Dịch: Haru
Hay rồi, bây giờ người bị nhào nặn là bọn họ...
Ba gã tráng hán có cảm giác rằng sáng sớm họ chạy đến nhà Tu La là để giao thức ăn.
Một gã tráng hán rụt rè nói: “Tu...”
“Chớ gọi tên của ta, các ngươi không xứng!” Hôm nay Tu La cũng không định làm gì ba gã tráng hán này, tuy bọn chúng trong sách làm Tụ Tụ bị tổn thương, nhưng hiện tại không có, nếu hấp tấp gϊếŧ chết chỉ gây thêm phiền phức cho mình. Sau này có cơ hội sẽ xử lý sau, cần gì phải nóng lòng gϊếŧ hôm nay.
Huống chi, nếu như giữ lại ba gã này lại, biết đâu một ngày nào đó có thể có tác dụng.
Nếu không có tác dụng đến lúc đó gϊếŧ cũng không muộn.
Dù sao thì ba người này đã ghi tên trước mặt nàng.
“Bây giờ mỗi người viết một bản thú tội, nói rõ hôm nay các ngươi đến nhà của ta làm gì. Đều viết hết ra...” Tu La nhếch môi cười: “Dám nói không biết viết chữ hoặc là không thể viết, chặt một ngón tay.”
“Ta viết! Ta viết!” Ba gã tráng hán gật đầu như gà mổ thóc, không dám nói mình không biết chữ.
Một lúc sau, gã biết chữ viết xong bản thú tội. Hai gã không biết chữ lăn dấu tay vào.
Tu La cất bản thú tội vào trong ngực, ngồi xổm xuống nhìn ba gã: “Bây giờ chúng ta nói đến chuyện bồi thường!”
“Hả?” Ba gã tráng hán sợ ngây người.
“Các ngươi sẽ không cho rằng các ngươi chạy đến nhà ta vừa đánh vừa đập vừa hù dọa muội muội ta, viết mấy bản thú tội rồi thì ta sẽ thả các ngươi, chuyện này coi như kết thúc à? Nói ta nghe xem, các ngươi định bồi thường bao nhiêu?” Tu La xách rìu lên, xoay tròn trong tay.
Ba gã tráng hán rùng mình đồng thanh nói: “Bồi, bồi thường! Ngươi muốn bồi thường bao nhiêu?”
“Bồi thường thì tốt!” Tu La đứng dậy, cắm mạnh vào cọc gỗ: “Hạn chót là trước buổi trưa đến huyện nha giao một ngàn đồng tiền bồi thường cho ta, nếu không nộp...” Tu La không nói tiếp, chỉ nhìn ba gã cười cười.
“Giao giao giao giao giao giao!” Ba gã tráng hán sợ hãi đồng thanh nói.
“Còn không cút? Chờ ta mời ăn cơm à?” Tu La cao giọng hét.
Ba gã tráng hán nghe được câu này như được đại xá, sợ chết khϊếp té chạy.
“Bình thẩm, giờ đến lượt chúng ta thương lượng vấn đề bồi thường.” Tu La đi đến bên cạnh Bình thẩm, giơ hai ngón tay lên: “Thẩm là chủ mưu, hai ngàn đồng không thành vấn đề chứ?”
“Ta...” Bình thẩm không nghĩ tới Tu La vừa mở miệng đã đòi hai ngàn đồng, bà ta lập tức kêu lên oan ức: “Ta không có nhiều tiền như vậy!”