Bạch Dương Thiếu Niên

Chương 47: Hãy là nước mắt của anh (08)

Cơn gió của buổi chiều tà mang theo hơi ẩm và khói bụi.

Người dắt chó đi dạo trên bờ kè, vài gia đình nghỉ ngơi trên bãi cỏ ngắm hoàng hôn.

Diệp Văn Cầm hít thở không khí trong lành, triệu chứng đau đầu của bà ấy đã thuyên giảm đôi chút.

Hai người dừng lại trên cây cầu vắt ngang qua sông nhìn xuống, ánh chiều tà màu vàng đỏ đã bị hòa tan dưới lòng sông.

Tần Chính Tùng đút một tay vào trong túi quần, nghiêng đầu nhìn Diệp Văn Cầm: “Em luôn nói rằng rất ghét Nam Thành, nhưng anh không nghĩ vậy. Anh cảm thấy Nam Thành là một thành phố xinh đẹp.”

Diệp Văn Cầm biết rằng ông ấy đến đây là để “làm loạn”, vì vậy bà ấy rất cảnh giác, không nghe lời ông ấy nói: “Những người như các anh lúc nào cũng như đang sống ở một nơi khác. Chỉ khổ anh ở đây nên bị viêm mũi đến mức không chịu nổi được mùi cây cỏ tháng tư.”

Những người trung niên và cao tuổi như họ đều xem xét các vấn đề từ góc độ thực tế.

Tần Chính Tùng mỉm cười.

Có người đang dắt hai chú chó con đi qua cầu, một con Teddy một con Corgi, Teddy chạy về phía trước, đến gần đánh hơi bên chân Diệp Văn Cầm. Người chủ vội giật dây xích chó, xin lỗi vì sự thô lỗ của chú chó.

Diệp Văn Cầm mỉm cười và nói rằng không sao cả.

Bà ấy quay đầu lại, thấy Tần Chính Tùng đang nhìn mình chằm chằm bèn hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”

Tần Chính Tùng cười nói: “Thật sự không cho anh cơ hội thuyết phục sao? Thật ra em là người rất thẳng thắn rộng lượng, sẽ không làm khó dễ người khác.”

Vẻ mặt của Diệp Văn Cầm bỗng tối sầm: “Ông Tần, em không muốn vì chuyện này mà làm tổn hại đến hòa khí giữa hai bên. Với em, đây là vấn đề nguyên tắc.”

“Làm cho Tiểu Ngư vui vẻ, cũng là một trong những nguyên tắc của em sao?”

Diệp Văn Cầm sẽ không để ông ấy dẫn dắt câu chuyện một cách dễ dàng, những vấn đề này bà ấy đã nghĩ từ lâu: “Bây giờ con bé cảm thấy từ bỏ tất cả vì tình yêu rất tự do và thoải mái, rất hạnh phúc, nhưng chờ đến khi người thân bạn bè chê cười nó, chỉ trích nó, lúc đó nó mới biết được sức mạnh của những lời đồn đại.”

“Sao không nói với con bé rằng nó sẽ phải hối hận vì sự lựa chọn của mình? Nhất định phải loại bỏ tất cả các khả năng sao?”

“Điều nó làm được chính là đâm một nhát dao vào vết thương của em. Em ghét quan điểm cho rằng bố mẹ phải hy sinh và thỏa hiệp vì con cái, chẳng lẽ con người không cần phải trả giá cho sự lựa chọn của mình sao?”

Tần Chính Tùng luôn mỉm cười dịu dàng: “Tiểu Ngư thực sự có quyền lựa chọn sao? Rõ ràng em vừa là thí sinh dự thi, lại vừa là trọng tài.”

Diệp Văn Cầm dừng lại.

Tần Chính Tùng: “Nếu lần này con bé chọn rời khỏi em, thì con bé phải làm sao? Chúng ta đều đã chọn sống ở nơi khác, còn Tiểu Ngư sẽ ở lại Nam Thành mà không có người yêu cũng như bố mẹ.”

“Con bé có thể chuyển đến sống cùng chúng ta. Nếu con bé không muốn chuyển đi, thế giới rộng lớn như vậy, chẳng lẽ không tìm được một người xứng đôi vừa lứa? Đừng nói xa mà hãy nói gần…”

Tần Chính Tùng cười lắc đầu: “Anh nghĩ, chắc đây là lời lúc em tức giận nói ra, em sẽ không nghĩ như vậy đâu.”

“Tại sao em không được nghĩ vậy?”

“Bởi vì vừa rồi trong lời em nói, anh không nghe ra được sự tôn trọng một người của em, em coi con cái như món đồ, bắt nó phải sống theo mong muốn của em.” Giọng ông ấy rất nhẹ nhàng, nhưng từ ngữ lại rất sắc bén.

“Ông Tần, nói mấy lời đạo đức cũng vô nghĩa. Em tôn trọng nó, nó tôn trọng lại em sao? Nó biết rõ đây là tâm bệnh của em, một chướng ngại không cách nào vượt qua…”

“Được rồi, chúng ta đừng nói về Tiểu Ngư nữa, hãy nói về chính chúng ta đi. Những lời này của em khiến anh cảm thấy rất bất lực. Anh nghĩ, chúng ta đã sống với nhau lâu như vậy, em sẽ sớm vượt qua được rào cản này, hoặc ít nhất em đã sẵn sàng chuẩn bị vượt qua.”

Diệp Văn Cầm ngẩn người.

Số lần gặp của hai người cộng lại cũng đã hơn một trăm, hàng ngày nói chuyện với nhau đều rất thẳng thắn, bình thường không cãi vã, bởi vì Tần Chính Tùng luôn nhẫn nhịn hạ mình, khi bà ấy sắp mất bình tĩnh, ông ấy sẽ cố gắng kết thúc cuộc trò chuyện một cách khéo léo.

Có lẽ ở độ tuổi này, Diệp Văn Cầm cũng biết rằng không dễ để gặp được một người có tính cách tương tự như vậy, một người sẽ tận tâm chăm sóc bà ấy. Dần dần, bà ấy cũng sẽ chủ động làm người nhượng bộ.

Tần Chính Tùng đưa tay vuốt tóc bà ấy, nói: “Chúng ta đều biết vì những chuyện trước kia mà em đã phải chịu khổ rất nhiều. Con người luôn phải nhìn về phía trước, không phải chuyện gì đã qua rồi cũng muốn quay lại tự mình chuốc lấy cực khổ.”

“Ông Tần, nói công bằng đi, nếu là anh, liệu anh có thể chấp nhận con của mình và con của kẻ thứ ba ở bên nhau không?”

“Giữa việc chấp nhận và chia rẽ luôn có một trạng thái trung lập - không ủng hộ cũng không can thiệp.” Tần Chính Tùng luôn nói với giọng điệu ấm áp: “Chắc Tiểu Ngư cũng đã sớm nghĩ đến bước này, muốn làm khác đi với truyền thống của gia đình.”

“Khác biệt cái gì, ai làm mẹ chồng của nó mà vui vẻ cơ chứ…”

“Vớ vẩn. Em nghĩ rằng con bé sẽ cố gắng đi lấy lòng người đó sao?”

Sự thật là sự thật, nhưng Diệp Văn Cầm luôn giữ một thái độ: “Bảo em chấp nhận một mối quan hệ như vậy, em không làm được, anh cũng đừng khuyên em nữa, em không phải là thần thánh.”

“Như vậy còn chưa đủ để cắt đứt quan hệ? Dù sao con bé cũng là con gái em, vậy mà lại cho nó vào sổ đen? Văn Cầm, đừng buồn khi anh nói những lời khó nghe…Ban đầu, mối quan hệ của con bé và em chỉ là những lời hỏi thăm trên WeChat, thậm chí còn không phải tốn quá nhiều.”

“Với số tiền bán căn nhà, anh sẽ mua cho con bé một căn nhà…”

“Còn em thì chi tiền cho sự an tâm của riêng em.”

“Anh…”

Tần Chính Tùng ngay lập tức xin lỗi và cười nói, anh cảm thấy hai người thân cận với nhau nên mới nói lời thật lòng, rất xin lỗi.

Diệp Văn Cầm đột nhiên mất bình tĩnh.

Mặt trời phía trước mặt sắp lặn hẳn, ánh đèn hai bên bờ sông được thắp sáng rực rỡ.

Chạng vạng mọi người nô nức trở về nhà.

Tần Chính Tùng cầm lấy tay Diệp Văn Cầm: “Đi thôi, chúng ta trở về ăn tối.”

Hai người yên lặng đi một hồi, Diệp Văn Cầm đột nhiên hỏi: “Có phải anh cảm thấy em rất ích kỷ hay không?”

“Anh chỉ muốn nói rằng, nếu em cảm thấy mỗi người đều phải trả giá cho sự lựa chọn của mình, Tiểu Ngư như vậy, thì em cũng sẽ như thế. Nếu sau này em không hối hận về quyết định của ngày hôm nay, thì có thể coi như em đã tuân theo quy tắc của chính mình. Nhưng nếu tương lai em hối hận và quay sang tìm Tiểu Ngư, em có biết như vậy bất công lắm không?”

Diệp Văn Cầm im lặng lắng nghe.

Tần Chính Tùng nói: “Em có quyền không tha thứ cho Tiểu Ngư, nhưng Tiểu Ngư lại không có quyền không tha thứ cho em.”

Buổi tối Thẩm Ngư bớt chút thời gian đi đến chỗ ông nội Thẩm, đưa cho Thẩm Kế Khanh bộ ga giường bốn món mà cô đã mua vào cuối tuần.

Là ông nội Thẩm kêu Thẩm Ngư mua.

Mùa xuân vừa tới, mấy ngày trời đều đổ cơn mưa khiến tường ẩm mốc, tủ gỗ cũng xuất hiện nấm mốc, những món đồ đó đều không thể sử dụng nữa, dù tẩy sạch vẫn sẽ có mùi.

Sau khi Thẩm Kế Khanh trở lại, ông ấy đã liên hệ với những người thợ thủ công để trát lại nền tường, bả và sơn chống thấm. Nếu không mưa thì không sao, chứ cứ mưa thì sẽ ẩm thấp, nhất là mấy năm nay đều như vậy, chỉ sợ ông nội già rồi dễ bị đau xương khớp.

Thẩm Ngư không nói gì, dù sao Thẩm Kế Khanh cuối cùng cũng làm được một chuyện tử tế.

Khi Thẩm Ngư tới nơi, tường đã được sơn mới bằng một loại sơn thân thiện với môi trường, để thông gió một tuần là có thể dọn vào ở. Cả căn nhà trông sáng sủa hơn trước.

Thẩm Ngư đưa cho Thẩm Kế Khanh bộ ga giường bốn món đã được giặt và phơi khô, sau đó cô cùng ông nội ngồi ăn nho và trò chuyện dưới gốc cây ngoài hiên nhà.

Ông nội Thẩm: “Nhìn cháu hình như có tâm sự gì trong lòng.”

“Rõ ràng như vậy sao ạ?” Thẩm Ngư ngẩng đầu nhìn ông nội.

“Cháu là người không thể giấu được chuyện gì.”

Thẩm Ngư đút miếng nho cuối cùng vào miệng, bỏ vỏ và nhổ hạt ra khăn giấy, sau đó cô mở miệng nói về Diệp Văn Cầm.

Phản ứng của ông nội Thẩm sau khi nghe xong điều này là: “Chuyện lớn như vậy, sao bây giờ cháu mới nói với ông nội?”

“Dù sao chuyện đã vậy, cháu có nói với ai cũng vô ích. Tính của mẹ cháu chính là ai nói gì cũng không nghe. Chú Tần đã khuyên nhủ nhưng không có tác dụng…hiện tại cháu còn bị mẹ bôi xấu. Cháu không dám tìm mẹ vì sợ bà ấy không vui.” Thẩm Ngư cầm khăn giấy, xoa ngón tay, vẻ mặt vô cùng uể oải.

Trên đầu cô phảng phất bóng của những chiếc lá, tất cả đều đang rũ xuống phía dưới.

“Thời khắc quan trọng mà cháu vẫn đứng vững được là chuyện tốt, nếu không cả hai bên đều không cứu vãn được.” Ông nội Thẩm dường như nhìn thấu mọi chuyện: “Ông từng nghe mấy bà trong xóm xì xào, có rất nhiều người vì đồng tiền mà cãi nhau đánh nhau đến mức cả đời không thể giữ mối quan hệ với nhau được nữa. Tình cha mẹ dù sao cũng là tự nhiên, cho nên bị người dẫm đạp lợi dụng cũng khó chia rẽ được, nhưng những lời nói gây tổn thương giống như cơn gió lạnh của mùa đông, dù sâu đậm đến đâu nếu không giữ gìn cẩn thận thì cuối cùng cũng sẽ bị mài mòn, tình yêu là như vậy, lẽ nào tình cảm gia đình thì không phải như thế?”

Thẩm Ngư “ừ” một tiếng.

Cô rất hiểu đạo lý này.

“Dù sao đi nữa, Tiểu Ngư, cháu phải thật sáng suốt, đừng chọn một con đường rồi lại đi nghĩ về một con đường khác băn khoăn không biết nó có tốt hay không. Trên đời này không có con đường nào thật sự dễ dàng. Cháu đừng lo lắng, cho dù tồi tệ đến đâu cũng có ông ở đằng sau giúp cháu. Mặc dù tuổi của ông đã lớn, không còn ở bên cháu được nhiều năm nữa…”

Thẩm Kế Khanh đang trải ga trải giường và chăn, nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Thẩm Ngư và ông nội Thẩm, ông ấy bỗng cảm thấy thật xấu hổ.

Ông ấy đang đứng ở cửa, nhân lúc hai người họ im lặng liền mở miệng nói: “Tiểu Ngư, bố sẽ đi nói với mẹ con chuyện này.”

“Con đi đâu vậy!” Ông nội Thẩm lập tức ngăn lại, sắc mặt lạnh lùng, không giống vẻ dịu dàng ân cần như lúc nhìn Thẩm Ngư: “Nếu không phải vì con chẳng làm được việc gì nên hồn, chuyện tốt thì ít mà chuyện hỏng thì nhiều thì cũng không có chuyện như vậy hôm nay! Con nợ nó đủ rồi, lúc hai đứa kết hôn, con lại đi gây chuyện, so với gϊếŧ người còn tệ hơn!”

“Con muốn chiến đấu vì Tiểu Ngư…” Thẩm Kế Khanh muốn tự bào chữa, bởi vì chính ông ấy đã tạo nghiệp nên mong bù đắp được phần nào, ít nhất không thể để con trẻ mất đi hạnh phúc.

“Tiểu Ngư còn có trách nhiệm hơn con, ít nhất con bé còn hiểu được trên thế gian này không thể có hai chuyện cùng tốt.” ông nội Thẩm hận mọi chuyện không thể được như ý muốn.

Thẩm Ngư cũng nói: “Ba đừng đi tìm mẹ, để bà ấy nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Kế Khanh thở dài: “Tiểu Ngư, xin lỗi con, thật sự xin lỗi con…”

Thẩm Ngư không nghĩ bản thân có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng hơi nhói đau.

Trước khi cô đứng dậy chuẩn bị rời đi, cô nhờ Thẩm Kế Khanh chăm sóc ông nội thật tốt.

Ông nội Thẩm cũng đứng dậy, muốn đi tiễn cô.

Hương hoa bay theo gió đêm, chẳng biết nơi nào nở hoa trong bóng đêm, sau khi phơi nắng cả một ngày thì hương thơm càng thêm ngào ngạt.

Ông nội Thẩm chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới, Thẩm Ngư đi bên cạnh ông.

Ông nội Thẩm nói với cô: “Vốn dĩ một gia đình nhỏ được hai gia đình lớn hỗ trợ là điều bình thường, nhưng với tình hình của cháu và Minh Đồng bây giờ, cũng đừng ép buộc. Bọn họ là bố là mẹ, họ có gia đình và cuộc sống riêng, không cần vì gánh vác một số lý do không đáng mà trì hoãn hạnh phúc của riêng mình. Cháu và Minh Đồng đều là những đứa trẻ rất hiểu chuyện, càng hiểu chuyện thì càng thiệt thòi nhiều…”

Ông nội dừng ở đầu ngõ, cầm tay cô vỗ vào mu bàn tay: “Giữa người với người có duyên phận, giữa con cái và bố mẹ cũng vậy. Cả hai đứa hạnh phúc thì tốt hơn bất cứ điều gì khác.”

Thẩm Ngư gật đầu.

“Tính cách của con không nên giống bố con, suy nghĩ quá nhiều.” Ông nội Thẩm vỗ vai cô, nhẹ nhàng đẩy về phía trước: “Đừng suy nghĩ nhiều! Ở độ tuổi hai mươi thì nên sống đúng với tuổi hai mươi, cứ vui vui vẻ vẻ mà về nhà đi!”

Khi Thẩm Ngư bị đẩy, cả người nhẹ giống như gió thổi.

Cô xoay người mở cửa xe, trước khi lên xe còn cười nói: “Ông về nghỉ ngơi sớm đi, hai ngày nữa cháu với Lục Minh Đồng sẽ quay lại đây thăm ông.”

Cô giơ cổ tay về phía ông nội và cho ông xem chiếc đồng hồ tuyệt đẹp.

Cô luôn nâng niu và trân trọng tấm lòng của những người thân yêu nhất của cô.