Bạch Dương Thiếu Niên

Chương 31: Núi xa sông dài, đi lại đến mệt mỏi (07)

Thẩm Ngư khàn giọng kêu đau, lên án lời nói của cậu, lặp đi lặp lại mấy câu kia: "Cậu lại phát bệnh thần kinh đấy à, có phải có bệnh hay không..."

Lục Minh Đồng nghe nhiều phát chán, bảo cô đổi hai câu mới mẻ rồi nói.

Cậu thờ ơ cởi khăn quàng cổ của cô, sau đó tháo kính rồi ném tất cả xuống bàn.

Từng động tác đều lộ ra sự tức giận.

Thẩm Ngư không phải chưa từng thấy vẻ mặt ngang ngược của Lục Minh Đồng nhưng hôm nay tất cả mũi nhọn ấy đều hướng về phía cô.

Giống như đến tìm cô để đòi nợ.

Khi khóa của áo khoác lông vũ ngắn bị kéo ra, cô bị dọa sợ choáng váng, nắm chặt tay cậu đẩy về phía sau: "Lục Minh Đồng, cậu bình tĩnh một chút..."

Lục Minh Đồng trực tiếp ôm cô vào phòng ngủ.

Cô đi dép của cậu, kích thước lớn, khi cô giãy dụa thì rơi xuống đất.

Mặc cho cô sợ hãi đến mức vừa mắng chửi, vừa kêu cứu, dù có thế nào cậu cũng không để ý tới.

Cô bị ném lên chiếc giường đơn màu xanh, kháng cự không cho cậu cởϊ áσ khoác của mình. Lục Minh Đồng không quan tâm, bởi vì bên trong cô mặc chiếc váy nhung mà đêm đó cô mặc trên hòn đảo nhỏ càng khiến cậu choáng váng hơn.

Lấy đầu gối kẹp chặt không cho cô giãy dụa, cậu nghiêng người về phía cô, sau đó lấp miệng cô bằng một nụ hôn.

Vén tay sau áo len lên, cậu trực tiếp tìm kiếm điểm quan trọng nhưng lại bị một đống nút cài ở sau lưng cô làm khó.

Cậu rất tức giận, đã sớm không còn kiên nhẫn, không thể hiểu nổi.

Cậu nghe thấy cô hít một hơi khí lạnh, giãy dụa muốn chạy trốn, nhưng sau khi lĩnh ngộ được sự chênh lệch về sức mạnh thì lại thay đổi từ mắng chửi thành cầu xin: "Lục Minh Đồng..."

Cậu lạnh lùng nhắc nhở: "Chị tốt nhất đừng gọi tên tôi."

Vẻ mặt của cô ngưng đọng lại, không nói gì nữa

Đèn phòng ngủ không bật, chỉ có ánh đèn màu vàng nhạt từ trong phòng khách chiếu vào, gặp chướng ngại vật thì tạo thành một khúc ngoặt giống như ánh trăng chiếu xuống biển sâu.

Thẩm Ngư ngã vào bên trong bóng tối lờ mờ, cô chưa từng sợ hãi như vậy, cảm giác tà đạo khiến cô sởn hết tóc gáy, kết quả ngũ giác của cô được phóng đại gấp bội.

Cô cực kỳ sợ hãi, đưa tay vịn áo len kéo đầu cậu thấp xuống, giọng điệu khẩn cầu: "Lục Minh Đồng..."

Lục Minh Đồng dừng một chút, ngước mắt lên nhìn cô.

Cô bị sợ u ám và lạnh lùng trong mắt cậu dọa sợ, thậm chí nghi ngờ vừa nãy cậu chẳng qua chỉ đơn thuần trút giận hay vì muốn nhục nhã cô?

Khi Thẩm Ngư cảm thấy không còn mặt mũi với những phỏng đoán đó, Lục Minh Đồng bỗng nhiên lên tiếng, đáp lại sự lên án trước đó của cô: "Tôi bị bệnh, bằng không sao lại phải đi cầu tình giải vây cho chị, còn không tìm chị tranh công, vô ích thành toàn chị với Tề Cánh Ninh?"

Cô sửng sốt: "Cậu cầu xin ai cơ?"

Lục Minh Đồng không trả lời, cúi đầu hôn cô, bắt đầu từ khóe mắt, dày đặc mà vội vàng.

Cô dùng hết sức lực đẩy cậu ra và né tránh: "Lục Minh Đồng! Cậu nhất định phải đẩy chúng ta vào tình huống không thể lùi bước bước không?"

"Tôi vốn dĩ không định lui." Lục Minh Đồng dễ dàng quấn lấy tay cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: "Quyền quyết định là của chị. Chỉ cần chị nói rằng chị không thích tôi, tôi sẽ đi ngay lập tức, đời này sẽ không bao giờ đến tìm chị nữa."

Thẩm Ngư cắn chặt răng.

"Nói đi!"

Cô không lên tiếng, chỉ trợn tròn hai mắt, ánh mắt dường như rất hận cậu.

Lục Minh Đồng nở nụ cười: "Chị xem đi, rõ ràng chị rất thích." Cậu cúi đầu, hàm răng khép lại, một lát sau lại ngước mắt lên nhìn cô ấy, trong mắt tràn đầy ý cười ác liệt: "Thích tôi như vậy, có phải không?"

Thẩm Ngư nghiêng đầu đi, lấy cánh tay che mặt.

Điên rồi.

Tất cả đều điên rồi.

Sau khi một góc chống cự mạnh bị phá hủy, cô dễ dàng bị cậu đốt lửa, lực đẩy phía sau như không còn ý nghĩa.

Lục Minh Đồng kéo hai tay cô vòng qua đầu vai mình, cậu cầm bàn tay mang theo mồ hôi lạnh, đo lường chừng mực. Xúc giác xa lạ kia, từ hình ảnh trên cơ sở thiếu thực tế, chắc chắn đến bây giờ tất cả mọi thứ đều khiến lòng bàn chân cậu sinh ra một trận run rẩy.

Cậu nhìn vào mắt cô thăm dò và cuối cùng dùng ngón tay dẫn dắt cô.

Cô khó khăn hít một hơi thật sâu.

Lục Minh Đồng như được ám chỉ cuộn đốt ngón tay cậu lại, cô lập tức cắn chặt môi dưới quay mặt sang chỗ khác, chỉ để cậu nhìn thấy nốt ruồi ở khóe mắt cô.

Cậu hoàn toàn không tỉnh táo, hôn lên khóe mắt ướŧ áŧ dỗ dành cô: "Chị ơi, chị quay lại nhìn tôi đi."

Chưa từng có một giờ phút nào giống như bây giờ, ánh mặt trời rực rỡ lại ở gần đến vậy, cậu muốn nhìn thử xem, giờ phút này trên lông mi run rẩy của cô có phải cũng có phấn vàng rơi xuống hay không.

Cô trả lời bằng một quyền không có khí lực vỗ lên trán cậu, thật sự không còn sức để nói ra câu "câm miệng lại", bởi vì khi cô mở miệng chỉ có nói ra từng âm tiết một.

Du͙© vọиɠ chinh phục cứ như vậy được phát động, dùng phản ứng của cô làm tiêu chuẩn, không thầy dạy cũng hiểu cách nắm giữ quy luật và tiết tấu.

Cậu muốn thấy cô mất kiểm soát.

Cuối cùng, vào khoảnh khắc cuối cùng cô không thể thở được nữa, hô nhẹ một tiếng thành toàn tâm nguyện của cậu.

Rút ngón tay ướŧ áŧ ra, Lục Minh Đồng khắc chế chính mình, nằm xuống ôm cô.

Nhưng Thẩm Ngư đột nhiên xoay người lại, vùi mặt vào gối bật khóc.

Lục Minh Đồng hoảng hốt, trong nháy mắt từ trong thần hồn điên đảo tỉnh táo trở lại.

Cậu vội vàng xoay vai cô lại: "Làm sao vậy?"

Cô cố chấp không chịu quay lại, cậu không có biện pháp, đành phải đưa tay ôm cô lên quay về về phía mình.

Thẩm Ngư dùng mu bàn tay che mặt, vừa nức nở vừa hỏi cậu: "Cậu cầu xin ai giúp đỡ?"

Lục Minh Đồng sợ nhất là nước mắt của cô, mặc kệ lúc nào vẫn có thể khiến cậu đầu hàng chỉ trong một giây: "Cậu tôi."

Thẩm Ngư mở to hai mắt: "... Chỉ vì tôi?"

Cậu không lên tiếng.

Tiếng khóc của Thẩm Ngư càng to hơn.

Cô thật sự chưa từng trải qua tâm tình cực kỳ phức tạp như bây giờ.

Lục Minh Đồng vẫn không lên tiếng.

"Cậu không nên biến thành như thế này." Cô như bị vùi lấp trong sương mù, hoảng sợ vô định, thừa nhận là chuyện tốt nhưng không muốn cậu phải hèn mọn như vậy, tuy rằng chính cô là thủ phạm khiến cậu phải làm thế.

Cô càng không thể gánh nổi nguồn gốc của tội lỗi như vậy.

Lục Minh Đồng vẫn giữ nguyên thái độ: "Tôi có biến thành thế nào cũng không sao cả, chỉ cần chị chịu đồng ý với tôi."

"Nhưng cậu thật sự cảm thấy làm thế là đúng à?"

Cậu không thể tiếp tục kiên nhẫn: "Ở chỗ của tôi, chị chính là đúng. Chị có thể thẳng thắn một chút hay không? Ít nhất..." Ngón tay cậu dính một chút chứng cứ tội lỗi của cô: "Đừng có mới làm thế kia liền trở mặt không nhận chứ?"

Thẩm Ngư xấu hổ tức giận không thôi, đẩy cậu ra, đứng dậy muốn đi tắm rửa.

"Đừng trốn tránh nữa..."

"Cậu để cho tôi yên tĩnh một chút!"

Lục Minh Đồng không nói lời nào, cả người tức giận đứng dậy giúp cô tìm đồ ngủ. Không có đồ phù hợp, cậu tùy tiện lấy một chiếc áo phông dài tay đưa cho cô.

Thẩm Ngư thống khoái khóc một hồi dưới vòi hoa sen.

Không phải cô chưa từng trải qua mấy chuyện như thế này, cho nên cô càng cảm thấy sợ hãi… Bởi vì Lục Minh Đồng giúp cô trải nghiệm được cảm giác vui vẻ thật sự, là cảm giác mà trước kia những người khác chưa từng mang đến cho cô. Vì vậy bọn họ thậm chí không được làm đến bước cuối cùng.

Nhưng đi kèm với vui vẻ lại khiến cô sinh ra cảm giác tội lỗi như đến bước đường cùng

Thẩm Ngư tắm rửa xong, đôi mắt đỏ bừng bước ra ngoài, tóc còn nhỏ giọt nước.

Lục Minh Đồng dựa vào thành ghế sô pha hút thuốc, cậu chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, quần đen, chân trần giẫm trên mặt đất. Cậu ngước mắt lên nhìn cô: "Máy sấy tóc ở ngay trên giá khăn mặt, không nhìn thấy à?"

Thẩm Ngư không trả lời mà trực tiếp đi qua người cậu.

Cô mặc áo thun của cậu, chiều dài và bắp đùi trống trơn khiến cho cậu trở nên mơ màng.

Cậu quay mặt đi, ánh mắt không nhìn cô nữa, cô lại cố tình dừng lại trước mặt cậu, hỏi bằng âm sắc lạnh lùng: "Làm không?"

Lục Minh Đồng hoảng sợ đến mức run lên, nhưng cậu nghe ra đây không phải giọng điệu đang mời cậu mà là: " Ý chị là sao?"

"Coi như tôi nợ cậu."

Cô chỉ nói vậy nhưng cậu đã hiểu.

Cô muốn "trả nợ" rồi hoàn toàn cắt đứt quan hệ với cậu

Lục Minh Đồng không biết mình tức giận cô vì coi cậu là "đồ vật", hay là tức giận với cô vì đến mức như vậy vẫn không chịu cho cậu chút hy vọng: "Đây là kết quả từ sự im lặng của chị?" Cậu nở một nụ cười: "Cô Thẩm tự xưng là lý trí, tự xưng là xu lợi tránh hại, sao bây giờ đầu óc lại bị ngu muội thế này? Không phải chị bảo tôi không cần hèn mọn à, bây giờ chị đang làm gì? Nếu tôi chỉ muốn có mối quan hệ thể xác với chị, chị có thể an toàn cho đến bây giờ?"

Cậu thực sự tức giận đến nỗi muốn bóp cổ cô.

Sau đó trong chớp mắt tiếp theo, Thẩm Ngư liền khiến cậu tức giận đến mức lên cũng không được, xuống cũng không xong

Thẩm Ngư nhìn câu, đôi mắt mông lung như có sương mù, đột nhiên nói: "Lục Minh Đồng, tôi yêu cậu."

Cậu ngây ngẩn cả người. Trái tim dường như bị cô hung hăng nhéo một cái.

Nói gì vậy chứ, cậu còn chưa nói lời "yêu" với cô.

"Cho nên..." Giọng nói của cô rất trấn định, còn trấn định hơn so với lúc hỏi cậu có muốn làm hay không: "Không thể để cho cậu không có kết quả với tôi được."

"Không thì thử một lần, như thế nào..."

"Chị cảm thấy nếu như sau khi chúng ta thử rồi phát hiện không thể đi con đường này được, chị nghĩ còn có thể quay về điểm bắt đầu không, chị muốn tạo thành sự tổn thương cho bất kỳ người nào khác nữa sao?" Đây không phải một câu hỏi cho nên Thẩm Ngư lắc đầu, tiếp tục nói: "Nếu như tôi đã đồng ý với cậu thì chắc chắn chúng ta chỉ có một con đường, tôi không cảm thấy con đường kia đi dễ dàng."

"Nhưng mà..."

"Cậu muốn chúng ta bị cô lập hoàn toàn à?"

Lục Minh Đồng cảm thấy trong dạ dày giống như một khối cứng rắn lạnh lẽo, cậu ngửa đầu nhìn lên: "... Nói yêu tôi cái gì chứ, kết quả chị vẫn ích kỷ."

"Đúng."

"Vậy vừa rồi sao lại để tôi tiếp tục."

"Bởi vì tôi không lừa cậu rằng tôi không thích cậu được..." Vẻ mặt cô dường như lại muốn khóc.

Những lời này, khiến sự tức giận của Lục Minh Đồng trong nháy mắt hoàn toàn tiêu tan. Cậu cắn điếu thuốc, hai tay ôm cô, cả người cô tản ra hơi thở ẩm ướt: "Tôi không cần kết quả, cũng không cần thân phận, như vậy được không? Khi chị cảm thấy không thể tiếp tục được nữa, chị có thể kết thúc với tôi bất cứ lúc nào."

Khói bay phả vào mặt khiến ánh mắt cô đau đớn: "Cậu nói bậy bạ gì vậy!? Cậu cũng muốn quan hệ của chúng ta cũng không thể nhìn thấy ánh sáng nữa sao?"

Từ "cũng" trong lời nói đồng thời làm hai người đau nhói.

Im lặng hồi lâu, Lục Minh Đồng mới nói: "Chị nói thế nào cũng được, dù sao chị cũng không thể nói hai câu rồi đuổi tôi đi. ”

"Vậy tôi chỉ có thể..."

"Chuyển đi không liên lạc nữa?" Cậu ôm eo cô, hai chân ép chặt lại, bỏ điếu thuốc ra xa: "Đừng động một tí lại dùng mấy trò con nít ấy uy hϊếp tôi, lần một đã cho chị mặt mũi lắm rồi."

Lục Minh Đồng dầu muối không vào, mềm cứng không ăn làm cho Thẩm Ngư thật sự không còn cách nào khác, cánh tay cô ôm cổ cậu, mặt chôn vùi vào hõm vai, khóc thút thít

Lục Minh Đồng nghiêng đầu hôn lên gương mặt đỏ bừng của cô, hạ thấp giọng điệu: "Thử một lần với tôi được không?"

Thẩm Ngư nghẹn ngào, vẫn lắc đầu: "Tôi nói rồi, tôi chẳng qua chỉ là một người bình thường. Xin hỏi, cậu muốn lấy thân phận trợ lý nho nhỏ bây giờ thử với tôi sao? Tôi sẽ không tìm một người không có tiền đồ làm bạn trai, cả đời không có mưu tính khác mà chỉ vây xung quanh tôi. Tôi không phải là loại phụ nữ muốn một người thần phục mình, tôi hy vọng nửa kia của tôi mạnh mẽ đến mức kiểm soát tôi. Lục Minh Đồng, bây giờ cậu có đủ tư cách không?"

Thật ra cô không còn cách nào khác nên mới có thể chọn những lời làm tổn thương người nhất làm vũ khí.

Lục Minh Đồng trầm mặc.

"Cậu thông minh như vậy, đừng có lãng phí tài hoa lên người tôi. Cho rằng tôi sẽ đánh giá cao cậu do cậu đã nhiều lần từ bỏ sự nghiệp vì tôi, không phải đang đánh giá thấp tôi sao? Tôi không tự ti, không cần cậu phải trả giá đắt như vậy để chứng minh cậu yêu tôi."

"Hóa ra chị cũng biết tôi yêu chị." Lục Minh Đồng tự cười nhạo: "Tôi đương nhiên có thể mua xe mua nhà, công thành danh toại, làm một người sống rất tốt có ý nghĩa cho. Nhưng Thẩm Ngư, chị phải rõ rõ một chuyện, không có chị thì tôi sẽ không sống tốt mà chỉ đang tồn tại thôi."

Những lời này làm cho Thẩm Ngư mềm lòng đến cực điểm, nhưng cũng kiên định đến tận cùng, chính bởi vì cô yêu cậu cho nên không thể làm chậm trễ cậu: "Chúng ta đều bình tĩnh một chút đi, được không? ”

"Chị muốn bình tĩnh hay là muốn tiếp xúc với người đàn ông khác? Sau khi bình tĩnh thì sao? Vẫn giữ đáp án như bây giờ? Chị lương lự khiến tôi khó chịu như vậy, có thú vị không? ”

“... Vậy thì kể từ hôm nay trở đi chúng ta không cần gặp mặt nhau nữa." Thẩm Ngư lúng túng nói, cô sắp quên mất loại uy hϊếp không có lực sát thương này đã sớm bị cậu bác bỏ qua một bên.

Lục Minh Đồng bị cô làm tức giận đến bật cười: "Đừng có lòng vòng. Không phải chị muốn thấy tôi công thành danh toại à, có thể. Tôi muốn xem đến lúc đó, chị còn có thể lấy lý do gì để từ chối tôi."

Ngay sau đó cậu nắm lấy mái tóc đang không ngừng nhỏ giọt lên vai mình của cô, nhíu mày và nói: "Mau đi sấy khô tóc rồi cút ra khỏi nhà tôi!"

"Cậu còn chưa ăn mì..."

"Chị đã tặng ta một phần quà lớn như vậy, không tiêu thụ những cái khác nổi nữa." Cậu hút thuốc, vẻ mặt vô cùng buồn bực.

Thẩm Ngư không nói một lời đi vào phòng tắm. Cô rửa mặt bằng nước, nhìn thấy mí mắt của mình sưng lên trong gương.

Cô biết mình không được tự nhiên đến nhường nào, không thể cắt sạch sẽ với cậu cũng không thể thản nhiên đồng ý cùng cậu đi trên một con đường.

Cô sấy khô tóc và chuẩn bị thay quần áo.

Lục Minh Đồng ngăn cô lại: "Làm gì đấy?"

"Về nhà." Thẩm Ngư thoáng nhìn thấy sắc mặt cậu cực kỳ khó coi: "Không phải cậu nói..."

"Vậy cũng phải nấu mì trước."

"..."

Tình tình thiếu gia này

Như cũ, một bát mì hai quả trứng gà. Thẩm Ngư tự biết về tài nấu nướng của mình nhưng Lục Minh Đồng chưa từng ghét bỏ cô.

Cô áy náy hôm nay bản thân cô lại để cho cậu trải qua một sinh nhật tồi tệ như thế nên cô im lặng ở bên cạnh cậu, chờ cậu ăn mì xong, mang cả nồi lẫn bát vào bồn rửa sạch rồi mới chuẩn bị rời đi.

Lục Minh Đồng đi vào phòng tắm, cô đi đến phòng ngủ thay quần áo của mình.

Vừa cởϊ áσ thun ra thì cửa phòng bị mở, Lục Minh Đồng đi vào.

Thẩm Ngư sợ tới mức vội vàng lấy quần áo che lại: "Tôi đang thay quần áo!"

Thế nhưng cậu không tránh đi, đi đến tủ quần áo phía trước, mở cửa tủ ra tìm một bộ quần áo mới, ngay sau đó liếc nhìn cô và nói với giọng điệu bình tĩnh: "Tối nay chị ngủ ở đây."

Vẻ mặt Thẩm Ngư xấu hổ: "Rất muộn..."

Thế là Lục Minh Đồng tốt bụng nhắc nhở cô vừa rồi vị đại tiểu thư nào chủ động hỏi cậu có muốn làm hay không?

"Cho nên cậu..." Thẩm Ngư nhỏ giọng hỏi, cô nhận ra lần này thật sự là lấy đá đập chân mình.

"Đương nhiên sẽ không làm theo nguyện vọng của chị để chị cảm thấy có thể thanh toán hết với tôi."

Nhưng cho dù không làm gì cả, cậu cũng không muốn mình bị lỗ vốn. Bây giờ cậu rất mất hứng, cứ thả cô về như vậy chẳng phải tiện nghi cho cô sao.