Lục Minh Đồng đóng cửa lại, quay trở lại chỗ ngồi của mình và ngồi xuống đối diện Dương Đào, cô ấy đang dựa vào bàn ngay bên cạnh Lý Khoan, ngẩng đầu lên và nói: "Chị Thẩm Ngư đẹp dã man luôn."
Cậu nói bằng một giọng cực kỳ chân thành.
Trên thực tế, Dương Đào và Lục Minh Đồng là cựu học sinh trung học phổ thông, cả hai cùng học trong lớp văn học đời thực.
Tuy nhiên trong ba năm học cấp ba của mình, cậu cực kỳ nghèo nàn trong các mối quan hệ xung quanh. Ngay cả với những học sinh nữ trong lớp, cậu chỉ nhớ được cái mặt mà chẳng thể nào nhớ nổi tên đầy đủ của họ. Cậu quen biết được với Dương Đào hoàn toàn nhờ vào Lý Khoan.
Dương Đào và Lý Khoan là bạn học từ thời thời trung học cơ sở và đã ngồi chung bàn với nhau trong một thời gian dài.
Tính cách của hai người không hoàn toàn đối nghịch nhau, nhưng tình yêu chung của họ dành cho anime Nhật Bản đã hình thành nên một tình bạn không thể phá vỡ giữa hai người: Dương Đào đã tự học tiếng Nhật, còn Lý Khoan luôn dựa vào cô ấy để đọc hiểu bộ truyện tranh "Thịt sống" ngay từ tập đầu tiên, và để đáp lại, Lý Khoan đưa cho cô ấy một hộp trứng. Đôi khi cậu ta còn giúp cô ấy thanh toán khoản thiếu bộ đồng phục JK khi cô gặp khó khăn tài chính nữa.
Sau khi Lục Minh Đồng và Lý Khoan trở thành bạn bè với nhau, có lần hai người kéo nhau đi xem triển lãm truyện tranh.
Đó là cách cậu quen biết Dương Đào.
Thật ra trước đây cô ấy đã quen biết Lục Minh Đồng rồi. Dẫu gì thì cậu cũng là khách quen hay đến xem các bài phát biểu của học sinh trong lễ khai giảng, cũng như mấy cuộc thảo luận về cậu với mấy cô nữ sinh.
Nhìn cận cảnh buổi triển lãm truyện tranh ngày hôm đó cái con người Lục Minh Đồng này so với việc đứng trên bục, hay liếc mắt đi trong hành lang đều gây lực sát thương chết người.
Dương Đào là một người "kiểm soát khuôn mặt" tiêu chuẩn, nghiêm khắc và hết thuốc chữa. Trước đây, cô chỉ muốn tìm được một "người chồng" cho mình trong truyện tranh, nhưng sau khi quen biết Lục Minh Đồng, cô đã chuyển từ người giấy sang đàn ông 3D.
Một ngày nọ vào giữa tiết học, cô đã năn nỉ Lý Khoan gọi Lục Minh Đồng ra ngoài hành lang. Cô dõng dạc nói với cậu rằng, tôi thích cậu quá đi mất, cậu đã có bạn gái chưa? Nếu vẫn chưa có, có thể nghĩ đến chuyện làm bạn trai của tôi không?
Lục Minh Đồng sửng sốt trong giây lát.
Cậu đã nhận được rất nhiều lời tỏ tình, nhưng hầu hết đều nhờ bạn học nào đó trong lớp truyền đạt lại. Hay có khi lúc cậu đến căn tin vào buổi trưa sau đó quay trở lại lớp học, cậu chợt nhìn thấy một bức thư tình thứ 53 đang mở.
Cậu luôn lười đáp lại mấy bức thư tràng giang đại hải, vòng vo tam quốc này, bởi vì cậu cảm thấy mấy người này toàn chơi cái trò giấu đầu không lộ đuôi, không xứng được cậu đáp lại ——
Học cùng cấp có một cô gái học bên lớp khoa học xã hội đời sống, nghe nói vì muốn được tuyên dương chung với cậu mà đã chăm chỉ vừa đi vừa học bài. Mỗi lần cậu đi trên hành lang đều đυ.ng mặt cô ta, hơn nữa còn luôn có một học sinh khác đi bên cạnh làm ầm cả lên. Cái cô gái đó đỏ mặt, xấu hổ cúi thấp đầu, làm ra vẻ như tin đồn loan truyền là sự thật. Điều này khiến cậu cảm thấy kỳ cục và luôn có cảm giác không thoải mái khi bị ràng buộc bởi mấy tin đồn không hay.
Nhưng Dương Đào là người đầu tiên thú nhận một cách tích cực và thẳng thắn ngay trước mặt cậu.
Đó là lý do tại sao Lục Minh Đồng còn phải ngưỡng mộ cô ấy.
Nhưng đối với cách tỏ tình của cô, cậu dứt khoát từ chối thẳng: "Cảm ơn cậu. Tôi chưa có bạn gái nhưng đã có người mình thích rồi. Nếu như làm bạn gái của tôi thì chỉ có thể là cô ấy mà thôi."
Dương Đào quay sang nhìn Lý Khoan, nói rằng: "Người bạn này của cậu, tôi không biết có nên nói là quá độc ác hay không nhỉ?"
Cô ấy đã sẵn sàng cho lời tỏ tình thất bại, nhưng chẳng thể ngờ cậu lại có thể tàn nhẫn đập nát trái tim thủy tinh của cô thành từng mảnh, không hề có tí nương tay nào.
Nhưng cô ấy đã thay đổi quyết định và nói: "Phong cách gọn gàng này thực sự là người tôi thích đấy."
Nhưng Dương Đào cũng không phải kiểu người quấn mãi không buông.
Cô ấy bày tỏ rõ thái độ của mình với Lục Minh Đồng: "Dù sao từ trước đến nay tôi vẫn luôn thích cậu, nhưng sẽ không ép buộc cậu, cũng tuyệt đối không làm phiền tới cậu, càng không bắt cậu phải có ý với tôi. Cậu có thể xem như tôi không tồn tại, nhưng nếu cậu bắt tôi cách xa cậu thì không được đâu đó nha. Nói thế nào thì tôi và Lý Khoan cũng đã là bạn bè với nhau vài năm rồi, tôi cũng sẽ không lánh xa cậu chỉ vì tôi đã thổ lộ với cậu đâu. Tất nhiên, nếu cậu chủ động giữ khoảng cách với Lý Khoan, tôi sẽ không quan tâm. Nhưng tôi nghĩ cậu sẽ không làm vậy đâu, bởi vì cậu cũng là người coi trọng bạn bè mà."
Lời nói hoàn hảo đến mức Lục Minh Đồng không có cách nào bác bỏ được.
Đương nhiên, Dương Đào cũng thực hành y như những gì mà cô ấy đã nói.
Phải thừa nhận rằng thái độ hào phóng và sự tự tin của cô ấy đối lập hoàn toàn vẻ ngoài mềm mại, dễ mến và nữ tính của mình.
Lúc vào đại học, Dương Đào đến đại học Sư phạm để học tiếng Nhật, hiện cô ấy đang học tại Đại học Nam Thành.
Trò chơi mà Giang Tiều và Lý Khoan đang phát triển thiếu phần viết quảng cáo, ngay lập tức Lý Khoan đã nhờ Dương Đào giúp đỡ. Dương Đào đã đồng ý ngay mà không do dự.
Trong hai năm Lục Minh Đồng đi du học, Dương Đào và Lý Khoan vẫn luôn liên lạc với nhau. Từ miệng Lý Khoan, cô ấy đã dần biết được chuyện của Lục Minh Đồng và Thẩm Ngư.
Lúc nãy khi cô ấy đi ra mở cửa, cô ấy đã không phản ứng gì cho tới khi Lý Khoan giới thiệu. Sau đó cô ấy mới nhận ra rằng, ồ, thì ra đây là chính là người mà Lục Minh Đồng thích suốt bao năm qua.
Từ quan điểm của một người ngoài cuộc, cô ấy rõ ràng nhìn ra được, kể từ khi Thẩm Ngư bước vào, Lục Minh Đồng ngay lập tức thoát khỏi trạng thái tinh thần lơ mơ và thờ ơ với thế giới xung quanh.
Khi cậu nhìn về phía Thẩm Ngư, dường như trong mắt không còn ai khác ngoài người con gái kia.
Cảm giác thất vọng, nhưng cũng tâm phục khẩu phục: Quả không hổ là Lục Minh Đồng, cậu là người mà cô ấy thích, độ thâm tình phải nói là cực đỉnh.
Lý Khoan bắt chuyện, cậu ta cười nói: "Không phải cậu không hấp dẫn, nhưng rõ ràng chị Thẩm Ngư là người rất có khí chất, đâu có giống như..."
Dương Đào nhặt hộp khăn giấy lên đánh cậu ta: "Tôi đang cho cậu thể diện đấy! Nhìn lại mình trong gương đi, còn dám nói tôi không có khí chất."
Một khi hai người họ bắt đầu nói chuyện thì chắc chắn sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.
Hôm nay, Dương Đào đến đây chủ yếu để trò chuyện với họ về hình thức ban đầu của thế giới quan. Thảo luận liên tục đến mười rưỡi tối để làm rõ khuôn khổ cơ bản.
Lý Khoan tiễn Dương Đào lên taxi sau đó mới quay lại.
Thật hiếm khi Lục Minh Đồng can thiệp vào việc riêng của ai đó, cậu nhận xét kiểu hành động nhân cơ hội làm tổn thương Dương Đào bằng hai câu là loại hành động cực kỳ ấu trĩ, không khác gì mấy đứa học sinh tiểu học thích bắt nạt bạn nữ ngồi hàng ghế đầu: "Cậu thích cô ấy mà không biết sao?"
Lý Khoan phủ nhận ngay lập tức: "Tôi không có, tôi không có, đừng nói nhảm."
Cậu ta nói: "Những tiểu thuyết đam mỹ mà tôi đọc đều do cậu ấy dịch cho tôi. Cậu ấy dịch rõ tường tận, mọi thứ đều rất bùng nổ."
Sau đó cậu ta nhận xét rằng hành vi của Lục Minh Đồng rất quỷ quyệt, cậu sợ Thẩm Ngư ghen nên muốn đẩy người anh em thân thiết của mình vào hố lửa đây mà!
Chỉ tưởng tượng thôi mà cậu ta đã cảm thấy khủng khϊếp rồi: "...Nếu cô ấy chế giễu tôi bằng cốt truyện đáng xấu hổ trong cuốn sách tôi đã đọc, liệu tôi có còn sống được không?"
Giang Tiều đứng một bên cười: "Lý Khoan, đừng trách tôi nói nhiều, tôi nghĩ cậu đã gặp một rắc rối vô cùng sâu sắc, thử nhìn kỹ vào trái tim của mình đi."
Lý Khoan: "Nhìn cái rắm ấy! Từ trước đến nay tôi chỉ thích mấy người phụ nữ hơn tuổi ngực khủng mông to thôi nhé. Dương Đào làm sao mà bằng được?"
Giang Tiều đã chú ý đến cô em gái Tống Ấu Thanh ngồi bên cạnh, cho nên quay sang dặn dò cậu ta nên chú ý đến lời nói của mình nhiều hơn.
Lý Khoan "hừ" một tiếng, xoay màn hình hiển thị, quay lưng nhập mã.
Trong lòng cảm thấy thật phiền chán.
Kế hoạch đơn lẻ mà Thẩm Ngư đã nhận vào tháng bảy, trong đó là kế hoạch ngày cưới được ấn định vào ngày mười tám tháng giêng.
Khi chỉ còn hơn một tháng nữa là đến hôn lễ, một vấn đề ngoài ý muốn đã nảy sinh——
Cả đoàn đang gấp rút chuẩn bị những tư liệu cần thiết để bố trí bối cảnh, nhưng khách sạn lại bất ngờ gọi điện để hủy đặt chỗ và bồi thường thiệt hại.
Khi chuẩn bị cho một đám cưới, nên có phương án dự phòng cho mọi tình huống bất ngờ, nhưng không chắc được địa điểm tổ chức là một thảm họa kinh khủng ngoài ý muốn.
Sau khi nhận điện thoại, Thẩm Ngư hẹn người phụ trách sảnh tiệc của khách sạn gặp mặt trực tiếp.
Khách sạn cũng đã hợp tác với trường quay nhiều năm, người phụ trách cũng không giấu giếm: hôm đó có người muốn đặt sảnh tiệc cho sinh nhật bạn gái anh ta.
Thẩm Ngư hỏi người đàn ông là ai, nếu có thể cung cấp thông tin liên lạc, cô sẽ tự đi thương lượng với bên đó.
Người phụ trách có vẻ lúng túng: "Cô Thẩm à, chúng tôi cũng là dân làm ăn, đương nhiên luôn hy vọng cùng nhau hợp tác để kiếm tiền, không thể gây khó dễ cho bên nào được. Nhưng nếu gặp phải tình huống bắt buộc phải đắc tội một bên, chúng tôi chỉ có thể chọn bên nào ít gây thiệt hại cho mình nhất. Tôi rất xin lỗi, chúng tôi sẽ bồi thường toàn bộ thiệt hại theo các điều khoản của hợp đồng và sẽ giảm giá cho lần hợp tác tiếp theo. Tôi hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi."
Thẩm Ngư đương nhiên hiểu ý, cái người cướp tiệc cưới kia không thể đắc tội được, còn cái người làm công ít ỏi như cô dù không nỡ nhưng phải chịu thiệt thòi.
Khách sạn có một chuỗi chi nhánh khác, Thẩm Ngư nhờ người phụ trách giúp xem ngày hôm đó các khách sạn khác dưới trướng của họ có còn phòng trống khác hay không.
Người phụ trách nói với cô rằng không còn chỗ nào khác, thế là cô đành phải thực hiện các bước thanh lý hợp đồng.
Thẩm Ngư đem vấn đề bồi thường tiếp theo giao cho cố vấn pháp lý, còn mình thì dốc hết sức liên hệ tìm địa điểm mới.
Tuy nhiên, khách sạn ở Nam Thành chỉ có một vài khách sạn được xếp hạng sao, hơn nữa tất cả đều đã đặt kín chỗ trước nửa năm, phần lớn là tiệc cưới, tiệc sinh nhật, tiệc kỷ niệm ngày cưới. Chết dở là không có tiệc nào có thể thay đổi ngày được.
Thẩm Ngư mở điện thoại mình lên, lướt danh sách các nhà hàng đã đặt lịch từ trước, lại thở dài một hơi.
Cô nhìn lịch trình trên đó, phải hai ngày sau mới có ngày trống. Tâm trạng không khỏi thất vọng, cô vỗ hai tay vào má mình để vực dậy tinh thần, nhanh chóng nghĩ cách giải quyết.
Từng tên khách sạn trong danh sách đều bị cô gạch.
Thẩm Ngư quăng cây bút đi, ném mình vào ghế.
Cô yên lặng một chút, sau đó đi đến văn phòng của Đường Thuấn Nghiêu.
Khi đi ngang qua Lục Minh Đồng, cô chỉ liếc nhìn cậu vì không có thời gian nói chuyện.
Sau khi nghe báo cáo, Đường Thuấn Nghiêu yêu cầu cô cố gắng liên lạc với các khách sạn khác trong thành phố xung quanh Nam Thành.
Thẩm Ngư lên kế hoạch phân công nhiệm vụ. Sau một buổi sáng, cuối cùng cô đã liên lạc với một gia đình đã đặt lịch từ trước.
Nhưng vấn đề là phải mất ba tiếng mới đến được Nam Thanh, hơn nữa lại không có đường sắt cao tốc.
Một cuộc họp khẩn cấp diễn ra.
Cuối cùng, Đường Thuấn Nghiêu đưa ra quyết định, đó là studio sẽ chịu thêm chi phí vận chuyển cho việc di dời và chiết khấu 30% cho khoản thanh toán cuối cùng.
Anh ấy đã hỏi kế hoạch của Thẩm Ngư để đi đàm phán với khách hàng.
Đương nhiên chuyện không được thuận lợi như thế.
Chú rể hét lên trong điện thoại.
Thẩm Ngư không dám nói lại, chỉ đành kiên nhẫn xin lỗi, hạ thấp giọng để trấn tĩnh khách hàng.
Chú rể buông vài câu chửi thề rồi cúp máy.
Thẩm Ngư tự trấn tĩnh bản thân mình, sau đó gọi lại cho số đó nhưng chú rể đã chặn cuộc gọi của cô.
Buổi chiều trước khi tan sở, cô dâu và chú rể nháo nhào chạy tới làm loạn, lễ tân không ngăn cản được.
Bọn họ đi tới trước mặt Thẩm Ngư, chưa nói năng giải thích gì đã hung hăng ném đồ lên bàn cô. Mảnh vỡ vương vãi khắp nơi, âm thanh vang vọng làm cả trường quay hết hồn.
Chú rể chỉ vào mũi cô: "Lúc đó cô thuyết phục chúng tôi chọn gói trọn gói, tôi ngẫm nghĩ có bỏ thêm chút tiền chắc cũng không sao, nhưng kết quả tôi tiêu sạch hết tiền mà chẳng được con m** gì, chỉ rước họa vào thân! Con m** nó tôi đã thông báo cho từng người thân họ hàng và bạn bè rồi, bây giờ cô lại bảo thay đổi địa chỉ là thay đổi liền được sao. Tôi nói cho cô biết, tôi không đồng ý kế hoạch này đâu."
Thẩm Ngư kiên nhẫn muốn nói chuyện với anh ta, nhưng chú rể căn bản không thèm nghe, bảo cô gọi lãnh đạo xuống đây nói chuyện với anh ta.
Đường Thuấn Nghiêu đã nghe ngóng động tĩnh từ lâu. Lúc này anh ấy mang khuôn mặt tươi cười đi tới, nói với khách hàng rằng phương án bồi thường không thỏa đáng, mọi thứ có thể thương lượng được.
Chú rể: "Đương nhiên có thể thương lượng, nhưng trước hết anh giải quyết cho tôi cái chuyện chưa thể giải quyết được đi."
Đường Thuấn Nghiêu cười nói: "Tôi là ông chủ, tôi chịu trách nhiệm chính. Mời anh lái xe đến văn phòng của tôi uống một tách trà trước. Tôi hứa, sẽ cho anh một phương án giải quyết thỏa đáng."
Với tư cách là ông chủ của hãng phim, rốt cuộc cả hai người tin tưởng vào thân phận của Đường Thuấn Nghiêu.
Đường Thuấn Nghiêu dẫn hai người kia đến văn phòng, trước khi đi còn vỗ vai an ủi Thẩm Ngư.
Khách hàng tức giận muốn tìm cách trút giận, thân là tổng giám đốc, Thẩm Ngư đương nhiên là người chịu đòn trước.
Nhưng Thẩm Ngư cũng không biểu lộ bất mãn gì.
Hôn nhân là sự kiện trọng đại của đời người, khó ai có thể bình tĩnh khi gặp phải trường hợp như vậy.
Người xem trong văn phòng đều trở về chỗ của mình, Thẩm Ngư ngồi xổm xuống nhặt đồ đạc trên mặt đất.
Một đôi chân dừng lại cách đó không xa.
Cô dừng lại, biết đó là ai, nhưng lại không nhìn lên.
Bàn tay đang nhặt mảnh vỡ thủy tinh chợt dừng lại, bởi vì Lục Minh Đồng đã thay cô nhặt tiếp.
Thẩm Ngư nhặt cuốn sách lên, đặt nó trên ghế, cười nhạo chính mình, cô dạy cho Lục Minh Đồng một bài học từ kinh nghiệm đau đớn của mình: "Bây giờ, cậu vẫn còn muốn tiếp tục làm cái nghề này sao? Mau từ chức để thoát khỏi bóng tối đi."
Sắc mặt Lục Minh Đồng lạnh lùng, hét lên: "Câm miệng." Cái người còn khó giữ được mà còn tâm tư đi quở trách cậu.
Một giờ sau, Đường Thuấn Nghiêu tiễn hai khách hàng đi.
Bọn họ không đạt được thống nhất cuối cùng về cách giải quyết nên chỉ đồng ý gia hạn thêm ba ngày, trong ba ngày nhất định phải tìm được một địa điểm mới ưng ý ở Nam Thành, nếu không chuyện này sẽ không thể giải quyết.
Đã quá giờ tan ca, không khí trong văn phòng trang nghiêm, những người trong cùng một đội đều có ý thức ở lại làm thêm giờ.
Thẩm Ngư là người phụ trách, cho nên mọi người đều đang đợi cô đưa ra quyết định.
Cô đã gửi một tin nhắn cho nhóm nhóm, bảo mọi người nghỉ làm trước, có gì ngày mai bàn tiếp.
Nhắn tin xong, cô đứng dậy đi rót cho mình một cốc cà phê.
Cà phê hòa tan dở như nước vo gạo, cô cầm cốc đi đến bên cửa sổ, mở ra cho gió thổi vào một lúc.
Trong lòng có một cảm giác bị choáng ngợp.
Có tiếng bước chân vang lên sau lưng cô.
Thẩm Ngư quay đầu nhìn lại, người bước vào là Lục Minh Đồng.
Cậu cởi chiếc mũ gắn trên áo khoác, đặt chiếc hộp đóng gói trong tay lên bàn.
Cậu bước đến gần cô, trong mắt tràn đầy căm ghét, đôi tay lạnh lẽo vươn ra giật lất cốc cà phê của cô, sau đó kéo cô ngồi vào bàn có đặt gói đồ ăn.
Cô chỉ ăn hai ngụm vào buổi trưa trước khi đi làm, bây giờ đã quá giờ ăn tối mà cô còn chưa ăn gì nữa.
Cậu chế giễu: "Chị đã nỗ lực học tập chăm chỉ ở trường trung học, vào được đại học Thanh Hoa là chuyện dễ như trở bàn tay."
Thẩm Ngư phản bác: "Cậu có thể vào được đại học Thanh Hoa nhưng lại chạy đến đây làm chân sai vặt, khỏi phải nói rõ ràng chẳng có tiền đồ gì. Về điểm này tôi không thể so sánh được với cậu."
Lục Minh Đồng đưa gói thịt ức bò hầm củ cải và bắp cải hầm cho cô, cả hai món vẫn còn nóng hổi.
Khi chiếc túi được mở ra, bên trong có hai hộp cơm trưa.
Thẩm Ngư đưa một chiếc hộp cho Lục Minh Đồng, còn tự tay bẻ chiếc đũa tiện lợi.
Lục Minh Đồng không có cảm giác thèm ăn, mới ăn có hai miếng cậu đã hạ đũa xuống.
"Chị định làm gì?"
"Không thể chỉ giới hạn ở khách sạn, chúng ta phải đi hỏi xung quanh. Hoặc phải móc nối quan hệ quen biết..." Vừa nói, cô vừa dừng lại, dường như nghĩ đến một người nào đó.
"Kết quả tồi tệ nhất là gì?"
"Chuyện này ảnh hưởng đến rất nhiều người, ảnh hưởng đến cả danh tiếng trong ngành, kéo theo cả công việc kinh doanh của năm sau...Không biết nữa, có lẽ là hiệu ứng cánh bướm, sau cùng xưởng nhỏ của chúng ta cũng bị đóng cửa luôn." Nói đến câu cuối cùng, tự dưng bản thân cô lại cảm thấy khá vui. Sau 4 năm làm việc trong ngành, đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống éo le như vậy, có thể coi là bất ngờ.
Sau bữa tối, Thẩm Ngư lập danh sách liên lạc cho ngày mai rồi tan sở.
Lục Minh Đồng đưa cô đến đường Thanh Thủy, còn kiêm luôn nhiệm vụ lái xe cho cô.
Kéo cửa sổ xe xuống, Thẩm Ngư chống khuỷu tay lên thành xe.
Bởi vì đã quá mệt mỏi, cô tháo kính xuống cầm trong tay, nhắm mắt nghỉ ngơi, giọng nói mềm yếu: "Cậu và Giang Tiều bận bù đầu bổ kia phía bên kia, còn rảnh rỗi qua đây sao?"
“Ừ.” Lục Minh Đồng hiếm khi có ý nghĩ muốn từ chức, nhưng không phải vì những lý do mà Thẩm Ngư đã nói.
Đến đường Thanh Thủy.
Thẩm Ngư không còn tinh thần để chào hỏi Lý Khoan và những người khác, cứ thế đi thẳng qua tầng sáu.
Lục Minh Đồng vào phòng và bật máy tính lên.
Khi hệ thống được khởi động, cậu đạp hai chân xuống đất và hơi xoay chiếc ghế máy tính, không thể nhấc mình lên, cũng không che giấu mệt mỏi.
Lý Khoan hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì.
Thế là cậu đã kể lại những gì đã xảy ra trong trường quay ngày hôm nay.
Dương Đào đang viết một bản sao với một cuốn sổ trong tay, nghe thấy chuyện này, cô ấy có chút lo lắng.
Vào lúc mười rưỡi tối, Dương Đào chuẩn bị rời đi, cô ấy thu dọn máy tính xách tay của mình, còn kêu Lục Minh Đồng ra ngoài, nói là chuyện muốn nói cho cậu.
Lục Minh Đồng đứng dậy đi theo ra ngoài, đóng cửa lại sau lưng.
Dương Đào vẫn chưa quen với những bậc thang có độ cao khác nhau trong tòa nhà này, cô ấy phải bám vào lan can dọc đường, nhìn xuống chân mình và bước đi rất cẩn thận.
"Tôi đã nghe chuyện giữa cậu và Lý Khoan." Dương Đào nói: "Tôi có quen chị gái của một người bạn đang làm người đại diện cho nghệ sĩ và có rất nhiều mối quan hệ. Nếu cậu cần, tôi có thể nói giúp cậu một tiếng."
Lục Minh Đồng không chút do dự: "Không cần."
Dương Đào cười và nói: "Tôi đâu có ý muốn cậu báo ân đâu."
Lục Minh Đồng nói: "Tôi biết." Cậu vẫn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng chỉ có thể nói với cô ấy một cách chân thành rằng: "Là do tôi cố chấp. Tôi không muốn phá vỡ một số nguyên tắc. Mong cậu tha lỗi cho tôi. Tôi sẽ luôn ghi nhớ lòng tốt của cậu."
"Được rồi." Dương Đào mỉm cười.
Lục Minh Đồng tiễn Dương Đào đến ngã tư để lên xe, dặn dò cô ấy chú ý an toàn trên đường, đồng thời báo cáo với Lý Khoan rằng đã đưa cô ấy đến nơi an toàn.
Sau đó cậu tự mình về nhà.
Trong lòng có trăm nỗi ngàn, bước chân càng lúc càng chậm.
Cậu dừng lại, đốt một điếu thuốc, đứng dựa vào tường, lạnh lùng nhìn một ngọn đèn đường cách đó không xa. Một đêm se lạnh, những ánh đèn mờ ảo.
Cậu ngậm một điếu thuốc trên miệng, điếu thuốc dần tích tụ thành một mẩu tàn thuốc dài, bị gió lạnh xoáy thổi bay đi.
Cuối cùng, Lục Minh Đồng dập tắt điếu thuốc.
Cậu lấy điện thoại di động của mình ra bấm một dãy số.