Bạch Dương Thiếu Niên

Chương 30 Núi cao sông dài, đi lại đến mệt mỏi (06)

Thẩm Ngư về đến nhà cũng không chịu nghỉ ngơi.

Ý thức trách nhiệm lấn át khiến cô cảm thấy khó chịu, cô cảm thấy mình phải làm gì đó.

Cô gọi điện thoại cho Cát Dao và nhờ cô ấy hỏi chồng mình xem có giải pháp nào không.

Khoảng nửa giờ sau, Cát Dao trả lời cho cô biết tất cả những câu hỏi mà chồng cô ấy có thể trả lời được. Tuy họ rất muốn giúp cô nhưng lại không biết phải làm thế nào, ngày đầu năm là thời kỳ cao điểm của nhiều bữa tiệc lớn nhỏ khác nhau, hơn nữa lại trùng vào ngày lễ hội lớn.

Trước khi đi ngủ, Lục Minh Đồng đột nhiên tới gõ cửa.

Hình như cậu vừa từ bên ngoài trở về, cả người lạnh toát, còn nồng nặc mùi thuốc lá nữa.

Nhưng cậu lại không vào phòng, chỉ đứng yên trước cửa nhìn cô.

Hỏi cậu có chuyện gì không, cậu lại nói không nói gì, nhưng đột nhiên cậu cúi người ôm lấy cô, cô chưa kịp phản ứng thì cậu đã lùi về phía sau, còn bảo cô mau nghỉ ngơi sớm, xe lên núi chắc chắn có đường.

Thẩm Ngư cảm thấy khó hiểu.

Cô đương nhiên không thể không lo lắng, ngày hôm sau căn cứ theo danh sách cô lập, đưa cho Nam Thành danh sách mấy khách sạn nghỉ dưỡng. Nhưng những chủ biệt thự có thể tạo hoạt động lớn lại gọi điện cho cô, nói rằng không còn lịch trống nữa.

Cuối cùng, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi tin nhắn cho Tề Cánh Ninh. Trong số tất cả những người cô biết, anh ta là người có nhiều khả năng tiếp cận nhất.

Tề Cánh Ninh nói với cô qua WeChat rằng anh ta hiện đang tham gia một cuộc họp ở Sùng Thành và dự định sẽ trở lại Nam Thành vào ngày mai. Anh ta sẽ tìm thời gian để gọi điện hỏi giúp cô, có lẽ ai đó trong đám bạn bè của anh ta có thể giúp đỡ liên hệ địa điểm.

Đã đi đến bước này, Thẩm Ngư đã làm hết khả năng của mình, chỉ có thể chờ đợi phản hồi, nếu không được chỉ đành chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, đó là cùng khách hàng thương lượng với nhau thêm lần nữa.

Cô lo lắng chờ đợi cho đến ngày hôm sau, nhưng vẫn không thấy tin tức gì.

Khi cô chuẩn bị tan sở và chuẩn bị soạn thảo các điều khoản đàm phán, Đường Thuấn Nghiêu đột nhiên gọi cho cô trên WeChat: [Mau đến văn phòng ngay.]

Đường Thuấn Nghiêu đẩy chiếc máy tính bảng về phía cô với vẻ mặt thoải mái, nói rằng vấn đề với địa điểm đã được giải quyết, nói cô nên liên hệ với khách hàng, chắc chắn bọn họ sẽ không có ý kiến gì nữa.

Đó là trang giới thiệu của một trang viên, Thẩm Ngư vuốt màn hình, càng nhìn càng kinh ngạc, kiến

trúc kiểu Châu Âu, nhà thờ thủy tinh, bãi cỏ ngoài trời, núi sông...

"Tổng giám đốc Đường đã liên hệ sao?"

Đường Thuấn Nghiêu cười nói: "Không phải do cô liên lạc sao?"

Thẩm Ngư đã gửi thông tin về địa điểm mới cho khách hàng và đính kèm khoản chiết khấu 30% cho khoản thanh toán cuối cùng như một khoản bồi thường.

Và đương nhiên, không cần phải nói, bọn họ không hề phàn nàn một chữ.

Sau đó, bố cục cảnh được gấp rút triển khai điều chỉnh, nhưng Thẩm Ngư quyết định tan làm trước, bởi vì cô còn có việc quan trọng.

Cô đứng dậy nhìn xung quanh, chợt phát hiện ra Lục Minh Đồng không có ở đây.

Thế là cô đã gửi tin nhắn cho Nghiêm Đông Đông hỏi cậu đã đi đâu, nhưng Nghiêm Đông Đông lại tỏ vẻ ngạc nhiên, trả lời: Cả ngày hôm nay em trai Lục không có ở đây, cậu ấy đã xin phép Tiểu Vũ, chị không để ý sao?

Thẩm Ngư đang định liên lạc với Lục Minh Đồng, nhưng lại nhận được điện thoại của Tề Cánh Ninh trước.

Sau khi bấm nút kết nối, cô nhanh chóng cảm ơn anh ta, nhờ anh ta giúp đỡ, cuối cùng cô cũng hoàn thành nơi tổ chức hôn lễ.

Bên kia trầm mặc một lát, sau đó anh ta cười đắc ý nói: "Tôi chuẩn bị đi ăn cơm, cô còn công việc nào không? Nếu không còn, chúng ta ra ngoài ăn cơm chung một bữa nhé?"

Thẩm Ngư đồng ý. Anh ta vừa giúp cô, cho nên cô không thể không đáp lễ với anh ta được.

Tề Cánh Ninh lái xe tới đón cô. Một chiếc Mercedes-Benz GLE vừa lịch lãm vừa thương mại chạy đến, nhưng mà kiểu dáng xe thế này dường như không phải kiểu mẫu mà người trẻ thích.

Ở trong xe, Thẩm Ngư hỏi Tề Cánh Ninh vài câu, anh ta cười nói: "Lái BMW ngồi Mercedes, chắc đây không phải vì trải nghiệm lái xe của cô đâu nhỉ?"

Anh ta mặc một chiếc áo len màu xám khói bên ngoài áo sơ mi, trước khi ra ngoài còn sửa soạn một chút, trông dáng vẻ cực kỳ thoáng mát. Nhưng trên gương mặt anh ta lại nặng trĩu vẻ mệt mỏi, giống như cả đêm đã không ngủ vậy.

Nghe được tiếng ngáp dài của anh ta, Thẩm Ngư vội vàng nói: "Lần này thật sự đã làm phiền tới anh rồi."

Tề Cánh Ninh cười nói: "Sáu tháng qua ở Nam Thành, tôi đã gây phiền phức cho cô rất nhiều. Lần trước cô là người đã giúp bạn tôi tìm văn phòng, chuyện này tôi đương nhiên phải báo đáp rồi."

Bọn họ ăn cơm ở nơi Thẩm Ngư gợi ý.

Nghiêm Đông Đông đã chia sẻ trong nhóm vài ngày trước: Có một nhà hàng lâu đời ở Dương Châu mới mở chi nhánh ở Nam Thành. Cô ta đã tự mình đăng ký, cách làm cũng giống như ở Dương Châu, hương vị chân thực, khuyên mọi người nên thử.

Không lâu sau khi mở cửa, thực khách đã chật kín cửa, họ phải đợi 20 phút và uống hai tách trà mới có được chỗ ngồi trong nhà hàng.

Tề Cánh Ninh gọi một ấm trà Long Tỉnh, món chính là canh cá ngân rau nhút, vịt ngâm dầu, tôm nõn bích loa xuân cùng chén bí đao bát bảo.

Anh ta nói tối hôm qua anh ta phải tham dự một sự kiện, sau đó còn phải quay về Nam Thành sớm, cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa có gì bỏ vào bụng.

Vì vậy, anh ta ăn rất nhanh, cũng chẳng thèm nể mặt có người đang ngồi trước mặt mình nữa.

Tới khi dạ dày được lấp đầy tí xíu, Tề Cánh Ninh giảm tốc độ ăn lại, anh ta nhìn cô mỉm cười: "Tốt hơn hết tôi nên nói thật với cô, nếu không trong lòng cảm thấy bức bối không yên lắm."

Thẩm Ngư lộ ra vẻ khó hiểu.

Tề Cánh Ninh nói: "Vừa gọi điện cho cô, tôi thật sự định nói với cô rằng đám bạn có thể cậy nhờ tôi đã năn nỉ hết rồi. Nhưng tôi không thể tìm được địa điểm thích hợp làm lễ cưới cho cô. Nếu không cô có thể kiểm tra một chút rốt cuộc ai là người đã giúp đỡ cô, chuyện tốt này không thể nào là do tôi được."

"Thế anh……"

"Vừa rồi chú Tần còn giục tôi mời cô đi ăn tối, tôi cứ viện cớ là bận công việc, nhưng thực ra lại sợ cô không cảm kích. Lần này tương kế tựu kế, về nhà cũng phải báo cáo đầy đủ cho chú Tần. Nếu tôi thực sự giúp đỡ cô, tôi sẽ không yêu cầu cô dùng bữa này với tôi. Nợ tình người chẳng cảm thấy ngon lành gì cả."

Mặc dù Thẩm Ngư bị chọc ghẹo, nhưng cũng không thể chọc giận anh ta được.

Cuối cùng sau khi bữa ăn kết thúc, cô rời bàn để thanh toán hóa đơn, nhưng lại bị Tề Cánh Ninh đánh phủ đầu, anh ta nói rằng không thể nào vô công bất hưởng lợi được.

Khi Tề Cánh Ninh đi lấy xe, Thẩm Ngư gọi điện cho Lục Minh Đồng, muốn hỏi cậu đang ở đâu.

Anh ta nghe thấy giọng điệu trả lời vô cùng lạnh nhạt: "Ở nhà."

Hai ngày trước, Lục Minh Đồng đã gọi điện thoại cho cậu của mình, nhưng không ngờ lại bị mắng một trận tơi tả.

Ông ta nói với anh rằng: "Lúc cảm thấy cần đến hay lúc nước đến chân mới nhảy mới chạy vạy khắp nơi đòi tình người, sao không làm từ sớm đi? Một người dù có nhiều năng lực đến đâu cũng không thiếu người khác, huống chi là cháu nữa. Lục Minh Đồng à, cháu còn lâu mới có năng lực thực sự."

Hiếm khi Lục Minh Đồng không phản bác lại câu nào, thậm chí cậu còn yên lặng nghe hết bài "cáo trạng" của cậu mình.

Nhưng đến cuối cùng cậu Lục vẫn không thể bỏ mặc yêu cầu của cậu được: "Năm đó cậu có để lại cho cháu một phong bì màu đỏ, bên trong có một danh thϊếp. Nếu cháu chịu liên hệ với địa chỉ ghi trên danh thϊếp, mấy năm đã kinh doanh thành công rồi, bây giờ có khi người đó đã trở thành đối tác quan hệ thân thiết với cháu luôn rồi. Hôm nay cũng không cần phải thấp hèn đến cầu xin cậu."

Ông ta đã nhắn qua cho cậu một số điện thoại, kêu cậu liên hệ với số trên đó.

Người cần liên hệ mang họ Ngô, là một người bạn của chú Lục và là học trò của ông nội Lục Minh Đồng năm đó.

Thế là, khi cậu giải thích ý muốn của mình, người bên kia không hề do dự, nói rằng đó chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí còn bày tỏ nuối tiếc. Nếu biết cháu trai của thầy ở Nam Thành, ông nhất định sẽ chăm sóc cho cậu.

Ông Ngô mời Lục Minh Đồng cùng đi ăn tối với mình, còn nói rằng cậu không cần phải vội vàng như vậy, nhưng ngày mốt ông phải ra nước ngoài rồi, để tới lần sau chưa chắc đã có thời gian.

Bữa tối hôm đó ông Ngô mời Lục Minh Đồng đến một nhà hàng tư nhân mà ông thường hay lui tới.

Ông Ngô ngoài năm mươi, ăn mặc giản dị, khuôn mặt rộng, vầng trán vuông, nụ cười dễ mến, phong thái không phải của một doanh nhân mà là của một học giả.

Đối diện với ông là một người phụ nữ trẻ tuổi.

Cô ta có mái tóc xoăn dài màu đen, trang điểm tinh tế, mặc bộ vest giản dị màu xám. Dù là phụ nữ nhưng phong thái bên ngoài trông thật mạnh mẽ.

Ông Ngô giới thiệu rằng cô ta tên là Ngô Giản An. Cháu gái của ông ta không có năng lực hay bản lĩnh gì, để làm trợ lý bên cạnh ông là tốt nhất.

Bữa cơm này, bầu không khí rất hài hòa.

Ông Ngô đã lăn lộn trong thương trường bao nhiêu năm nay, cho nên ông dễ dàng dẫn ra chủ đề, lại có thể khiến chủ đề rơi vào bầu không khí như cậu mong muốn. Ngoài ra, còn có Ngô Giản An, một người giỏi toàn diện, cũng có thể hỗ trợ cậu.

Lục Minh Đồng không giỏi về mặt xã giao, nhưng cậu có gì nói nấy, cậu đã lợi dụng mối quan hệ của cậu mình làm phiền đột ngột với một người quan trọng như ông Ngô.

Ông Ngô cười, nói: "Quả nhiên là con trai của Ngạc Hoa. Chú rất thích tính cách này của cháu."

Lục Minh Đồng cảm thấy ngạc nhiên: "Chú biết mẹ cháu sao?"

"Đương nhiên là biết rồi. Nhưng mà đã nhiều năm không gặp lại rồi, nghe cậu của cháu nói bây giờ cô ấy đang ở nước ngoài, bây giờ cô ấy có khỏe không?"

"Mối quan hệ của cháu và bà ấy không được thân thiết lắm."

Vẻ mặt cậu mờ mịt, ông Ngô liếc nhìn anh một cái liền hiểu chuyện, nhanh chóng chuyển đề tài, ý bảo cậu đừng chỉ nói chuyện mà mau ăn đồ ăn trước.

Ông Ngô lại hỏi cậu đã học ngành gì, bây giờ đang làm việc ở đâu.

"Cháu học máy tính, bây giờ... đang kinh doanh cùng với bạn bè." Lục Minh Đồng không thể thừa nhận rằng cậu chỉ là một thực tập sinh trong một studio áo cưới nhỏ. Cậu không cho rằng công việc nên phân bì cao thấp với nhau, nhưng tại thời điểm này, các tiêu chuẩn đánh giá thực tế là thứ đầu tiên đóng khung cậu. Có thể là bởi vì vào lúc này cậu, sau lưng còn mang thân phận phức tạp là cháu trai bên ngoại hay cháu nội của ai đó. Cậu không chỉ mang cái tên Lục Minh Đồng thôi đâu!

Cậu không ngại thừa nhận bản thân đã yêu một người phụ nữ, nhưng không nghĩ ông Ngô còn tưởng là do con gái ông có dáng dấp "làm ngắn cái khí phách của kẻ anh hùng".

Quả nhiên ông Ngô lên tiếng khen ngợi người trẻ tuổi như cậu dám bước ra làm việc chăm chỉ, tốt hơn so với việc nhét mình vào khuôn phép của xã hội ngay khi vừa rời ghế nhà trường, chui rúc trong buồng giam cả đời.

Ông còn nói sau này nếu cậu gặp bất kỳ khó khăn nào trong việc khởi nghiệp có thể đến tìm ông. Ông không ngần ngại góp sức chắp cánh ước mơ cho các bạn trẻ.

Sau khi bữa ăn kết thúc, ông Ngô giao vấn đề liên hệ với địa điểm cho Ngô Giản An, người sẽ đi công tác vào tuần tới.

Ngày hôm sau, Lục Minh Đồng theo Ngô Giản An đến khu đất tư nhân do ông Ngô đầu tư.

Chỗ đó thường được tiếp đón mấy người bạn bè trong quan hệ làm ăn của mình, chưa bao giờ mở cửa cho người ngoài. Nhưng vì Lục Minh Đồng yêu cầu, cho nên ông sẵn sàng cho mượn miễn phí, cùng với cả một đội bếp chuyên nghiệp trong trang viên.

Trang viên có nhà thờ kính riêng, sảnh tiệc chiếm diện tích lớn, thừa sức tiếp khách dự tiệc cưới.

Lục Minh Đồng đã kiểm tra địa điểm, ghi lại dữ liệu. Sau khi bàn xong mọi chuyện với Ngô Giản An, cậu đã gọi cho Đường Thuấn Nghiêu nói địa điểm đã được tìm thấy rồi.

Đường Thuấn Nghiêu rất vui mừng, hỏi cậu: "Chỗ đó là do Thẩm Ngư tìm được sao?"

Lục Minh Đồng dừng một chút: "Vâng." Đây là sai sót trong công việc của Thẩm Ngư, giờ đem thành quả có thể cứu vãn được này cho cô cũng tốt.

Sau khi gọi điện thoại, Lục Minh Đồng đã sẵn sàng quay lại trường quay để xem xét, sau khi địa điểm thay đổi, bố cục bối cảnh cũng phải điều chỉnh, cho nên bây giờ cậu rất bận.

Ngô Giản An ngăn cản cậu lại, cười nói: "Tôi và anh Lục đây đều đã bận rộn cả ngày, rất khó mới được một bữa cơm ngon lành, chẳng lẽ không muốn đi sao?"

Cô ta mặc một chiếc áo khoác len màu đen, chỉ đi giày đế bằng, nhưng dáng dấp thon thả của cô ta vẫn toát lên vẻ tự nhiên và cởi mở. Khi cô ta đến gần, trên quần áo thấp thoáng một mùi hương nữ tính thoang thoảng, nhẹ nhàng nhưng không thô tục.

Hết cách, Lục Minh Đồng đành mời cô ta ăn tối tại một nhà hàng do nhóm Nghiêm Đồng Đồng giới thiệu mấy ngày trước.

Ngô Giản An gọi một bàn, còn liên tục gọi món. Cho đến khi người phục vụ nhẹ nhàng ngăn cản, khuyên cô ta không nên gọi quá nhiều, sẽ ăn không hết, cô ta mới chịu dừng lại.

Nhìn lên, Lục Minh Đồng vẫn tỏ ra xa cách, như thể cậu không liên quan gì đến thế giới ồn ào này.

Ngô Giản An nhìn cậu, cười nói: "Cũng may hôm nay tâm tình tôi rất tốt. Khi tôi còn trẻ, không có đàn ông nào dám đi ăn với tôi mà lơ đễnh như thế. Nếu mà vậy là tôi sẽ lật toàn bộ bàn lên người đàn ông đó." Cô ta nói chuyện như thể bản thân đã trải đời dữ dội lắm, tuy rằng cô ta còn chưa tới ba mươi tuổi.

Lục Minh Đồng định thần lại, nhưng ánh mắt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng: "Xin lỗi."

Ngô Giản An cảm thấy kỳ quái, đôi mắt luôn mệt mỏi thờ ơ, bi quan chán đời của cậu có thể được sưởi ấm bởi ai đó không nhỉ?

Không mất nhiều thời gian, sự tò mò của Ngô Giản An nhanh chóng được giải đáp ——

Người phục vụ dẫn theo một người đàn ông và một người phụ nữ vào trong nhà hàng, hai người đó ngồi chéo xuống đối diện với họ, cách nhau khoảng hai bàn.

Kể từ đó, Lục Minh Đồng không bao giờ rời mắt khỏi người phụ nữ trẻ ngồi đằng kia.

Tiếng nâng ly, hạ đũa lấn át cuộc trò chuyện của họ, nhưng không khí rõ ràng rất sôi nổi.

Lục Minh Đồng nhìn chằm chằm vào hai người ngồi bên kia, sau đó quay sang chỗ khác với tâm trạng khó chịu.

Ngô Giản An đứng bên ngoài quan sát, không khỏi mỉm cười, nhưng sau đó cũng không nói gì.

Lục Minh Đồng và Ngô Giản An ăn xong trước và rời khỏi nhà hàng.

Lục Minh Đồng từ chối lời đề nghị chở cậu về nhà của Ngô Giản An, đồng thời cũng cảm ơn cô vì chuyện bận rộn ngày hôm nay: "Cô Ngô, sau này nếu có gì cần tôi, xin cô cứ nói."

Ngô Giản An cười nói: "Đây là ân huệ mà anh nợ chú tôi, tôi không dám tự ý đi tranh giành đâu."

Ngón tay mảnh khảnh được sơn màu đỏ rượu vang, cô ta rút ra một tấm danh thϊếp từ trong túi xách của mình. Trong bóng đêm, cô ta bước lại gần, nhét nó vào túi áo khoác rồi nhẹ nhàng vỗ vào.

Cô ta mỉm cười nhìn cậu, sau đó quay người lại, leo lên chiếc Cayenne của mình và phóng đi.

Thẩm Ngư cũng không nhờ Tề Cánh Ninh đưa ra xe, cô tự bắt taxi đi tìm Lục Minh Đồng.

Cô mua một nắm mì, một hộp trứng và một chai Coca-Cola ở siêu thị bên ngoài khu dân cư, thu dọn đồ đạc và đi lên lầu.

Gõ cửa một hồi, Lục Minh Đồng đi ra mở cửa.

Với vẻ mặt u ám, cậu nhìn vào tay cô, sau đó để cô vào, thay dép đi trong nhà cho cô đi, còn mình thì đi chân trần.

Thẩm Ngư ném cặp lên sô pha, còn không kịp nhìn qua “căn phòng tình yêu trong mơ” của mình, cứ thế đi thẳng vào phòng bếp.

Lục Minh Đồng đi tới hai bước, ngăn lại cô lại: "Chị vẫn nhớ sinh nhật của tôi sao?"

Thẩm Ngư liếc nhìn cậu một cái, dường như muốn nói cậu đang nói vớ vẩn gì vậy!

Giọng điệu của Lục Minh Đồng lạnh lùng, không hề có bất kỳ cảm xúc gì: "Chị nhớ rất rõ, nhưng lại cùng người đàn ông tuyên bố có ý với mình đi ăn cơm chung..."

Thẩm Ngư sững người một lúc.

Cô chưa kịp hỏi làm sao cậu biết, cậu đã tranh nói trước: "Tôi đã ở đó, tôi nhìn thấy hết rồi."

Thẩm Ngư vội vàng giải thích nói: "Tôi đã nhờ anh ấy giúp đỡ, đi ăn bữa cơm này chẳng qua chỉ muốn cảm ơn anh ấy thôi."

Lục Minh Đồng thẳng thừng cắt ngang trước khi cô lại khiến tình hình phức tạp hơn

"Anh ta giúp chị sao?" Anh cụp mắt nhìn cô, ánh mắt vô cùng lạnh lùng: "Tôi mới là người đã giúp chị đấy."

Thẩm Ngư sửng sốt.

Không cho cô thêm cơ hội hỏi tiếp, cậu bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, giật túi ni lông khỏi tay ném lên bàn ăn. Ngay sau đó, cậu đè lấy vai cô, đẩy cô ra sau, đẩy cô dựa vào bức tường cứng, dùng ngón tay thon dài của mình nhéo lấy cằm cô, sau đó cúi đầu cắn lấy môi cô.

Câu nói cuối cùng cậu đè lên môi cô, cậu đã nhẫn nhịn đến cùng cực, trong lòng bực tức nói: "... Tôi chịu đựng đủ rồi."