹ, một con con, con bé có lẽ rất đói, con lớn đang đào tuyết, tìm cỏ tươi cho con ăn. Bạch Ngọc Đường nhìn qua liền nói:
“Đây là động vật hoang dã cấp hai quốc gia, ngon, ở khu săn bắn núi Trường Bạch, muốn săn một con phải trả hai vạn đấy!”
“Ầy, bỏ đi, đi thôi. Tranh thủ lúc trời còn sáng, đi về trước thêm một chút.” Triển Phong hét lớn một tiếng, rời vị trí, đi về phía đỉnh núi. Lúc này mới đầu năm, gió thổi rì rào trong rừng Bạch Dương, lẫn vào mấy tiếng súng vang, cảnh tuyết xinh đẹp không tả nổi.
Núi leo càng cao, bụi cây càng thêm thưa thớt, nhưng tầm nhìn cũng cao lên. Đại hoàng đột nhiên phát ra tiếng thở dồn dập, mé trái vừa có bóng đen lóe lên, định thần nhìn lại, hẳn là một con cáo đỏ.
“Anh Chiêu, bên nhà em săn được đủ rồi, con này giao cho anh đó.” Quý Tử biết, mẹ Triển Chiêu vẫn luôn muốn có một miếng đệm gối. Nếu như săn được con này, chính là cực phẩm!
“Cảm ơn, Ký nhi, thả chó. Bảo nó dồn cáo lên núi.” Triển Chiêu sợ đạn để lại vết trên da quá lớn, cũng không cầm súng, kéo ra cây cung trên lưng Triển Ký, lại rút một mũi tên, nguyên liệu của cây cùng súng là một loại, gỗ lê hoa đôi, dây cung làm từ gân chân của con lừa già.
Đang lúc nói chuyện, tay trái đã giương cung, tay phải cong ra một nửa, tư thế chuẩn bị kéo cung. Con chó đã nhao nhao muốn chạy, vừa mở dây ra liền vυ't một tiếng xông ra ngoài. Con cáo kia đáng lén lút đào lên gà rừng dưới đất, nghe tiếng chó sủa, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con chó vàng thật to đang từ dưới núi lao về phía mình, mắt thấy nó chạy qua rồi, con cáo nghiêng đầu, đàng sau lại đứng một hàng người, mới không còn cách nào hơn là chạy lên núi. Con chó vàng kia cũng hết sức thông minh, không đuổi thẳng về trước, mà chạy vọt lên, dụ nó chạy về phía tay phải.
Cung trên tay Triển Chiêu từ từ được kéo căng, nửa người trên khẽ điều chỉnh theo đường chạy của con cáo, chỉ đợi cáo kia chạy vào trong tầm bắn. Bạch Ngọc Đường đứng ở bên cạnh đơn giản là trợn mắt há mồm, hắn vốn tưởng cây cung gỗ dài hơn một thước nọ là đồ chơi cho đứa trẻ, hắn vốn tưởng rằng lúc đi săn, thứ tốt nhất chính là chó, nhưng lại không hề nghĩ rằng vẫn có người có thể cầm một món đồ chơi bằng gỗ, hướng về một con mồi nặng mấy chục cân, mà người đó còn là người mình thân mật nhất.
Lúc này trong mắt Bạch Ngọc Đường đâu còn thứ gì nữa, chỉ còn lại Triển Chiêu, chỉ còn mỗi Triển Chiêu. Da lông trên mũ bị gió thổi chậm rãi tung bay, rào rào như sóng gợn, đôi mắt híp lại, đặt ngang tầm mũi tên, tầm nhìn ngưng tụ thành một lưỡi dao sắc bén, môi mím chặt, đốt tay phải kéo dây cung miết trắng bệch, tất cả đều vẽ nên một sắc đẹp của sức mạnh.
Trời xanh lam, tuyết thâm sâu, rừng Bạch Dương, thợ săn, cung gỗ, tất cả những thứ này an tĩnh như một bức họa, cả tiếng hít thở cũng trở nên dồn dập hơn nhiều. Chờ đến khi tìm lại nhịp tim, đột nhiên hô hấp, tim lại loạn lên như mặt trống, ở trong lòng Bạch Ngọc Đường càng gõ càng vang, loại rung động này, mãnh liệt như thể muốn nổ tung.
Triển Chiêu, em ấy, còn có bao nhiều kinh hỉ chờ hắn tới tìm hiểu, ở thế kỷ 20 đầy công nghệ hiện đại, dùng một mũi tên gỗ thuần thủ công, bày ra một tư thế, ánh mắt bén nhọn, tản ra mị lực vô thượng của đàn ông lúc chuyên chú, đây chính là cái người ở trong phòng làm việc luôn mỉm cười ôn nhu, yêu cầu gì cũng đáp ứng sao, thật đúng là điên rồ không thể tin được.
Đang lúc ấy, cung mãnh liệt lao ra như sét, cách đó không xa là tiếng súc sinh rú lên. Xung quanh réo lên hảo, toàn bộ đều không chân thực như vậy. Bạch Ngọc Đường không tài nào kiềm chế được, ôm lấy Triển Chiêu, dùng sức ôm, toàn thân nóng rực. Lúc này mọi người đều vì săn được món tốt mà kích động, toàn bộ lớn nhỏ đều chạy về hướng con cáo mà đi. Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường giữ tại chỗ, thật lâu không nhúc nhích.
“Bạch Ngọc Đường, bỏ tay ra, Ký nhi đang gọi.”
“Triển Chiêu, tôi thật muốn, tôi thật muốn…” Bạch Ngọc Đường hết sức không cam lòng mà thả tay, nhìn Triển Chiêu thở dốc. Lúc này, bao nhiêu ngôn từ cũng không đủ. Triển Chiêu biểu lộ hết sức bình tĩnh còn có chút bi thương, tay trái ôm cung, nhìn bộ dáng đỏ mắt của con chuột, chính là điềm báo phát dục rồi. Sợ hắn phát điên, vội vàng tiến thêm mấy bước, bắt hắn lại, lén mọi người nhẹ nhàng chạm lên môi người kia nói,
“Đi thôi, đi xem cáo, bắn cung dễ lắm, mai em dạy cho anh.” Cũng không để cho người kia giải thích, kéo người, đi lên.
Cáo đỏ bị bắn ngay đỉnh đầu, bắp chân giựt giựt vài cái, liền chết, máu cũng không chảy nhiều, toàn thân chỉ để lại một cái lỗ nhỏ không tới ba cm. Chuyện về sau không cần nói nhiều, Bạch Ngọc Đường suốt đường đi thượng thoan hạ khiếu, thỉnh thoảng ôm một cái, cắn một cái, thất thố không dừng, bị đại miêu xem thường vô số, chỉ hận không thể cầm dây trói lại tay chân của người kia giống như đám thú. Mọi người cũng không cho là lạ, đều nghĩ đây là do đi săn lần đầu, còn đang kích động.
Mấy ngày sau hai người quay về thành phố, con chuột trắng nhìn thấy ánh mắt ôn văn của người kia trong phòng làm việc, bộ dáng lúc nói chuyện với người khác, đều luôn nhớ lại phong mang hôm đó, âm thầm thề, nếu như có cơ hội, thì năm nào cũng phải theo người kia trở về khu vực săn đó, cùng hưởng thụ chuyện nhân gian khoái lạc.