Bạch Dương Thiếu Niên

Chương 48: Cũng là hồ của anh (01)

Buổi chiều trước khi tan sở, Thẩm Ngư nhận được mấy tin nhắn.

Tin nhắn đầu tiên là của Tề Cảnh Ninh, người mà cô đã lâu rồi không có liên lạc, anh ta mời cô chủ nhật tuần sau đi ăn tối ở khách sạn. Anh ta chụp màn hình tin nhắn WeChat hỏi cô: Tôi không biết nên tặng quà gì, cô Thẩm có thể cho tôi lời khuyên được không?

Tin nhắn thứ hai là của Minh Đồng, chỉ vỏn vẹn một câu: “Tối nay Giang Tiều mời đi ăn.”

Tin nhắn thứ ba là của Tần Chính Tùng, địa điểm để ông ấy và Diệp Văn Cầm chiêu đãi khách đã được đặt trước, trên đó có đính kèm địa chỉ của khách sạn, muốn mời Thẩm Ngư lúc đó hãy có mặt.

Từ ngữ rất trang trọng.

Thẩm Ngư trả lời Lục Minh Đồng đầu tiên: “Tan sở em qua luôn.”

Sau đó trả lời Tần Chính Tùng và hỏi ông ấy: “Là chú mời cháu, mẹ cháu mời cháu, hay là cả hai cùng mời?”

Cuối cùng mới trả lời Tề Cảnh Ninh: “Ông chủ Tề tự làm bài tập đi nhé, không được đi chép bài của người khác.”

Một lúc sau, Tề Cảnh Ninh gửi một gói biểu tượng cảm xúc dở khóc dở cười, kết thúc cuộc trò chuyện.

Tần Chính Tùng ngay lập tức cũng nhắn lại sau đó: “Có gì khác nhau sao? Chỉ cần cháu tới, mẹ cháu sẽ không bao giờ đuổi cháu đi.”

Thẩm Ngư hiểu ý của Tần Chính Tùng, lời mời này rõ ràng chỉ đại diện cho mong muốn của ông ấy chứ không phải của Diệp Văn Cầm.

Thẩm Ngư đáp: “Vậy thì cháu không đến. Mẹ cháu có mời các chú thím phải không? Nếu cháu đi, bọn họ sẽ hỏi chuyện giữa cháu và Lục Minh Đồng, cảnh tượng không tốt, mẹ cháu sẽ không vui.”

Tần Chính Tùng: “Là chú và bà ấy mời khách ăn tối, nên chú cũng có quyền được lên tiếng. Tiểu Ngư, chú mời cháu tới dự.”

Thẩm Ngư từ chối, nói đến lúc đó cô sẽ rẽ qua tặng quà đã chuẩn bị sẵn cho bọn họ, chứ không ăn cơm.

Thẩm Ngư tan sở lúc tám giờ tối và lái xe trực tiếp đến phố Thanh Thủy tìm Lục Minh Đồng.

Dự án cô đang thực hiện công tác chuẩn bị sắp kết thúc, Tiểu Vũ đã thu thập toàn bộ hộ chiếu của nhóm, mang đi xin thị thực, chờ khi nào có thị thực thì cũng gần đến lúc hoàn thành kế hoạch.

Địa điểm ăn tối là nhà hàng tôm hùm đất mà Thẩm Ngư thường tới.

Nhà hàng rất nhỏ, ông chủ cũng không chuẩn bị bàn lớn, chỉ kê hai cái bàn nhỏ lại với nhau là vừa đủ.

Mọi người đều đã ở đó, Giang Tiều, Lý Khoan, Dương Đào và Tống Ấu Thanh.

Nhóm họ chiếm gần như một nửa không gian trong nhà hàng.

Lục Minh Đồng để lại một chỗ trống bên cạnh anh cho cô.

Thẩm Ngư cười chào hỏi, đi tới ngồi xuống bên cạnh Lục Minh Đồng.

Trên bàn bày một đĩa dưa chuột, đậu tương ngâm nước muối và đậu phộng, chiếc đĩa trước mặt từng người đều có một ít vỏ lạc.

Lý Khoan cười nói: “Chị Thẩm Ngư, chúng em vừa mới nói chuyện về chị.”

“Chuyện gì vậy?”

“Trong tương lai khi công ty trò chơi của chúng em thành lập, chúng em sẽ sắp xếp một vị trí tương đối tốt cho chị.” Lý Khoan lần lượt giới thiệu từng người: “Giang Tiều, nhà sản xuất; Lục Minh Đồng và em sẽ làm nhóm trưởng, một người phụ trách phần đầu và một người làm phần cuối; Tống Ấu Thanh, nghệ sĩ chính; Dương Đào, tuy rằng không có năng lực gì mấy, nhưng miễn cưỡng làm thì vẫn có thể phụ trách viết quảng cáo…”

Dương Đào ngay lập tức tỏ vẻ rằng Lý Khoan đang quá lập dị, có ngày cô ấy sẽ đè đầu cậu ta xuống thành quả bóng rồi đá đi.

Thẩm Ngư cười nói: “Hình như chị chưa từng nói sẽ hợp tác với mọi người?”

“Bây giờ chính thức đi săn trộm đây.”

“Còn quá xa để vượt qua các công ty khác. Tất nhiên, nếu đến lúc đó công ty của mọi người phát triển và có đãi ngộ tốt, mà chị không thể làm việc ở chỗ hiện tại được nữa, kêu chị ăn no nằm chờ chết thì chị sẽ đồng ý qua đây.”

Lý Khoan nói: “Vậy không phải là không trọng dụng được nhân tài sao. chị Thẩm Ngư, với kỹ năng tổ chức và điều phối trong đám cưới của chị, việc trở thành người phụ trách bộ phận tiếp thị là hoàn toàn ổn.”

Thẩm Ngư bị ngữ khí nghiêm túc của cậu ta làm cho buồn cười: “Gì vậy, mọi người đang chơi trò ‘nếu như tôi trúng năm trăm vạn’ sao?”

Lục Minh Đồng nhìn cô: “Năm trăm vạn không nhất định sẽ có, nhưng thành lập công ty là chắc chắn rồi.”

Sau đó cậu mới nói trò chơi của họ đã vượt qua vòng đánh giá ban đầu. Ngay cả khi không đạt được thứ hạng thì vẫn có thể đề xuất vị trí với công ty chủ quản, sử dụng kết quả này để thu hút các nhà đầu tư, chắc chắn đến chín phần mười.

Thảo nào không khí lại vui vẻ đến vậy.

Thẩm Ngư cũng đắc ý cười: “Khi nào có thể tải về chơi?”

Lục Minh Đồng nói: “Chờ sau khi kết quả đánh giá được công bố.”

Lý Khoan nhân cơ hội này quảng bá trò chơi: “Lúc đó chị Thẩm Ngư cũng giúp chúng em quảng bá trò chơi trong vòng bạn bè nhé.”

“WeChat của chị có gần hai nghìn bạn bè, nhờ chị quảng cáo mà không tính phí sao?” Thẩm Ngư cười nói.

Lý Khoan cười nói: “Cho nên hôm nay không phải đã mời chị Thẩm Ngư ăn tôm hùm sao. Đầu tiên cứ gọi một người hai cân, ăn không đủ lại gọi thêm, ăn đến khi nào no mới thôi!”

Thẩm Ngư không biết nói gì hơn, có chút phiền muộn.

Cô không thể hoàn toàn làm lơ đi, cô chỉ biết nói sự thật với người khác, còn bản thân tự gặm nhấm sự cay đắng chua xót.

Hôm nay, tin tốt của họ đã khiến cô phấn chấn lên nhiều.

Khỏi phải nói bữa ăn tối nay náo nhiệt đến mức nào, đặc biệt là có sự xuất hiện của đôi oan gia Lý Khoan và Dương Đào.

Nếu không cần phải lái xe về nhà, Thẩm Ngư cũng muốn uống bia giải sầu cùng những người trẻ tuổi này.

Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu, bữa tiệc ăn mừng thực sự sẽ phải đợi cho đến khi có kết quả đánh giá.

Sau khi kết thúc, Lý Khoan và Giang Tiều đưa hai cô gái lên taxi rồi quay trở lại lên lầu.

Lục Minh Đồng hơi say, đứng ở ven đường chờ Thẩm Ngư lái xe tới.

Họ đã quen với con đường này, từ phố Thanh Thủy đến một nơi không thực sự là nhà, nhưng đúng là nhà.

Lục Minh Đồng mở cửa sổ xe để thông gió, uể oải dựa lưng vào ghế, nói rằng trên người Thẩm Ngư có mùi tỏi.

Thẩm Ngư đưa tay áo lên ngửi: “Anh nói em, nhưng không phải anh cũng vậy sao.”

Cô quay sang nhìn cậu, nói chuyện về tin nhắn trước khi tan sở của Tần Chính Tùng: “Cũng không ngoài ý muốn, nhưng nếu bà ấy không thật sự mời em, em vẫn…”

“Nếu em đi, dì sẽ không đuổi em ra ngoài đâu.”

“Điểm này em chắc chắn được thừa hưởng từ mẹ, nếu không được mời, em cũng sẽ không tự mình tới đó làm trò cười.”

Lục Minh Đồng nhìn cô, im lặng: “Chờ xong việc này, em cùng anh đi Giang Thành nhé.”

Thẩm Ngư biết họ hàng của Lục Minh Đồng sắp đính hôn, quà đều là do cô giúp đỡ cậu chọn.

“Em đi làm gì? Hình như không thích hợp cho lắm?”

“Không có gì không thích hợp, chú của anh cũng đã gặp qua rất nhiều loại người rồi.”

Thẩm Ngư khẽ cười: “Em có thể đi, nhưng đừng tiết lộ thân phận của em.”

“Không phải là chú anh chưa bao giờ nhìn thấy em.”

“Nhưng những người khác chưa bao giờ gặp em? Chỉ cần anh không công khai, chú của anh cũng sẽ không công khai.”

Lục Minh Đồng thản nhiên cười: “Từ khi nào em lại sợ phiền phức như vậy?”

“Không phải em đang sợ, mà bớt một chuyện còn hơn nhiều thêm một chuyện. Đó là tiệc đính hôn của anh họ anh, chẳng lẽ anh muốn cướp đi hào quang vai chính của anh ấy sao?”

Lục Minh Đồng “ừ” một tiếng.

“Anh không đồng ý em sẽ không đi.”

“Đồng ý, anh đồng ý.” Anh nói cho có lệ. Có điều Thẩm Ngư tin cậu thật sự đồng ý với điều kiện của cô.

Sau khi đỗ xe trong khu chung cư, Thẩm Ngư đi đến chỗ thoáng khí ngửi ngửi, trên người cô đúng là có mùi tỏi.

Đột nhiên cô muốn uống rượu, có lẽ bởi vì bữa tối vừa nãy cô không được uống.

Hai người nắm tay đi thang máy từ bãi đỗ xe lên tầng một, bước ra khỏi khu chung cư.

Ở cửa hàng tiện lợi phía cuối đường, Thẩm Ngư cầm mấy lon bia cùng một ít đồ ăn vặt đem đến quầy tính tiền. Lục Minh Đồng rất tự nhiên cầm một hộp bαo ©αo sυ từ trên kệ xuống mang ra cùng thanh toán.

Về đến nhà, Thẩm Ngư chịu không nổi mùi tỏi trên người nên đi gội đầu tắm rửa.

Lúc cô đang bật nước vòi hoa sen, cửa phòng tắm bỗng mở ra.

Thẩm Ngư hét lên một tiếng, vội vàng kéo rèm tắm che kín người đến không còn chỗ hở.

Lục Minh Đồng đứng bên ngoài “chậc” một tiếng.

Hình như là đang giễu cợt cô, đã thấy hết rồi, có cần phải che đậy không?

Thẩm Ngư bị cậu chọc đến mức khó chịu, mở rèm ra, cầm vòi hoa sen đi tới xối nước lên người cậu.

Từ đầu đến chân Lục Minh Đồng đều ướt sũng, quay đầu nhìn cô: “Đợi đã.”

Thẩm Ngư cầm vòi hoa sen nhắm về phía cậu, bật nước to hơn nữa. Dù sao cũng không thoát được.

Lục Minh Đồng ném bàn chải và kem đánh răng vào cốc, giơ tay lên lau tóc lau mặt, bước thẳng ra phía sau tấm rèm tắm.

Cậu treo vòi hoa sen lên trên tường, nhìn cô nói, em chết chắc rồi.

Thẩm Ngư đưa hai cánh tay ra vòng qua vai cậu, nhìn cậu thở hổn hển.

“...” Lục Minh Đồng cũng thở hổn hển

Thẩm Ngư: “Thật ghê!”

“Em mới ghê.”

Lục Minh Đồng tắt nước, kéo Thẩm Ngư ra ngoài: “Đi đánh răng đi.”

“Sao phải đánh răng?”

Lục Minh Đồng nhìn cô: “Để cho em sạch sẽ, không thì còn làm gì nữa? Em cố ý hỏi phải không?”

Thẩm Ngư giơ tay đánh cậu.

Trong phòng tắm ướt đẫm nước, mờ hơi sương.

Cô khó giữ được thăng bằng. Lục Minh Đồng không vui, một bên vừa giữ lấy cô để ngăn cho cô không bị trượt xuống, một bên mắng cô: “Em nên tiết kiệm số tiền trả cho các lớp tiếng Anh giao tiếp để đăng ký một khóa tập thể dục đi.” Tại sao cơ chân lại không có sức mạnh, bị một chút như vậy đã không chống đỡ nổi?

Thẩm Ngư tức giận cắn bả vai cậu: “Hay anh dạy em đi?”

“Đương nhiên anh có thể dạy em.” Cậu cười: “Vậy chị học cùng em đi, cảnh tượng hiện tại của chị, phải nói là…”

Thẩm Ngư giơ tay bịt miệng cậu.

Cũng bớt được một việc, không phải tắm lại lần thứ hai.

Thẩm Ngư thay quần áo sạch sẽ, sấy khô tóc, dùng dây chun buộc lại rồi đi uống rượu.

Rượu được làm lạnh nên sau khi tắm bằng nước ấm xong, uống vào càng thấy sảng khoái hơn.

Thẩm Ngư ngồi xổm trên ghế sô pha, máy tính xách tay để trên bàn đối diện, đang phát một chương trình tạp kỹ rất không mấy hữu ích, là loại tuyển tú, mấy cô gái xinh đẹp lúc thì hát nhảy, lúc thì khóc sướt mướt.

Lục Minh Đồng ngồi ở bên cạnh, bước chân trần trên nền sàn gỗ, chơi trò chơi điện tử, thỉnh thoảng ngước lên, nhấp một ngụm bia mà cô đưa cho, nói cô xem chương trình nhàm chán như vậy thật lãng phí thời gian, không bằng đi vận động.

Thẩm Ngư rất tự tin: “Đã làm rồi đó.”

“...”

Sau khi ở bên nhau, cả hai đều thân thiết thoải mái.

Cùng nhau tận hưởng những điều vui vẻ cũng vừa làm những điều nhàm chán. Mỗi người cũng đều có không gian riêng của bản thân.

Có thể không ai hiểu được, nhưng Lục Minh Đồng biết rõ, lý do khiến cô kiên trì nhất quyết không buông tay không có kinh ngạc đến vậy.

Chỉ là vì những ngày bình thường như thế này.