Bạch Dương Thiếu Niên

Chương 46: Nước mắt của em (07)

Lục Minh Đồng lập tức lại gần cô.

Nói cậu ích kỷ độc đoán cũng được, cậu không muốn để cô chịu đựng bầu không khí đau khổ như vậy.

Thẩm Ngư đẩy ba lần cũng không thoát được cái ôm của cậu, nghẹn ngào khóc không thành tiếng. Cậu nắm lấy cổ tay cô thử thăm dò, thấy cô không có ý kháng cự liền dẫn cô ra khỏi phòng, sau đó trở tay đóng cửa lại.

Ở cầu thang lầu năm đυ.ng phải Lý Khoan quay về sau khi xách giúp vali. Lí Khoan đưa tay ra hiệu đã xong, Thẩm Ngư cảm ơn cậu ta.

Lý Khoan chỉ lên lầu: "Không thì đến chỗ tôi nghỉ ngơi một lát."

Lục Minh Đồng nói: "Tôi đưa chị ấy về trước."

Vừa đi ra ngoài, Thẩm Ngư liền bị ánh nắng ngoài trời làm cho choáng váng. Khi nãy cô chạy vội tới đây, lúc ở trong nhà hoàn toàn không cảm giác được, thì ra bầu trời bên ngoài chói chang như vậy.

Lục Minh Đồng cầm lấy chiếc kính trong tay cô, lấy trong túi ra một túi khăn giấy nhỏ, lau khô tròng kính, dùng hai tay giữ nhẹ hai bên chiếc kính rồi đeo lại cho cô.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi ngắn màu trắng có cổ và quần jean xanh nhạt kiểu cổ điển, dưới ánh mặt trời, lớp vải sáng màu tỏa sáng, cả người giống như một vòng sáng trắng sắp tan chảy.

Gò má cô đổ mồ hôi mỏng, những ngón tay trở nên lạnh ngắt.

Buổi chiều phố Thanh Thủy, ánh nắng chỉ nghiêng về một góc phía Tây, con ngõ vắng lặng mệt mỏi buồn ngủ, chó mèo dường như uể oải không vận động, nằm dài trên bụi cỏ dưới chân tường nghỉ ngơi.

Lục Minh Đồng dẫn Thẩm Ngư đến một tiệm tạp hóa phía trước. Ông chủ đang ngủ gật tỉnh táo lại, ngáp một cái.

Lục Minh Đồng mua một chai nước, mở nắp rồi đưa cho Thẩm Ngư. Cô chỉ uống một hớp nhỏ rồi đưa chai lại cho cậu, đi đến chân tường đối diện, lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

Cô gọi cho Tần Chính Tùng, xin ông ấy có thể đổi lại vé máy bay và trở về sớm hơn chút được không.

Cô cúi đầu, vô ý thức dùng mũi giày nghịch nghịch đám cỏ dại ở chân tường, nói với Tần Chính Tùng qua điện thoại bằng giọng điệu cầu xin: “Bây giờ chắc chắn mẹ không muốn nhìn thấy chúng cháu, chú Tần cháu xin chú, cháu thật sự rất lo lắng, không yên tâm để bà ấy một mình.”

Tần Chính Tùng nói: "Chú đã giải quyết xong công việc trong tay và đang định trở về. Tiểu Ngư, cháu đừng lo lắng, mẹ cháu đã từng này tuổi rồi, cho dù bà ấy có tức giận đến đâu cũng có thể chăm sóc bản thân, ngược lại là cháu…”

“Cháu vẫn ổn.”

Tần Chính Tùng thở dài: "Chú sẽ gọi điện cho bà ấy để kiểm tra tình hình, sau đó sẽ liên lạc với cháu.”

Thẩm Ngư cảm ơn ông ấy.

Xe của Thẩm Ngư đậu ở ven đường, dưới ánh mặt trời, trong xe bị phơi nắng đã hơi nóng lên.

Lục Minh Đồng lấy chìa khóa xe của cô và ngồi vào ghế lái, trước tiên vặn điều hòa ở mức thấp nhất.

Thẩm Ngư có vẻ không muốn mở miệng nên cậu cũng không hỏi nhiều.

Chiếc xe chạy suốt quãng đường trở về nơi ở.

Hàng ngày Lục Minh Đồng đều quét dọn nhà cửa nên bầu không khí khá trong lành. Thẩm Ngư dường như rơi vào làn nước trong suốt giữa không khí dinh dính xung quanh.

Mệt mỏi, kiệt sức, cứ mặc bản thân chìm xuống.

Cô đặt đồ xuống và đi tắm trước.

Sau khi tắm xong, thay một chiếc áo phông và quần đùi rồi bước ra. Ở lối ra vào lấy điện thoại trong túi xách ra xem, có một tin nhắn chưa đọc từ Tần Chính Tùng gửi, báo cho cô biết Diệp Văn Cầm đã thuê phòng ở khách sạn, bảo cô đừng lo lắng.

Thẩm Ngư trả lời: [ Cảm ơn chú. ]

Tần Chính Tùng trả lời: "Không cần cảm ơn, là việc chú nên làm. Khi nào bà ấy bình tĩnh lại, chú sẽ trò chuyện với bà ấy.”

Tắt điện thoại, Thẩm Ngư ngẩng đầu thấy Lục Minh Đồng đang ngồi trên sô pha nhìn cô, ánh mắt yên lặng tràn đầy quan tâm không thể che dấu.

Hình như, đang chờ đợi quyết định của cô.

“Đừng dùng ánh mắt giống như em sẽ vứt bỏ anh mà nhìn em.” Thẩm Ngư buột miệng nói, tưởng cậu hiểu lầm lý do cô gửi tin nhắn. Lúc này, cô thà rằng cậu mạnh mẽ hơn giống như cậu đã từng, không nghe giải thích cũng không cầu xin tha thứ, dù sao cô cũng không được phép trốn tránh hay bỏ cuộc.

Lục Minh Đồng vẫy tay với cô: "Lại đây."

Cô lề mề, không nhúc nhích.

“Lại đây.” Cậu chuyển sang giọng điệu ra lệnh mạnh mẽ hơn.

Thẩm Ngư đi tới, cậu liền nắm lấy cổ tay cô, mở chân, ý bảo cô đứng giữa chân mình.

Cậu ngẩng đầu nhìn cô: "Sao anh có thể cho phép em vứt bỏ anh? Chỉ là anh không muốn làm em đau khổ."

“Anh nghĩ có chuyện vẹn toàn đôi bên sao?”

"Em nói em muốn có cả hai."

"Đó chỉ là cách nói tham lam mà thôi, sao em có thể ngu ngốc đến mức thực sự cho rằng có thể được cả hai. Thế nên..." Thẩm Ngư duỗi tay chỉ vào ngực cậu, bên dưới là vị trí của trái tim: “Tại sao em cứ chậm chạp không đồng ý với anh, bởi vì từ lâu em đã biết thứ đang chờ em là một câu hỏi trắc nghiệm. Anh không hiểu sức nặng của sự lựa chọn này sao?”

Tựa như có một nỗi đau không nói nên lời, chạy dọc từ đầu ngón tay cô đến tận trái tim cậu.

Cậu nói, tất nhiên mình hiểu.

“Nên là, anh đừng có lên mặt mà nói với em bây giờ chia tay với anh cũng không sao cả. Em nói cho anh biết, Lục Minh Đồng, nếu lúc này anh chùn bước, em sẽ gϊếŧ anh, thật sự sẽ. Anh không thể kéo em xuống nước còn nghĩ rằng em có thể quay lại bờ một lần nữa…”

“Em không hiểu anh sao?” Lục Minh Đồng cắt đứt lời cô: “Nếu lúc đó em đồng ý yêu cầu của dì lựa chọn chia tay với anh cũng đành thôi. Nhưng cuối cùng em đã chọn anh, sao anh có thể lại thả em đi? Chẳng sợ em ở bên cạnh anh mà bị chúng bạn xa lánh đau khổ cả đời. Anh ích kỷ như vậy đấy.”

Ích kỷ đến mức cho dù em có khóc cũng chỉ được phép khóc ở nơi mỗi anh có thể nhìn thấy em.

Lục Minh Đồng thấy mắt cô ươn ướt, giống như lại sắp khóc, anh ngẩng đầu, một cái hôn rơi xuống môi cô.

Rõ ràng chỉ mang tính an ủi nhưng khi cô đang thờ ơ dần dần đáp lại nhiệt tình thì nó đột nhiên trở nên biến chất.

Lục Minh Đồng vẫn hơi lưỡng lự, cũng cảm thấy mình làm vậy có chút lạc hậu.

Thẩm Ngư dùng giọng thở dốc nói với cậu, ngày hôm qua vừa mới hết, đã sạch sẽ rồi. Còn về mặt khác, là vì cô muốn.

"Anh không cho hả?"

Lục Minh Đồng lấy hành động trả lời cô.

Lục Minh Đồng để cô nằm trên, cả hai đều không cởϊ qυầи áo.

Ánh sáng rực rỡ từ mọi phía khiến Thẩm Ngư có một cảm giác tội lỗi. Hai đầu gối quỳ ở mép sô pha, lúc lên lúc xuống, vô lực ôm lấy bờ vai của cậu, khẽ ngửi chiếc áo thun trắng trên người thấm một lớp mồ hôi mỏng của cậu.

Động tác của cậu làm cô cảm nhận rõ ràng cậu đã động tình.

Nhưng khuôn mặt đẹp trai trước sau nghiêm cẩn như một, gần như vô tình.

Khiến cô vừa tỉnh táo vừa điên cuồng mà lại vừa sa đọa, cho dù có là vũng bùn cũng lao đầu vào xuống dưới.

Phù du trần gian chỉ đáng được yêu khi chúng đau đớn.

Sau khi kết thúc, Lục Minh Đồng để Thẩm Ngư ngồi lên đùi mình, ôm cô thật chặt.

Thẩm Ngư tựa đầu vào vai cậu, nói, lúc làm chuyện xấu quả nhiên còn phải rủ rê người khác, chỉ cần có đồng lõa thì có thể uy hϊếp lẫn nhau không được đầu thú.

Thẩm Ngư ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu: “Anh biến em thành một kẻ xấu như vậy.”

Đó là câu mà Lục Minh Đồng còn hưởng thụ hơn cả lời âu yếm, cậu cười nhẹ: “Anh thích em ví von với "đồng lõa".”

Trong khoảnh khắc này chỉ có tiếng hít thở.

Lục Minh Đồng cảm thấy những thứ khiến Thẩm Ngư lo lắng đã trở lại, bèn nhẹ giọng hỏi cô: “Phía dì, em định tính thế nào?”

Thẩm Ngư lắc đầu: "... Em chỉ có thể nói thuận theo tự nhiên. Bà ấy đã hạ quyết tâm thì có năn nỉ ỉ ôi cũng vô ích. Em hoàn toàn thấu hiểu sự tức giận và đau khổ của bà ấy, thế nên em càng không nhẫn tâm ép buộc bà ấy, cầu xin bà ấy tha thứ hay chấp nhận.”

Nói đến đây, Thẩm Ngư lại bổ sung: “Anh cũng đừng đi tìm bà ấy. Em đã nói rồi, đây là chuyện giữa em và bà ấy.”

Lục Minh Đồng nói cậu chưa từng có ý định như vậy, chẳng phải cách làm này vô cùng quá đáng sao.

Thanh âm khẽ khàng của Thẩm Ngư rơi vào tai cậu: “…Bà ấy đã chịu khổ rất nhiều, nếu có thể, em cũng hy vọng mình có thể làm một cô con gái có thể làm bà ấy yên lòng và tự hào. Nam Thành là quê hương của bà ấy, nhưng mỗi lần bà ấy trở về là mỗi lần chịu dằn vặt. Bà ấy sắp kết hôn với chú Tần mà giờ phút này em còn khiến bà ấy phải xấu hổ như thế, có đứa con nào bất hiếu hơn em chứ?”

Lục Minh Đồng tỉnh táo mà nói với cô: “Em đừng cảm thấy anh nói như vậy là vì em chọn anh mà cậy chiều sinh hư. Những lý lẽ đó em đều hiểu nhưng cuối cùng vẫn không chọn bà ấy chính vì trong lòng em rất rõ ràng, giữa hai người mặc dù không đoạn tuyệt quan hệ huyết thống, thế nhưng trong cuộc đời của mình đã không còn chỗ dành cho đối phương.”

Thẩm Ngư buồn bã thừa nhận lời anh: “Đúng vậy.”

Đến tột cùng từ lúc bắt đầu đã chọn sai chỗ nào, dẫn tới kết cục xa cách lúc sau?

Là khi Diệp Văn Cầm muốn xuất ngoại, cô không hề khóc lóc cầu xin bà ấy ở lại sao? Hoặc sau khi tốt nghiệp vẫn không thể dứt khoát xuất ngoại đến nương tựa bà? Hay lại là năm trước Diệp Văn Cầm mời cô ra nước ngoài làm việc một lần nữa, lẽ ra cô nên quyết đoán đồng ý?

Nhưng cô cũng có một chỗ đứng nho nhỏ trong sự nghiệp của mình, có những suy nghĩ nhạy cảm không đáng kể, có chính kiến của mình, không muốn trở thành gánh nặng cho Diệp Văn Cầm thôi mà?

Những điều này có thể coi là sai sao?

Về phần Diệp Văn Cầm, bà ấy lại càng không sai.

Bà bị người ta phản bội, bị “gϊếŧ chết” bởi những lời đồn thế tục và cũng là nạn nhân bị ràng buộc bởi lòng tự trọng. Bà ấy có quyền thoát khỏi tất cả những thứ này để đuổi theo hạnh phúc của đời mình.

Chẳng có ai sai trong số hai người cả.

Nếu thế sự chỉ bàn tới đúng hoặc sai thì rất dễ xử lý.

Thẩm Ngư xoay người cầm điện thoại trên bàn trà lên.

Cô thử gửi tin nhắn cho Diệp Văn Cầm nhưng kết quả thể hiện mình đã bị chặn, gọi điện thoại cũng thế.

Dường như, muốn cho cô thấy đây là hậu quả: Đừng ôm tâm lý may mắn, cũng đừng nghĩ có nên thuyết phục hay không, tự mình đưa ra lựa chọn thì tự mình gánh vác trách nhiệm.

Có lẽ những người thân thuộc nhất mới là người có khả năng nói trúng tim đen gây tổn thương người ta nhất.

Thẩm Ngư vẫn vững vàng, trong lòng trầm xuống.

Lục Minh Đồng lấy điện thoại của cô, đặt sang một bên: “Khoan làm gì cả, đợi chú Tần trở lại."

*

Một ngày sau Tần Chính Tùng hạ cánh, đi thẳng đến khách sạn nơi Diệp Văn Cầm đang ở.

Khi mở cửa, bà mặc một chiếc áo ngủ màu trắng của khách sạn, trên thái dương có một miếng thuốc dán, rõ ràng bệnh đau đầu lại tái phát.

Bà vừa mời ông ấy vào phòng vừa chặn miệng không cho dân nói: “Nếu anh đến để làm thuyết khách nói giúp cho con nhóc kia thì bớt lo lại.”

Tần Chính Tùng cười nói: "Nếu anh nói giúp con bé thật thì em sẽ cắt đứt với anh sao?”

“Anh có thể thử một lần.”

Tần Chính Tùng đi đường cực kỳ mệt mỏi, dỡ hành lý xuống trước rồi đi rửa mặt thay quần áo.

Bầu trời sẩm tối, xuyên qua cửa sổ sát đất trông thấy những đám mây hoàng hôn mờ ảo trên bầu trời phía Tây, khói ráng màu hoa hồng chiếu in bên ngoài tấm kính pha lê của tòa nhà cao tầng.

Tần Chính Tùng nói: “Hay là chúng ta ra ngoài tản bộ đi, em xem bầu trời hôm nay đẹp biết bao.”

"Em không có hứng, một mình anh đi đi.”

“Cả ngày em ở trong phòng buồn chán nên mới đau đầu đấy.” Tần Chính Tùng lục vali của bà, chọn cho bà một bộ váy màu đen, giục bà nhanh chóng thay vào.

Diệp Văn Cầm liếc nhìn, cầm lấy xong cuộn cuộn lại, ghét bỏ ném sang một bên: "Sao em không nhớ là mình có mang theo cái váy này, anh lén lút nhét vào phải không?"

Lần đầu tiên hai người ra ngoài hẹn hò, Diệp Văn Cầm đã mặc chiếc váy màu đen này,

Tần Chính Tùng cười một cái, cũng không cố ép, cuối cùng hỏi bà: “Em không muốn đi thật hả? Qua lát nữa là mặt trời lặn rồi đấy.”

Ông ấy luôn có thể miêu tả những chuyện tầm thường mà một khi bỏ lỡ sẽ vô cùng đáng tiếc.

Diệp Văn Cầm thở dài: "Được rồi, đi thôi."