Câu chuyện này xảy ra trong một dịp Năm mới, sau khi bạn nối khố của Bạch Ngọc Đường trở về nhà, một phiên ngoại ngọt ngào cho hai người.
Có một chút xíu xíu ngược thôi.
Nếu bảo ngược nhiều đau lòng, thì ngược ít vẫn có thể du di.
Ha ha.
Năm trước Triển Chiêu có nói, khoảng năm sau sẽ dẫn Bạch Ngọc Đường về quê mình ở Đông Bắc đi săn mấy hôm, Bạch Ngọc Đường mấy ngày liền đều hưng phấn giống như con khỉ tới mùa động dục, cả ngày nhảy lên nhảy xuống. Đàn ông trời sanh đã có tâm tình khác thường với súng, huống gì mà về nhà gặp người thân, còn có thể đi săn thú. Năm mới còn chưa tới, hắn đã ngày ngày đếm ngón tay chờ đợi.
Rất nhanh đã tới cuối năm, Bạch Ngọc Đường ở trong viện cũng không có bao chuyện, ngoại trừ vụ tổng kết cuối năm, mấy hạng mục khác căn bản cũng nằm trong trạng thái dậm chân tại chỗ. Chỉ có mỗi chuyện kêu gọi đầu tư bên nhà thi đấu thành phố A do Triển Chiêu phụ trách vừa kết thúc, lại đúng dịp có kho thép mới được nhập vào cần kiểm tra, bận rộn không thể rời, cả ngày đều không thấy bóng dáng, đối lúc muốn chạy qua nhà anh bắt người cũng phải tới nửa đêm mới trở lại, vừa đặt đầu lên gối, cả thời gian nói chuyện cũng không có luôn.
Vậy nên con chuột chỉ có thể một mình ngày ngày suy nghĩ, xem xem mua cái gì cho người nhà của người yêu, lên mạng lục tung bí kíp đi săn bắn. Ngoài việc bớt nghe người nọ ca cẩm vài câu, ngược lại cũng vui vẻ.
Viện cho nghĩ sáu ngày đầu năm, Bạch Ngọc Đường nghỉ nhiều, hồi trước phải chạy về nhà ở Giang Nam, đã xin nghĩ luôn liên tục mười ngày trong năm. Triển Chiêu có nửa tháng nghỉ dưỡng về quê, lại còn thêm nửa tháng nghỉ trong năm. Vì thế bận tới tận ngày 28 mới có thể về nhà bồi mẹ. Hai người lúc đi đã hẹn xong, ngày 8 Bạch Ngọc Đường sẽ tới nhà Triển Chiêu nghỉ ngơi, tham gia hoạt động săn bắn của thôn họ.
Mấy chuyện khác không nhắc tới, chỉ nói sáng sớm ngày mồng tám, Triển Chiêu vẫn còn đang trong nệm ấm mơ mộng đẹp, thì nhận được điện thoại của người nọ. Nói là người đã tới trạm xe rồi, một tiếng sau liền tới thành phố Q. Bảo anh chạy ra đón. Ừ một tiếng lại dặn dò hắn, sau khi xuống xe thì bắt xe buýt số năm vào Hiện Sơn. Tắt máy nhìn đồng hồ, đúng năm giờ sáng, không khỏi hắc tuyến đầy đầu, con chuột này rõ ràng nói với mình sẽ phải tới trễ một chút.
Triển Chiêu sống ở một ngôi làng dưới chân núi Triển Tử Sơn, bão tuyết đã sớm lấp đầy kín con đường, nếu không quen đường căn bản không dám đi, sớm dậy mặc bộ quần áo, chạy sang nhà chỉ Phân kế bên. Nhà chị Phân có mở một tiệm tạp hóa nhỏ, có một cái xe chở hàng ba bánh nhỏ nhỏ chuyên dùng chở hàng hóa, một tháng có năm sáu ngày chạy vào trong thành, sáng sớm Triển Chiêu đã mở lời trước, xe chở hàng chưa được làm ấm, ở trên đường lắc lư gần cả tiếng, mới chạy được tới nơi hẹn. Trong lúc đó đã bị người kia gọi điện thúc giục gần chục lần, cũng không chịu nghĩ xem xăng đắt cỡ nào.
Khi đón được người, một con chuột bạch đang ở trong phòng nghỉ trạm xe cùng chú nhân viên chừng 40 tuổi trò chuyện, bên cạnh là nguyên một balo leo núi to tướng, ít nhất cũng phải 40 – 50 kí lô gram, một bộ đồ săn trắng muốt, có lẽ là đói bụng lắm rồi nên mới mua một trái ngô ngồi gặm như điên dại.
“Bạch Ngọc Đường!” Triển Chiêu mở cửa, bước vào nhận người. Con chuột bạch quay đầu lại, thấy trên đầu người kia đội một mũ da thật dày, mấy ngày không cạo râu, trên môi với cằm đều lú nhú một hàng râu dài chừng nửa tấc, mặc một cái áo khoác da đầy hương vị làng quê, mặc quần bông thật dày, giày bông lớn, liền vui vẻ. Đứng dậy lao qua ôm lấy, chết không bỏ tay. Đem khuôn mặt nóng hổi của mình ép sát vành tai hơi lạnh của Triển Chiêu, nửa thân dưới dùng sức cọ cọ anh.
“Sao lại mặc như thế, thật con mẹ nó gợi cảm, tôi cũng cương lên hết rồi.”
Đại miêu ôm con chuột vỗ mạnh mấy cái, cắn răng nói “Chúc mừng năm mới!” sau đó thả người ra, quay đầu lại gọi
“Quý Tử, đi trước đi, anh với anh Ngọc Đường của cậu sẽ ở đây chờ.”
“Ồ, được. Anh trai, năm mới vui vẻ.”
“Được được được, Quý Tử, làm phiền cậu, lát nữa về tìm cậu cho cậu mấy món hay.”
“Được, vậy hai anh cứ nói chuyện đi, em vào kiểm hàng.”
Hai người ở trong phòng nghỉ tìm một góc ngồi chờ, thuận tiện nói chuyện nhà cửa. Đầu năm, trạm xe cũng vắng bóng, trừ một hai nhân viên đang trực, cũng không thấy bao nhiêu hành khách.
“Xem ra anh sống thoải mái, mới mấy hôm thôi, mặt cũng tròn một vòng.” Thấy không ai chú ý, lau đi hạt bắp dính bên mép người kia, đè nén tâm tình đã lâu không gặp, mỉm cười.
“Dĩ nhiên rồi, đều là nước Giang Nam nuôi người mà, mấy hôm không gặp, nhớ tôi đi!” Một con chuột giương cao khóe miệng, thân thể giống như lò xo bị nén xuống, chỉ cần nhấn nhẹ một cái liền có thể phóng xa mấy thước. Con chuột bạch mặt nhăn nhó, đột nhiên xích tới đây.
“Chờ tết năm sau theo tôi về nhà!”
“Mẹ của anh, thì sao?” Triển Chiêu trợn tròn mắt, biểu tình kinh ngạc
“Hề hề, đây gọi là có thần giúp. Có điều con bé bảo chờ từ từ, không cần vội.”
“Ai cơ?”
“Còn ai nữa? Thần đó!” Tiểu Bạch liếc mắt, rất thần bí nói.
“Anh đó, lại đi làm phiền con bé.” Triển Chiêu cúi đầu cười nhạt, cũng chỉ lắc đầu.
“Tôi đây phải bỏ ra một bao lì xì thật lớn, còn đáp ứng bao nhiêu yêu cầu quá đáng của con bé! Em không phải ở nhà cũng có hai đứa cháu gái sao. Lần này nghe theo chỉ thị của thần, mua một đống đồ tới lấy lòng con bé, em có muốn xem thử hay không.” Nói rồi, bắt đầu móc túi balo ra.
“Thôi thôi, chờ về nhà rồi lấy. Nhìn anh như thế, lúc về nhà đừng có nói lung tung, dạy hư tụi nhỏ.” Vừa nói vừa giữ lại tay người nọ. Bạch Ngọc Đường thuận thế lôi đôi tay kia qua, giấu bên trong đống áo bông thậy dày, cào a cào. Triển Chiêu cũng không tránh, mặc hắn gãi.
“Tôi biết tôi biết, nói chuyện thật cẩn thận được chưa. Lời Triển đại soái ca nói ra còn linh hơn thánh chỉ, em bảo tôi ngồi, tôi tuyệt đối sẽ không đứng. Mẹ tôi có khỏe không?”
“Lắm mồm. Rất khỏe, trở về rồi anh đi nói chuyện với bà nhiều chút!”
“Không thành vấn đề, bảo đảm sẽ dụ cho mẹ cười không ngậm được miệng. Ngày mai khi nào đi săn đây, tôi qua chỗ lão Từ chỉnh cây súng tự động 16 phát, lúc ổng thử súng hả, 10 cú như một, cả hồng tâm cũng bị bắn nạt, đạn trong đó dùng đồng đúc, nói gì mà tôi muốn săn con thú to…”
Ở trên trấn ăn trưa, ba người cùng lên đường. Lúc về nhà, trời đã sắp tối. Trong làng chó thay nhau sủa vang, đèn thưa thớt sáng. Giường đất ấm áp đã sớm bày xong chén đũa. Lúc Bạch Ngọc Đường ôm cái mông đang tê rần sau khi ngồi xe bước vào, đã thấy xung quanh ngồi đầy đủ cả nhà, cứ vậy ấm áp.
“Về rồi, mau mau ngồi xuống!”
“Mẹ, anh, chúc mừng năm mới!” Bạch Ngọc Đường cởϊ áσ khoác, đạp giày một cái đã tuột ra. Ba đứa bé lao nhao nhào tới, gọi chú chú ơi.
“Ai, ngoan nào, cơm xong sẽ cho mấy đứa quà. Đại ca, lát nữa rảnh so tài với em một chút.” Bạch Ngọc Đường rất thần kỳ móc từ trong balo ra một bình Kiếm Lan Xuân, đẩy qua cho Triển Phong đang ngồi bên trái hắn. Người kia giơ tay lên mở ra nắp bình.
Triển Phong năm nay 42 tuổi, lớn hơn Triển Chiêu gần 9 tuổi. Năm ngoái cũng vừa lên được chức bảo vệ ở trong mỏ, một ngày chỉ cần đi xuống hai ba lần, không cần bỏ cả ngày ra ở trong hang đào đất, ngược lại khiến tinh thần thoải mái hơn không ít. Đầu năm sửa soạn bản thân một chút, liền để lộ ra lực hấp dẫn của người trung niên, bảo mê người thật đúng là không quá. Năm này nghe nói còn tính chuyện hôn sự với người thôn bên, nhìn bộ dáng này đoán chừng rất có cơ hội.
Rượu uống vừa đủ, Triển Chiêu liền bảo dừng. Nói mai muốn đi săn, uống ít một chút. Bạch Ngọc Đường ôm balo ra phát quà, cho Triển Lan Nhi một cái áo khoác màu xanh biển, Triển Đình Nhi thì màu hồng, Triển Ký là xe lắp ráp, lại cầm bao nhiêu là kẹo ra chia. Ba đứa bé ăn cơm xong, dọn dẹp chén đũa, ôm lấy pháo kép, cất đi đồ, để lại mẹ với Bạch Ngọc Đường ở lại giường đất. Sau khi ăn xong, mẹ liền ôm lấy ống tẩu nước để bên bàn hút thuốc, phát ra tiếng nước ục ục vang. Tẩu kia chính là làm từ Trúc La Hán thượng đẳng, to bằng cánh tay đứa trẻ, dài hơn một thước, siết mấy vòng sắt, đã sớm bị huân thành một màu vàng vàng.
Quà Bạch Ngọc Đường chuẩn bị cho lão nhân gia tốn một khoản lớn, đó là một ống tẩu đồng làm từ xương bò dài không tới 20 cm, trên bụng tẩu còn khắc hình hoa mẫu đơn, hết sức tinh xảo. Lão thái thái cầm ống tẩu miết thật là lâu.
“Ai dô, con thật có lòng!” Con chuột lại ảo diệu móc ra một hộp thuốc lá, nhét vào giúp bà, đốt,
“Mẹ, vị thơm không!”
“Thơm, thế nào không thơm!” Lão thái thái nói chuyện cũng có chút run rẩy, sau đó lại ngậm đầu tẩu, nửa ngày không nói gì. Bạch Ngọc Đường nghĩ chết rồi, lần này không biết lại động trúng tật xấu gì, xem ra lần vỗ mông ngựa này lại vỗ nhầm nơi. Liền cao giọng nói.
“Mẹ, tối này ngoài sân lớn có hát Nhị nhân chuyển, mẹ có nhìn không?” Lão thái thái không đáp lời, Bạch Ngọc Đường lại lặp lại.
“Chết tiệt, hát cái gì! Hái cái gì a ~~~” Lão thái thái liên tục lẩm bẩm, đầu rũ xuống, gật lại gật. Tự nhiên lão lệ tung hoành. Bạch Ngọc Đường bị dọa hết hồn, vội vàng hét lớn
“Mẹ, mẹ làm sao vậy, Triển Chiêu, Triển Chiêu!” Triển Chiêu tay dính đầy bọt từ trong bếp lao ra. Liếc một cái đã nhìn thấy ống tẩu nọ, run rẩy một cái, cũng không nhớ tay đang ướt, ôm lại mẹ.
“Mẹ, con không hát, không có hát.” Lão thái thái bị người ôm vào trong lòng cũng không chịu an lại, vất đi tẩu thuốc, cầm lên cây tẩu nước kia quất thẳng tới, lúc thì đánh vào giường, lúc thì đánh vào người. Trong miệng liên tục nói, “Đánh chết, đánh chết mày ~~~” Bạch Ngọc Đường vốn muốn đi lên khuyên nhủ, lại bị Triển Đình Nhi kéo áo lại, có lẽ là bị dọa sợ, núp hẳn ra sau lưng. Triển Chiêu cũng nhìn hắn lắc đầu, nói không được, chỉ có thể bảo vệ đám trẻ, đứng ở bên cạnh nhìn. Triển Chiêu với Triển Lan Nhị dụ dỗ hết một lượt, tẩu thuốc nhỏ cũng bị Triển Chiêu nhét vào trong túi bông, lúc này lão nhân gia mới an ổn lại, quay đầu xem tivi. Triển Phong vẫn luôn ở khâu vá, từ đầu tới cuối đều không ra ngoài, Bạch Ngọc Đường mơ hồ cảm thấy, cái tẩu thuốc này, dường như có liên quan tới một vị cố nhân mất đã lâu trong nhà.
Đêm xuống, Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường tới phòng Bắc trong nhà Triển Phong ngủ. Một nhà Triển phòng theo lão thái thái ngủ ở giường đất bên nhà chính. Phòng Bắc hồi trước là phòng cưới của Triển Phong, đốt chính là lò không, trên có lắp một cái giường bằng gỗ Lê. Cũng chính là thứ đáng giá nhất trong nhà của họ.
“Anh của em, có phải cũng từng tặng mẹ một cái tẩu không.”
“Ừ.”
“Anh ấy hát Nhị Nhân Chuyển?”
“Anh ấy… giọng rất hay, thời đấy lại rất thích Rock & Roll.”
“Tới Bắc Kinh chưa?”
“Ở đó ba năm.”
“Mẹ em, hồi nhỏ thường lấy tẩu đánh em?”
“Triển Chiêu…” Con chuột cảm thấy lỗ mũi ê ẩm, từ trong chăn của mình chui vào chăn của một người khác, vòng tay, ôm chặt lấy, trong bóng tối tìm môi của anh, nhẹ nhàng ngậm lấy. Triển Chiêu nghiêng đầu qua, giơ tay ra, ôm lấy đầu Bạch Ngọc Đường, nặng nề va chạm, môi chạm môi, đè ép mấy cái, đưa lưỡi ra ngoài, lập tức bị người kia tiếp đón, mυ'ŧ vào trong miệng tư mài một phen, lúc này ngoài cửa sổ một mảng yên lặng.
————