Tu La lười nhìn bà ta: “Trước khi trời tối, đưa tiền đến nhà của ta.” Sau đó nàng cười nhạo: “Hôm nay ngươi dám mưu đoạt tài sản của ta, ngày mai ngươi dám mưu đoạt gia sản của một nha dịch khác. Ngươi còn tính tìm người cầu xin giúp ngươi à? Hai đạo Hắc Bạch chỉ cần có người dám đến cầu xin, vậy hắn chính là muốn đối nghịch với toàn bộ nha dịch của thành Trường An! Ngươi nói xem ai có lá gan này không?”
“Trước khi trời tối phải đưa tới! Đến tối nếu trễ ta xin ngươi một ngón tay. Nếu trễ đến ngày mai, chỉ sợ người nhà của ngươi mất hết ngón tay.”
“Cút.”
Nàng không xem hết quyển sách nhưng cũng biết, Tần Sơn rất có khả năng gϊếŧ chết Bình thẩm. Sau khi gϊếŧ Bình thẩm, nha dịch không ai mở miệng muốn phá án, điều này chứng tỏ nha dịch rất phẫn nộ với những việc như chiếm đoạt tài sản của người khác.
Vì thế nàng định đưa một ngàn đồng tiền cho nha dịch trong nha môn, còn hai ngàn đồng tiền kia nàng tự nhiên là mỉm cười nhận lấy.
Cửa phòng vang lên tiếng “cạch” rồi mở ra, Tụ Tụ từ bên trong đi ra.
“Tỷ...” Nàng ấy hơi sợ hải đi đến bên cạnh Tu La, nắm lấy ống tay áo của Tu La. Biểu hiện đó, giống như một con mèo con sợ hãi, rất cần chủ nhân vuốt ve.
Tu La cười ôm Tụ Tụ vào trong ngực: “Lát nữa tỷ phải đi điểm mão, muội dọn dẹp nhà cửa. Chờ Bình thẩm mang tiền đến, muội bảo bà ta chuyển tiền xuống gầm giường của muội.”
Tụ Tụ ngoan ngoãn gật đầu, lại lo lắng nhăn cái mũi nhỏ lại: “Nhưng Bình thẩm...”
“Không cần sợ bà ta, bà ta ngay cả một con chuột cũng không bằng!” Tu La vỗ vỗ vai Tụ Tụ: “Được rồi, tỷ phải đi rồi, trễ nữa là không kịp điểm mão.”
Tu La thay quần áo, ngậm cái bánh bao đi đến nha môn.
Khi đến nha môn, Tần Sơn đang bắt đầu điểm Mão.
Đợi đến khi đám đông giải tán, Tu La đưa bản thú tội do Bình thẩm viết cho Tần Sơn.
“Lý nào như vậy!” Tần Sơn vừa nhìn bản thú tội thì tức giận, ông vỗ mạnh bàn: “Tên Trịnh Đắc Xương này, lão tử không phát uy hắn xem ta chết rồi ư?”
“Họ Trịnh đừng có mà trở về! Nếu hắn trở về lão tử gϊếŧ chết hắn.”
Tu La cúi đầu cười cười: “Nhị thúc, thúc không cần tìm hắn nữa, con đoán hắn không trở về nữa đâu.”
“Sao thế?” Tần Sơn nhìn Tu La: “Hắn chọc phải chuyện gì à?”
Tu La cười mỉa: “Sợ là hắn chọc đến người không nên chọc, làm chuyện không nên làm thôi.” Trịnh Đắc Xương chết chắc rồi, Thái tử Trọng Chiếu sẽ không bỏ qua cho Trịnh Đắc Xương.