Bạch Dương Thiếu Niên

Chương 15: Hôn trộm hạt sương (1)

Thẩm Ngư đã xin Đường Thuấn Nghiêu hai ngày nghỉ, lúc này mới nghỉ một ngày. Cô không cuồng công việc đến mức phải đi làm sớm, lại có thêm một ngày, liền quyết định đi một chuyến đến chỗ ông nội.

Khu vực phía tây thành phố có rất nhiều phòng ở cũ. Khác với những cái "cũ" trên phố Thanh Thủy, nơi này có tường xám ngói đỏ, tầng lầu thấp, cây cối rậm rạp, bóng râm dày đặc, có chút giống như sở ẩn.

Vài năm trước nơi này được phân loại là khu vực xây dựng được bảo vệ, điều này đã ngăn chặn mong muốn phá bỏ và di dời để làm giàu của mọi người. Tuy nhiên, một số người đã tìm cách khác, cho thuê, cải tạo biến thành homestay.

Vì vậy, những người nán lại khu vực này hoặc là những người già như ông nội Thẩm, hoặc những người trẻ đến đây ngắm cảnh nghệ thuật.

Ông nội Thẩm rất không hài lòng với một số thanh niên đến con ngõ nhỏ này làm ầm ĩ, nếu họ thực sự đến để thưởng thức kiến

trúc thì không sao, nhưng họ chỉ tìm một đoạn tường xám và cửa sổ hoa, bĩu môi để chụp ảnh tự sướиɠ.

Khi Thẩm Ngư đang rửa bát, ông nội Thẩm đi theo sau phàn nàn, điều này khiến cô không nhịn được cười.

Ông nội Thẩm ở nhà một mình, tùy ý xào hai món ăn là có thể no bụng. Nhưng nếu Thẩm Ngư đến, ông cụ sẽ đi đến đầu ngõ bán rau dạo mua một con cá vược*, nửa con gà mái già, mua một ít đồ tẩm ướp, tự mình nấu cơm.

*Cá vược là một tên gọi chỉ chung của nhiều loài cá khác nhau cùng chia sẻ cái tên này. Thuật ngữ cá vược đề cập đến cả các loài cá nước ngọt và cá biển, tất cả đều thuộc một bộ cá lớn hơn đó là Bộ Cá vược.

Tay nghề của ông cụ không tệ, ít nhất là trình độ nấu cá, ông cụ có thể chinh phục dạ dày Thẩm Ngư.

Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Ngư đi một vòng trong nhà, có thể làm gì thì làm đó.

Ông nội Thẩm thích sạch sẽ, cho nên lòng hiếu thảo của Thẩm Ngư cũng không có đất dụng võ, vì vậy ông nói nếu không thì cháu chơi cờ với ông một lát đi.

“Cháu chơi cờ dở như thế, ông không muốn chơi với cháu nữa.” Dù nói như vậy, ông nội Thẩm vẫn chống đỡ chơi cờ.

Thẩm Ngư ngồi ở trên ghế gỗ, dưới bóng mát của cây hòe trên đỉnh đầu, cơm nước no nê có chút hơi buồn ngủ.

Cô đi một bước cờ đã chôn vùi toàn cục, ông nội Thẩm giúp cô chơi lại, đặt lại từng quân cờ, nói rằng cháu phải chơi như thế này này, cháu xem, nếu thế chẳng phải sẽ hạ gục được ông sao...

Thẩm Ngư ở phương diện đánh cờ không có lòng, ngoài miệng thì nói học xong rồi, lần sau lại đánh bậy.

Cô ôm đầu gối, không để tâm đẩy quân cờ, đột nhiên nói: "Ông nội, cháu và Trần Kế Châu đã chia tay rồi."

Ông nội Thẩm không hề ngạc nhiên chút nào, thậm chí còn nói: "Chia tay thì tốt, ông nhìn người này thấy không thông minh."

“Anh ta có bằng tiến sĩ mà vẫn không thông minh sao.”

"Nếu không biết cách đối nhân xử thế, lấy bằng tiến sĩ thì có ích gì?"

"Trước đó ngược lại cháu chưa từng nghe ngài có ý kiến gì với anh ta."

"Con cháu có phúc của con cháu, cháu dẫn nó đến đây gặp ông, tóm lại không phải muốn ông ngăn cản sao? Cháu thích là được rồi, ông nội không nhúng tay vào chuyện này của cháu." Ông nội Thẩm dừng một lúc: “...Cháu định đi nước cờ này thật sao? Để ông nói cho cháu biết, cháu đi nước cờ này sẽ lại thua."

Thẩm Ngư rõ ràng hối hận đi lại, cầm

con tốt đổi nước đi, lần này ông nội Thẩm càng thở dài một hơi: "... Còn thua nhanh hơn."

Thẩm Ngư lè lưỡi: "Ông còn như vậy nữa, cháu sẽ mở điện thoại để AI dạy cháu chơi.”

Ông nội Thẩm đẩy bàn cờ, uống hai ngụm trà, nói nghỉ ngơi một lúc rồi chơi tiếp.

Thẩm Ngư hai tay khoác lên lưng ghế tựa, gối đầu lên: "Ông ngoại cháu sắp trải qua sinh nhật 70 tuổi rồi, đến lúc đó ông có đến không?"

"Không đi. Sinh nhật người ta, ông đi thấy ngột ngạt, không thích hợp lắm… Mẹ cháu trở về rồi sao?"

"Cháu Trở về đi, gọi điện thoại cho nó."

Ông nội Thẩm im lặng một lúc: "Văn Cầm cũng không dễ dàng gì."

Nhất thời cả hai ông cháu im lặng không nói chuyện.

Thẩm Ngư nhìn điểm sáng rải rác khắp nơi trên mặt đất, gió thổi lá cây, điểm sáng cũng lay động, phảng phất như là đang ở dưới nước.

Ông nội Thẩm liếc nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: "Tiểu Ngư Nhi, cháu cũng đừng để mình như ông cụ non vậy. Cái gì Trần Kế Châu, Vương Kế Châu, chia tay thì tìm người khác, con mắt sáng ra là được. Dù sao kết hôn cũng có thể ly hôn. Ông nội mặc kệ cháu đem ai về, quan trọng là cháu phải thích mới được.”

"…Vâng."

Thẩm Ngư chưa bao giờ cẩn thận chia sẻ suy nghĩ của mình với ông nội, nhưng ông lại nhìn thấy rõ ràng.

Cuối cùng, ông nội nói, cuộc sống rất khó khăn, cháu phải tự thưởng cho mình những điều ngọt ngào.

Thẩm Ngư ăn cơm tối ở nhà ông nội, sau đó mới trở về phố Thanh Thủy.

Leo lên lầu, thấy cửa tầng sáu mở toang, đèn sáng trưng.

Thẩm Ngư nhìn tới nhìn lui một chút, lại thấy trong phòng khách có hai thanh niên trẻ tuổi, đang dùng thang để sơn tường.

Trong nhà lộn xộn, bạt chống nước trải trên sàn, vài thùng sơn vương vãi, trong nhà bốc lên mùi hăng hắc.

"Xin chào..." Thẩm Ngư nói: "Các người tới sửa nhà sao?"

Chẳng lẽ Lục Minh Đồng định chuyển về?

Nghe vậy, cả hai người

Cả hai người đồng loạt quay đầu lại.

Người trên bậc thang bên trái mặc một chiếc áo phông màu đỏ và xanh dương tương phản với nhau, dưới lòng bàn chân đi một đôi giày thể thao màu vàng và tím, cả người dường như đã là cả bảng màu đổ lộn vào nhau.

Cậu ta liếc nhìn Thẩm Ngư, sửng sốt một chút, vội vàng chào hỏi: "Chị Thẩm Ngư? Đã lâu không gặp." Cậu ta leo xuống thang, đặt con lăn lên thùng sơn, đi về phía cô.

Thẩm Ngư cũng sửng sốt trong chốc lát, đối phương tựa hồ nhìn ra cô ngây người, nhắc nhở: “Em là Lý Khoan, Lý Khoan này!”

Đây cũng thật là đã lâu không gặp.

Lý Khoan đi theo Lục Minh Đồng hai năm trung học thường xuyên đến thăm cô. Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, Lý Khoan và Lục Minh Đồng học khác trường, liên lạc cũng ít dần, hơn nữa, Lục Minh Đồng năm thứ ba đã trao đổi ra nước ngoài học đại học, không có cầu nối này, Thẩm Ngư sẽ không bao giờ gặp lại Lý Khoan nữa.

Thẩm Ngư cười nói: “Các em tới giúp Lục Minh Đồng trang trí sao?”

"Chúng em thuê phòng của cậu ấy, dọn dẹp một chút trước khi chuyển đến."

"Em làm việc gần đây?"

"Không phải, em đang bắt đầu kinh doanh với Giang Tiều, bạn học của em."

Khi Lý Khoan nói câu này, nam sinh khác trên bậc thang cũng quay lại và vẫy tay chào hỏi với Thẩm Ngư. Cậu ấy nên là Giang Tiều.

"Lục Minh Đồng cũng bắt đầu kinh doanh với các em sao?"

"Nếu cậu ấy ở lại với bọn em thì tốt rồi, có thể miễn được tiền thuê nhà." Lý Khoan có đầu óc sáng suốt, ngay lập tức nói: "Chị Thẩm Ngư, tại sao chị không thuyết phục cậu ấy một chút giúp bọn em. Lục Minh Đồng ! Cậu đi ra ngoài đây đi!"

Vừa dứt lời, Lục Minh Đồng từ trong bếp đi ra, trên tay cầm một chai nước đá, liếc nhìn Lý Khoan: "Cậu kéo ai đến thuyết phục cũng vô dụng."

Thẩm Ngư vẫy tay với cậu: "Cậu lại đây.”

Lục Minh Đồng không để ý đến.

“Đến đây."

Lục Minh Đồng lúc này mới đặt bình nước xuống, lười biếng đi về phía cô, đứng ở cửa, giơ cánh tay lên, một tay chống cạnh cửa, cứ như vậy cúi đầu nhìn cô: "Làm gì?"

"Cậu có thực sự định tiếp tục làm việc trong studio của chúng tôi không? Đề xuất của Lý Khoan không phải là một ý tưởng hay sao?"

Lục Minh Đồng cười cười: "Chị biết rành sao, mà nói hay vậy? Hiện tại đội ngũ doanh nghiệp của bọn họ chỉ có hai người bọn họ mà thôi."

"Chúng tôi tuy ít người, nhưng đều là trụ cột tinh anh. Cậu không tham gia cũng không sao, nhưng mà đừng có chửi bới." Nam sinh tên là Giang Tiều lười biếng trả lời.

"Cậu thì tôi tin. Còn Lý Khoan..."

Lý Khoan: "Ông đây cũng thế! Sao mà ông đây không được cơ chứ!"

Thẩm Ngư bị bọn họ chọc cười, ánh mắt lướt qua Lục Minh Đồng, nhìn về phía Lý Khoan: "Các em ăn cơm tối chưa? Chị mời bọn em đi ăn thịt nướng?"

Lý Khoan cười nói: "Vẫn là chị Thẩm Ngư hào phóng, Lục Minh Đồng là một tên quỷ keo kiệt. Cái phòng tồi tàn này mà tính phí bọn em ba ngàn một tháng."

Lục Minh Đồng làm một động tác lạnh lùng và tàn nhẫn: "Không bằng cậu đi nghe ngóng xem, nhà kế bên này cho thuê giá bao nhiêu. Còn khiếu nại một câu, thêm một ngàn.”

Ba người thu dọn một chút rồi đi ra ngoài.

Trên đường đi, không đợi Thẩm Ngư hỏi thêm, Lý Khoan đã kể hết tiền căn hậu quả*: Cậu ta vừa hay tin Lục Minh Đồng trở về nước, liền chủ động liên hệ, kéo cậu nhập bọn. Ai ngờ tên chó chết này nhất quyết không đồng ý, ngược lại nghe nói bọn họ đang tìm phòng, lại lừa bịp một khoản tiền thuê nhà.

*Tiền căn hậu quả. Nguyên nhân ngày trước sinh ra kết quả ngày nay.

Lục Minh Đồng lạnh lùng nói: "Hợp đồng đã ký, cậu một trả ba sao?"

Lý Khoan: "Anh em tốt mà còn tính toán rõ ràng như vậy, thật là xa cách."

Thẩm Ngư vừa nghe vừa cười không nhịn được.

Vui là bởi vì luôn cô luôn lo lắng rằng Lục Minh Đồng sẽ tự khép mình, nhưng bây giờ có vẻ như không phải vậy, ít nhất, tình bạn của cậu và Lý Khoan vẫn tiếp tục kéo dài.

Bốn người ngồi cùng bàn tại một quán thịt nướng.

Lý Khoan cầm lấy menu gọi món, như thể có hơi bận tâm, gọi mấy món rõ là không đủ nhét kẽ răng.

Thẩm Ngư cười nói: “Cứ việc gọi đi, không cần khách khí.”

Ánh mắt Lý Khoan liếc nhìn Lục Minh Đồng, sau đó mới lên tiếng: "Để cậu gọi thì cậu gọi đi.” Sau đó, cậu ta đánh dấu vào hầu hết các danh mục trong danh sách.

Quán thịt nướng mùa hè nghi ngút khói, thêm một lớp nhiệt cho cái nóng thời tiết bên ngoài.

Bên cạnh có một chiếc quạt điện cực lớn, khi quay qua cánh quạt chỉ thổi một chút gió, nhưng không hề có chút mát nào.

Bốn mươi xiên thịt cừu được mang lên trước, cả ba đều là con trai, đã làm việc cả ngày bụng đã kêu vang. Gió cuốn mây vườn, chỉ tỏng một chút đã tiêu diệt sạch sẽ.

Lục Minh Đồng giật lấy mấy xiên từ tay họ, đưa cho Thẩm Ngư.

"Cậu ăn đi, tôi đã ăn tối ở nhà ông nội rồi."

Một lúc sau, ông chủ mang lên mấy chai bia ướp lạnh.

Lý Khoan vuốt vuốt chai rượu, đập bỏ nắp trên mép bàn, lấy một chiếc cốc nhựa dùng một lần, rót đầy và đưa cho Thẩm Ngư trước.

Nhưng Lục Minh Đồng đã cắt ngang: "Chị ấy không uống được."

Lý Khoan nhướng mày.

Ô.

Sau đó cậu ta cố ý trêu chọc bọn họ: "Chị Thẩm Ngư không uống cũng được, cậu có thể thay chị ấy."

Lục Minh Đồng liếc nhìn cậu ta, như không thể tin rằng những lời thuyết phục thô thiển như vậy sẽ thốt ra từ miệng cậu ta.

Lý Khoan đã bị xúc phạm bởi cái nhìn này, không thể không thô một lần cho đáng.

Lục Minh Đồng trực tiếp đoạt lấy chai rượu trong tay cậu ra, đe dọa: "Người uống say trước thì sao? Quỳ xuống gọi ba ba?"

Lý Khoan sợ hãi, dù sao cậu ra cũng đã nhìn ra tửu lượng của Lục Minh Đồng, một chút tiện nghi cũng không chiếm được: "Muốn gọi bao nhiêu thì gọi bao nhiêu."

Đồ nướng lần lượt được dọn ra.

Lý Khoan liếc nhìn Thẩm Ngư một chút, ánh đèn mờ ảo, trong màn đêm mù mịt bụi bặm, khuôn mặt của cô càng thêm trắng trẻo sạch sẽ, tuy không phải gu của cậu ta nhưng cũng không khó để hiểu tại sao Lục Minh Đồng lại chấp nhất nhiều năm như vậy.

Cậu ta cười nói: "Chị Thẩm Ngư nói về bạn trai đi?"

“Không phải trùng hợp sao, hôm qua chúng ta mới chia tay.” Thẩm Ngư nhàn nhạt cười nói.

Lý Khoan kinh ngạc nhìn Lục Minh Đồng, ánh mắt khinh thường.

Lục Minh Đồng: "..."

Cậu không phải, cậu không có, thật sự cậu chẳng làm gì cả.

Thẩm Ngư hỏi: “Vậy còn em, em nói về bạn gái đi? Chị nhớ lúc em học trung học, không phải ngày nhớ đêm mong một chị gái nhỏ nào sao?”

Lý Khoan cười nói: "Chị cập nhật tin tức chậm thật đấy. Năm em học đại học năm nhất, chị ấy đã kết hôn rồi, chị ấy đã sinh đứa con thứ hai."

"... Hình như có nghe Lục Minh Đồng nhắc tới, có lẽ chị đã quên mất."

"Chị ấy lớn hơn em tám tuổi, có lẽ nghĩ em chỉ đùa giỡn. Có sao nói vậy, dù sao em thực sự không quá nghiêm túc. Chỉ tìm một mục tiêu để thúc đẩy bản thân học tập chăm chỉ mà thôi. Em và Lục Minh Đồng khác nhau..." Đang nói, cậu ta đột nhiên cảm thấy mình lỡ lời.

Im lặng thật nhanh, cầm lấy chai rượu kêu mọi người uống một ly, cười hai tiếng để che đi sự ngượng ngùng.

Khi Lục Minh Đồng đặt chai rượu xuống, không khỏi phàn nàn về Lý Khoan, càng ngày càng sến, sắp trở thành một người trung niên rồi.

Lý Khoan trả lời, con mẹ nó nếu như tôi có một khuôn mặt như cậu thì tôi cũng không cần phải thông thạo những thói quen này, đã tung hoành khắp tứ phương.

Bọn họ không uống nhiều vì sau khi ăn xong còn phải quay lại làm việc.

Bọn họ cùng nhau tiến vào tòa nhà, Lục Minh Đồng đi đến lầu sáu cũng không có dừng lại, cùng Thẩm Ngư tiếp tục đi lên.

Thẩm Ngư xoay người, chỉ vào phía dưới cửa nhà cậu: "Cậu ở chỗ đó.”

Lục Minh Đồng sao cũng được ‘ừm’ một tiếng, vươn cánh tay đặt trên lan can, ngẩng đầu nói với cô: "Hình như tôi say rồi, trong nhà chị có sữa chua không, cho tôi mượn ăn để tỉnh rượu."

"Có phải cậu còn muốn nói là mình đau dạ dày rồi?"

Lục Minh Đồng nghiêm túc cảm nhận: "Có một chút."

"..." Thẩm Ngư đẩy cậu một cái: "Mau trở về đi, tôi không rảnh cùng cậu dây dưa."

Cô không thu tay lại, nhưng đã bị Lục Minh Đồng nắm lấy. Cậu bước lên một bước, dựa lưng vào lan can và dùng cơ thể của mình để chặn những con mắt tò mò có thể đến từ chính cánh cửa nhà mình.

Cúi đầu xuống, giọng nói thâm trầm cũng mười phần chân thành: "Dựa theo thứ tự xếp hàng, có phải nên cho tôi một cơ hội không?"

Vô luận là hơi thở có chút cồn của cậu hay hơi ấm của ngón tay cậu hay là bóng dáng cậu vây lấy, tiến thoái lưỡng nan khuất trong góc đều khiến cho Thẩm Ngư cảm thấy xấu hổ.

Cô vội vàng rụt tay lại, mắng cậu nói mê sảng: "... Cậu tưởng đang đá bóng sao, còn có người dự bị, không được là không được."

"Tôi nhất định tốt hơn Trần Kế Châu, cũng so với mỗi một người yêu cũ mà chị nói qua đều tốt hơn."

Thẩm Ngư cảm thấy hơi đau đầu ... Không biết là do rượu hay là do cô chia tay, cậu không còn kiêng kỵ nữa, lại biến trở về Lục Minh Đồng lúc nào cũng điên cuồng tẩy não cô.

Cô nói một cách nghiêm túc: "Tôi mới vừa thất tình."

"Tôi không quan tâm."

"...Tôi quan tâm! Tôi vẫn còn buồn đấy, cậu không thấy sao?"

Cậu thật sự khẽ nheo mắt lại, cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt cô.

Cô tức giận đến mức không quan tâm khuôn mặt này có đáng giá ngàn vàng hay không, trực tiếp lấy lòng bàn tay che mặt lại: "Lục Minh Đồng, nếu là thừa lúc tâm lý tôi yếu ớt mà lẻn vào, tôi sẽ ghét cậu."

"Chị ngoại trừ uy hϊếp tôi, còn có thể làm cái gì?"

“Sẽ thực sự ghét cậu.” Vẫn như một thói quen, cô trả lại mọi thứ.

Lục Minh Đồng vẻ mặt nghiêm túc: "Tâm lý yếu ớt của chị tồn tại được bao lâu? Không để tôi thừa lúc mà lẻn vào, vậy chờ chị chuẩn bị xong, tôi sẽ xông thẳng vào vậy?"

"..." Thẩm Ngư cầm túi xách đập cậu một cái: "Cút!"