Thẩm Ngư bất giác bước chậm lại, Lục Minh Đồng lại đột nhiên ngước mắt lên, nhìn về phía cửa.
Đột nhiên bắt gặp ánh mắt của cậu, vẻ mặt Thẩm Ngư ngượng ngùng, vội vàng rời đi.
Người đàn ông trong cửa là cậu của Lục Minh Đồng.
Vào thời điểm đó, Hứa Ngạc Hoa đang vội vã ra nước ngoài, muốn đưa Lục Minh Đồng đi du học nước ngoài, nhưng cần phải mất thời gian để vượt qua tầng tầng rào cản.
Lục Minh Đồng không muốn rời đi, vì vậy chủ động đề nghị sống trong trường một mình. Ăn ở tại trường không phải lo, thứ bảy có các thầy cô tổ chức các lớp học tăng cường để cậu có nhiều thời gian học tập hơn.
Hứa Ngạc Hoa không có mặt mũi nào để năn nỉ nhà mẹ đẻ giúp đỡ, trong nhất thời không nghĩ ra được một giải pháp vẹn toàn nào nên đã mơ mơ hồ hồ đồng ý đề nghị này.
Chỉ là bà không biết rằng Lục Minh Đồng chỉ ở trong trường chưa đầy nửa học kỳ.
Lúc bắt đầu học kỳ mới, nhiều người ra vào, bên ký túc xá xét duyệt cũng không nghiêm ngặt, không thể so với những người nộp hồ sơ giữa chừng. Lục Minh Đồng đã giả mạo chữ ký của bố mẹ, nộp đơn xin rời khỏi ký túc xá, vậy mà lại được chấp nhận.
Sau khi Hứa Ngạc Hoa định cư ở nước ngoài, mối quan hệ với bố mẹ cũng bớt căng thẳng hơn một chút. Rốt cuộc, bà vẫn không yên tâm Lục Minh Đồng nên đã đến cầu xin ông ngoại của Lục Minh Đồng, nói rằng bà có thể một đời không đặt chân vào nhà họ Lục nữa, để không làm mất mặt người trong nhà. Nhưng dù sao Minh Đồng cũng còn nhỏ, không liên quan đến chuyện này, vì con trẻ vô tội mà đưa mà đưa Minh Đồng trở về Giang Thành.
Cậu của Lục Minh Đồng hôm nay chình là vì chuyện này mà đến.
Lựa lúc cuối năm để mở miệng, mục đích là để chuyện chuyện, trở về ăn bữa cơm đoàn viên, nhắc lại chuyện chuyển trường về Giang Thành, cũng rành rành hợp lẽ.
Nhưng điều mà cậu Lục không ngờ tới là Lục Minh Đồng là một khối đá cứng, không chịu nhận tình cảm của bọn họ, chỉ nói là mình trọ ở trường rất tốt.
Cậu Lục nói: “Cháu chỉ mới mười lăm tuổi, cậu không cho rằng cháu đủ tỉnh táo để quyết định tương lai của mình. Dù sao, ông ngoại cháu cũng nhớ tới tình thân ruột rà. Minh Đồng, cháu không thể không hiểu chuyện như vậy.”
Lục Minh Đồng nói: "Lúc các người đuổi mẹ tôi ra khỏi cửa, cũng không có quan tâm đến tình thân ruột rà.”
"Từ nhỏ đến lớn, chị ấy làm không ít chuyện ngu xuẩn. Quy tắc nhà họ Lục là để cho chị ấy giỡn mặt sao? Anh em chúng ta đều là người vô tội, hà cớ gì phải vì chị ấy mà chịu ảnh hưởng danh tiếng?"
"Cho nên, tôi không trở về, sẽ không gây phiền phức cho ông ngoại, cũng sẽ không gây phiền toái cho nhà họ Lục các người. Nếu như người làm cậu như ông cảm thấy tôi không xứng mang họ Lục, thì tôi không mang họ Lục cũng được…”
Cậu Lục tức giận đến nửa ngày sau mới lên tiếng lại: "Bất kể thế nào, cháu phải cùng về ăn Tết với cậu. Một mình cháu ở đây, ngay cả một miếng cơm nóng cũng không có, đừng để cho người ngoài nói rằng nhà họ Lục chúng ta bạc tình bạc nghĩa."
Ông ta nói chuyện, luôn luôn bên trong một câu nói quan tâm trộn lẫn nửa câu nói đạo lý đối nhân xử thế, mà trong giai đoạn này của Lục Minh Đồng là một đứa coi cỏ cây là quân địch cứng đầu cứng cổ, nghe không vô lời nói quan tâm, chỉ cảm thấy trong lời quan tâm đó càng gay gắt chói tai.
Vì vậy, thái độ của Lục Minh Đồng càng cứng rắn hơn, nói không về chính là không về, cửa lớn vừa mở, liền bày ra tư thế đuổi khách.
Cậu Lục mệt mỏi cả đã là hết lòng hết sức, lập tức gọi điện thoại cho ông ngoại của Lục Minh Đồng, đưa di động, để chính miệng cậu từ chối thiện ý, đừng để về sau có người bịa đặt người cậu đây đối xử tệ bạc với người khác.
Lục Minh Đồng nói chuyện với ông ngoại không có ngang ngược như thế, ông ngoại nói hết lời, dù nói gì đi nữa cậu cũng chỉ nói không muốn về, lại hỏi vì sao, liền im lặng đáp lại.
Cuối cùng, ông ngoại thở dài nói: "Cháu đưa điện thoại cho chú đi."
Cậu Lục nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Lúc đến ông ta đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, lúc này vừa hay có đất dụng võ - lấy từ trong túi vest ra một phong bao lì xì và đặt nó lên tủ ở lối vào bất kể Lục Minh Đồng có nhận hay không.
Trong phong bao lì xì này, ngoài số tiền lì xì mừng năm mới dày cộm còn có một tấm danh thϊếp, ông ta có một người bạn ở Nam Thành, nếu Lục Minh Đồng có việc gì thì có thể gọi điện thoại cho người này.
Sau khi Thẩm Ngư dọn dẹp xong, dựng một chiếc ghế đẩu để đặt câu đối Tết, khi rời đi, lại gặp Lục Minh Đồng trong ngõ.
Lẽ ra cậu nên đi mua sắm, Thẩm Ngư nhìn túi đồ cậu đang mang, phát hiện bên trong còn có mì ăn liền và cơm tự sôi, có điều có khác so với mấy lần trước là còn có lạp xưởng hun khói.
Hai người chạm mặt, giống như ngõ hẹp gặp nhau.
Lục Minh Đồng chủ động bước sang một bên nhường đường.
Thẩm Ngư: "Này."
Cậu trai dừng lại, quay lại nhìn cô.
Cô mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, chiếc khăn len màu xám sẫm phủ kín cằm, để lộ khuôn mặt trắng nõn, chóp mũi hơi ửng đỏ vì gió lạnh.
Cô hỏi: “Người vừa rồi ấy, có phải đón cậu đi chúc Tết không?”.
Lại nói, hẳn là đã lâu như vậy, Thẩm Ngư mới chủ động nói chuyện với cậu.
Lục Minh Đồng cảm thấy không biết nên như nào, sau một lúc im lặng, mới "ừm" một chữ.
“Sao cậu không đi?” Cô hỏi.
"Không muốn đi."
Mặt cô nhất thời căng thẳng: "Cậu cứ ở lại đây hoài, có ý gì sao?"
Lục Minh Đồng đương nhiên có thể hiểu được hàm ý nghi vấn trong những lời này, cậu không muốn trả lời trực tiếp mà chỉ nói: "Đây là nhà của tôi, tại sao tôi không thể ở lại?"
Loại vòng vo này dường như đã chọc giận cô, trong mắt cô tràn đầy lửa giận: "Lục Minh Đồng, cậu đừng nghĩ chỉ một chút ân huệ mà tính mua chuộc được tôi. Cậu muốn đền tội mà mẹ cậu gây ra, nhưng để tôi nói cho cậu biết, người bị phản bội không phải tôi, cậu giở những thủ đoạn này với tôi cũng vô dụng, nếu có bản lĩnh thì đi tìm mẹ tôi xin lỗi, xem bà có thưởng cho cậu hai cái tát hay không!"
Đã qua một năm Lục Minh Đồng ngẩng đầu không thấy cúi mặt không gặp, Thẩm Ngư luôn lấy tâm thế coi những trò vặt ‘tiện tay’ của cậu là không khí.
Đây là lần đầu tiên họ đối mặt trực tiếp với nhau, nhẫn nhịn quá lâu, lên mặt một chút lại làm cho cô cảm thấy thỏa mãn.
Lục Minh Đồng vẫn im lặng, không biết là chấp nhận lời buộc tội của cô hay là khinh thường phản bác lại.
Thẩm Ngư đương nhiên không bỏ qua cho cậu, nếu không cô sẽ giống như một người đàn bà đanh đá ăn vạ tự mình khóc lóc om sòm sao, vì thế lạnh lùng gọi cậu: "Nói chuyện!"
Lục Minh Đồng lông mi run lên, chậm rãi trả lời: "Tôi chưa từng nghĩ như vậy."
Cậu đang trong giai đoạn đổi giọng, trong cổ họng truyền đến âm thanh thô ráp sỏi đá, dù sao Thẩm Ngư nghe được cũng cảm thấy không thoải mái.
"Vậy tại sao trước mặt tôi cậu lại quan tâm thế?"
Lần này, Lục Minh Đồng căn bản không lên tiếng, trầm mặc đứng một lát, xoay người muốn rời đi, nhưng lại để Thẩm Ngư kéo chặt lấy mũ áo khoác.
Từ khi biết nhau đến nay cô cứ như vậy, điêu ngoai không nói lý, lúc cậu né tránh, cô liền kéo quần áo, mũ nón, ba lô của cậu... Có dứt khoát là cánh tay của cậu. Tóm lại muốn cậu đối mặt chính diện.
Lục Minh Đồng bị cô kéo đến mất kiên nhẫn, nhưng vẫn cố nén nôn nóng, nhìn cô rồi bình tĩnh nói: "Không có lý do gì."
Câu nói này thực ra là không phải giả, bởi vì chính cậu cũng không giải thích được, đây là âm mưu gì.
Đúng là có tâm lý chuộc lỗi, thay cho Hứa Ngạc Hoa. Nhưng hữu ích được bao nhiêu, bản thân cậu rõ ràng, khoảng trống kia không phải bởi vì tùy tiện ném một vài viên đá nhỏ mà có thể lấp đầy
Chỉ là khung cảnh đó từ đầu đến cuối vẫn không quên đi được
Ngày hôm đó Thẩm Ngư ném khung ảnh vào góc, lúc thủy tinh văng khắp sàn, cô không ý thức được bản thân mình đang khóc.
Nhưng khi đứng trước mặt Hứa Ngạc Hoa, mới có thể nhìn rõ ràng, kính mắt mỏng manh dễ vỡ, nước mắt cứ như vậy trực tiếp rơi xuống, kính mắt của cô lập tức mờ đi.
Trái tim cậu như bị giọt nước mắt đó đốt cháy, cho đến ngày nay, cậu vẫn còn đang tìm kiếm vị trí của vết bỏng rốt cuộc là ở đâu.
Vào lúc đó, những giọt nước mắt của cô khiến cậu cảm thấy thật sai lầm khi theo bản năng luân lý mà bảo vệ Hứa Ngạc Hoa.
Vào ngày đầu tiên Hứa Ngạc Hoa rời đi, Lục Minh Đồng ngủ đến nửa đêm, nghe thấy tiếng khóc thút thít ở phòng bên cạnh.
Cả người bị tiếng khóc không rõ nguyên nhân giày vò đến cả đêm không ngủ được.
Quyết định trốn đi của Hứa Ngạc Hoa, cậu xưa nay chưa bao giờ đồng ý.
Đây không phải là giải quyết vấn đề, mà là trốn tránh.
Giống như trước đây, mỗi khi có mâu thuẫn với hàng xóm, hoặc bất kỳ khu vực nào trong thành phố khiến bà không thoải mái, bà đều nghĩ đến việc chuyển đi.
Cậu đi theo bà, đến khốn cùng như vậy, so với ai khác đều hiểu rõ, Hứa Ngạc Hoa bà bề ngoài có vẻ trong sáng nhưng thực chất lại là một người nhu nhược.
Chuyện lần này phát sinh lại càng làm cho cậu khó hiểu: Bà đã nhu nhược sợ phiền phức như thế, cần gì phải tự mình chuốc vào một cái phiền phức lớn như vậy?
Cậu biết Hứa Ngạc Hoa sai đến không hợp lẽ thường, cậu cố gắng kìm nén bản thân mới có thể không lộ ra vẻ khinh thường.
Tuy nhiên, nếu như trên thế giới này ngay cả cậu cũng phân phải trái mà không bênh vực bà như thế, thì sẽ không có ai thực sự bênh vực bà.
Trong lòng Lục Minh Đồng, Hứa Ngạc Hoa là một hình tượng với trăm ngàn lỗ thủng, những năm qua cậu đã nhiều lần nhìn thấy bà rơi vào tình trạng chật vật.
Nhưng hết lần này đến lần khác, có một cô gái ngốc nghếch trên lầu không hề hay biết, lại hết lòng coi bà như thần.
Lục Minh Đồng đã nhìn thấy quá nhiều lần, khi Thẩm Ngư nghe những lời của Hứa Ngạc Hoa nói, đôi mắt sáng lấp lánh, như thể có thể dễ dàng xuyên thấy qua nội tâm của cô, tùy tiện cũng có thể đoán hoạt động tâm lý của cô lúc đó - cô chắc chắn đang nghĩ muốn rằng về sau mình cũng sẽ dịu dàng như Hứa Ngạc Hoa, cũng sẽ tài trí hơn người như vậy.
Nhưng Hứa Ngạc Hoa đã ném mình xuống khỏi thần đàn, cú ngã của còn tồi tệ hơn sự ngu ngốc của tất cả chúng sinh. Bà trực tiếp ném mình xuống vũng bùn, bất cứ ai cũng có thể nhổ hai bãi nước bọt, lại còn giẫm lên hai phát.
Bà không chỉ sai khi phá hoại gia đình người khác, mà còn phá hủy sự ngưỡng mộ và kỳ vọng của một người.
Chính những giọt nước mắt của Thẩm Ngư khi đó đã khiến Lục Minh Đồng lần này không muốn lại bỏ trốn cùng Hứa Ngạc Hoa.
Người lớn có thể bỏ xuống tất cả mà cao chạy xa bay, dù có tội hay vô tội… Nhưng Thẩm Ngư vẫn bị mắc kẹt ở đây thì có ai thèm quan tâm?
Cậu không biết.
Ít nhất thì cậu cũng quan tâm.
Thẩm Ngư bực bội hỏi mãi mà không được câu trả lời, không biết lựa lời mà nói: “Sau này cậu tránh xa tôi ra một chút. Cậu, các người… nhà họ Lục từ lớn đến nhỏ, một người tôi cũng sẽ không tha thứ."
Cô chẳng qua chỉ là đùa ác mà thôi, cô có tha thứ hay không có quan trọng sao?
Lục Minh Đồng cụp mắt xuống, giật mạnh mũ áo khoác, quay người rời đi.
Cái túi ni lông cọ vào ống quần kêu lạch cạch.
Lục Minh Đồng trong nhận thức của Thẩm Ngư có quan hệ nhân mạch mờ nhạt, không có đến nửa người bạn. Nhận thức này không hoàn toàn đúng.
Lục Minh Đồng trong lớp có một người bạn tốt tên là Lý Khoan.
Lý Khoan là một người có ngoại hình bình thường, nhưng cậu ta có tính cách tốt và có khiếu hài hước. Ai trong lớp cậu ta cũng đều có thể xưng anh gọi em, nhưng có một số chuyện, cậu ta chỉ nói với Lục Minh Đồng.
Hai người biết nhau khi ngồi cùng bàn, được xếp vào cùng một lớp vào lớp 11.
Lý Khoan học lệch rất nghiêm trọng, cậu ta có thể cạnh tranh với Lục Minh Đồng về toán học, vật lý và hóa học, nhưng lại mù tịt về tiếng Anh.
Trong bài kiểm tra tiếng Anh, cậu ta lấy bút vò đầu bứt tay, điên cuồng run chân.
Lục Minh Đồng bị phiền đến mức muốn chửi thề, lần đầu tiên trong đời cậu lật tờ giấy sang một bên, dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Chỉ cần ông nội này yên tĩnh lại, cậu nguyện ý chủ động cho cậu sao chép, sao chép đến điểm tối đa cũng không thành vấn đề.
Lý Khoan dò xét đến mấy lần, tự giác băn khoăn.
Sau khi quan sát, cậu ta thấy rằng Lục Minh Đồng luôn là một người cô độc. Tết Nguyên Tiêu, Tết Đoan Ngọ, tất cả mọi người đều thảo luận về việc trở về nhà ăn chè trôi nước hay ăn bánh chưng. Chỉ có mình cậu một người, cầm phiếu ăn lên, đo nhà ăn mua ba lạng cơm, một mặn hai chay, đóng gói đem trở về phòng học. Ăn xong thì nằm nghỉ trưa, hết giờ nghỉ trưa lại móc PSP ra chơi game.
Lý Khoan hợp ý, về nhà nói với gia đình rằng sau này sẽ không về nhà vào buổi trưa, chỉ mang theo cơm trưa đựng trong hộp cách nhiệt, đi đường tới tới lui lui rất lãng phí thời gian, không bằng ở lại lớp học học thêm mấy từ vựng.
Mẹ của Lý Khoan nghĩ rằng con trai mình đã giác ngộ, quả thực cầu còn không được.
Ngày hôm sau, Lý Khoan dâng lên một hộp giữ ấm đồ ăn ngon cho học bá.
Một đến hai đi, hai người cứ như vậy quen biết nhau. Tất nhiên, Lý Khoan cảm thấy rằng Lục Minh Đồng có lẽ đã bị kỹ năng nấu nướng của mẹ cậu ta bắt được.
Hai người chia sẻ tạp chí, trao đổi máy PSP chơi, đôi khi còn cùng chơi trong một quán cà phê Internet do một trong những người anh họ của Lý Khoan mở.
Sau khi quen thuộc, Lý Khoan phát hiện ra rằng Lục học bá không hề lạnh lùng như bề ngoài, cậu chỉ là một người bình thường cũng sẽ chửi bậy khi bị ‘vυ' em’ hố lúc đánh phó bản.
Sau đó có một lần, Lý Khoan đã xem trộm một cuốn đồng nhân mà một cư dân mạng mang về từ Nhật Bản, có một ít nội dung không phù hợp với trẻ em.
Cậu ta nửa tiết học không thèm ngẩng đầu, tư thái không đem lớp học để vào mắt, giáo viên Ngữ Văn nhìn không nổi nữa, đi xuống bục giảng, bắt cậu ta nộp cuốn sách.
Giáo viên Ngữ Văn nhìn vào trang bìa, cảm thấy vấn đề có chút nghiêm trọng nên đã nhờ Lý Khoan gọi điện cho phụ huynh đến.
Lúc này Lục Minh Đồng ngay lập tức đứng dậy, nói rằng cuốn sách này là của cậu cho Lý Khoan mượn đọc.
Cuối cùng, cả hai chỉ bị giáo viên chủ nhiệm khiển trách một trận, không đến mức phải mời phụ huynh.
Lý Khoan dính ánh sáng của Lục Minh Đồng đứng đầu lớp, mới qua được một kiếp. Cậu ta cảm thấy động tác thay cậu ta gánh trách nhiệm của Lục Minh Đồng rất đàn ông, từ đó về sau, hoàn toàn toàn tâm toàn ý đối với Lục Minh Đồng.
Sinh nhật của Lục Minh Đồng là vào tháng Giêng, đó là một tháng sinh tương đối xấu hổ, năm đó, cậu suýt bị từ chối vào lớp một của trường tiểu học tuổi kém mấy tháng. Sau đó, năm tuổi cậu nhập học thành công, lúc học lớp 10 cậu mới 14 tuổi 8 tháng, nhỏ hơn so với một nửa các bạn trong lớp.
Mà Lý Khoan lớn hơn Lục Minh Đồng hơn nửa tuổi, vì vậy cậu tự nhiên sinh ra cảm giác có trách nhiệm, cảm thấy mình là anh trai phải chăm sóc cho cậu thật tốt.
Lục Minh Đồng thường trả lại một cái nhìn ‘cậu là ai’.
Sau đó, khi từ ‘liếʍ chó’ trở nên phổ biến trên Internet, Lý Khoan đã tự cười nhạo mình và nói rằng tình bạn của cậu ta với Lục Minh Đồng hoàn toàn là do cậu ta là một người thích liếʍ chó.
Lục Minh Đồng: "Cậu muốn liếʍ cái gì không phải đều có sao? còn có cái gì không hài lòng?"
Năm mới này Lục Minh Đồng, vì có sự hiện diện của Lý Khoan nên trôi qua tốt hơn năm ngoái một chút.
Trong Tết, Lý Khoan đã gọi điện cho cậu, sinh động như thật miêu tả bản thân rơi vào bể tình: "Tôi chưa bao giờ thấy một cô gái nào xinh đẹp như vậy, đừng nói là hoa khôi của lớp chúng ta, có là hoa khôi của trường chúng ta trước mặt cô, cũng chỉ là một cô bé mà thôi." Cậu ta đang nói về một người bạn thời đại học của cha cậu ta, ban ngày đến nhà làm khách, mang theo một chị gái xinh đẹp.
Lý Khoan có lẽ cảm thấy rằng câu trả lời "ừm" của cậu rất qua loa: "Tôi đã chụp một bức ảnh của cô, tôi sẽ gửi cho cậu!"
Lục Minh Đồng nhận tấm ảnh trên QQ, xem qua, quả thật không tệ, nhưng làm sao biết được bao nhiêu tuổi...
Cậu hỏi Lý Khoan: "Lớn hơn cậu phải không?"
"Lớn thì sao chứ? Chị gái trưởng thành mới có sức quyến rũ."
Vào mùng sáu, Lục Minh Đồng đến nhà Lý Khoan chơi.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu đến, được mẹ của Lý Khoan chào đón những vẫn khó tránh khỏi cảm thấy mình làm phiền, nhất là mẹ Lý luôn xem cậu như ‘con nhà người ta’ để đem ra dạy dỗ Lý Khoan.
Sau khi ăn xong bữa trưa, bố mẹ Lý Khoan có việc đi.
Lý Khoan gọi Lục Minh Đồng vào phòng, bật máy tính và lén lút nói rằng cậu ta muốn cho cậu xem thứ gì đó hay ho.
Thứ hay ho đấy, quả nhiên là phim ‘hành đông tình cảm’.
Lục Minh Đồng cảm thấy rằng dù mối quan hệ của cậu với Lý Khoan có tốt đến đâu, thì cũng không đủ tốt để cùng nhau học loại sách giáo khoa này.
Từ chối ngay lập tức.
Lý Khoan nói: "Tôi đã xem phần đầu rồi, cô gái rất xinh đẹp, hoàn toàn phải trang bìa lừa gạt. Đồ tốt phải để lại cùng anh em thưởng thức, xem tôi có nghĩa khí hay không."
Cậu ta không nói gì nữa, mở ra, rê chuột, trên màn hình có tiếng lảm nhảm, còn có phụ đề, một nam sinh mặc đồng phục học sinh hình tượng hèn mọn, đói khát ôm chầm lấy cô gái và hô "Oniisan (chị ơi)".
Lục Minh Đồng nhấc chân đá đứt dây nguồn, hỏi cậu ta: "Người trong mộng của cậu có biết cậu ý da^ʍ cô thế này không?"
Một ngày thứ Sáu của tháng Năm, Lý Khoan đang chơi game tại nhà của Lục Minh Đồng.
Gần đây, việc điều tra xét xử những quán cà phê Internet chưa đủ tuổi vị thành niên được siết chặt hơn, anh họ Lý Khoan cũng không dám phạm tội thế mà mở cửa sau cho bọn họ.
Lý Khoan than ngắn thở dài một hồi lâu, Lục Minh Đồng lấy một phần trong thẻ mà Hứa Ngạc Hoa để lại cho cậu và mua một chiếc máy tính để bàn. Sau đó, Lý Khoan thường đến nhà cậu chơi.
Cậu ta không chỉ chơi game mà còn chơi game với cô gái trẻ mà mình hằng mong nhớ. Vào đầu học kỳ này, lần đầu tiên trong lịch sử, cậu ta gặm tiếng Âu và tiếng Anh khó nhằn chỉ để có thể trở thành bạn học của chị gái nhỏ.
Lý Khoan vừa nói chuyện với mọi người vừa chơi game, trong khi Lục Minh Đồng lười nghe những lời nhảm nhí của cậu ta, đeo tai nghe chơi PSP.
Vào khoảng hơn chín giờ tối, Lục Minh Đồng tháo tai nghe, rủ Lý Khoan cùng ra ngoài ăn tối.
Hai người ở phương diện ăn uống đều không câu nệ, tìm một quán ăn nhỏ ven đường, gọi hai món rau xào.
Lý Khoan kể chuyện thú vị chiều nay chơi game bật mic với chị gái nhỏ, nhưng Lục Minh Đồng nghe như không nghe.
Lý Khoan không hài lòng: "Nếu cậu còn tiếp tục như vậy, sau này cậu có chuyện gì, tôi cũng không tôi sẽ không nghe cậu nói.”
Lục Minh Đồng: "Tôi đang nghe đây. Cậu nói là may mắn hai người cậu chạy nhanh nếu không suýt chút nữa bị ‘gϊếŧ chết’."
Lý Khoan thấy cậu thật sự đang lắng nghe, liền tiếp tục nói, nói đến chỗ tràn đầy phấn khởi thì Lục Minh Đồng đột nhiên đứng dậy: "Cậu chờ một chút, tôi đi một lát sẽ trở lại."
Nói xong, cậu vội vã đi ra ngoài quán ăn.
Lý Khoan tò mò nhìn xung quanh bên ngoài, nhìn về hướng Lục Minh Đồng đang đi, có một cô gái mặc áo phông trắng và quần đùi denim đang đứng bên đường. Mặc dù không thấy chính diện, nhưng cặp chân kia, vừa mịn lại vừa thẳng tắp, tuyệt vời!
Lý Khoan không thể không thốt ra một tiếng "hừ".
Ngay sau đó, cậu ta nhìn thấy Lục Minh Đồng đứng phía sau cô gái, cách một khoảng, có chút do dự.
Vài phút trôi qua, thẳng cho đến khi một chiếc taxi trống đỗ bên đường, cô gái muốn lên nhưng bị một người đàn ông trung niên chặn trước.
Lúc này, Lục Minh Đồng đi tới, không biết nói cái gì hay là căn bản không hề nói gì, trực tiếp ngồi vào ghế sau, kéo người đàn ông kia ra ngoài.
Cô gái lên xe, Lục Minh Đồng cũng leo lên xe.
Lý Khoan: "..."
Chẳng lẽ cậu quên còn có một người ngồi ở chỗ này sao!
Hơn nữa, chìa khóa nhà của cậu...
Lý Khoan lấy điện thoại di động ra gọi gấp, còn chưa kịp đợi cậu ta mở miệng nói chuyện, đầu dây bên kia Lục Minh Đồng đã bất giác nói: "Tôi có chút việc phải làm, cậu ăn tối xong thì về đi, tôi sẽ trả tiền cơm cho cậu."
Nghe giọng điệu này cứ như đuổi vợ kế vậy!
Thẩm Ngư vẻ mặt hoảng sợ, nghe thấy điện thoại rung lên, phản ứng đầu tiên của là nhìn tay mình.
Khi Lục Minh Đồng nghe máy, cô mới nhận ra rằng không phải của mình.
Bởi vì thứ bảy phải đi đến trường học một chuyến, nên hôm nay sau khi tan học, Thẩm Ngư không như thường lệ đến chỗ ông nội. Lúc đang làm bài tập về nhà cho các môn học bắt buộc vào buổi tối thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
Hàng xóm của ông nội gọi điện nói buổi tối ông nội Thẩm đang đánh cờ tướng ở chỗ kia, khi đứng dậy thì đột nhiên ngất xỉu, hiện tại đã được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện.
Mặc dù cô đã xa bố mẹ, sống một mình hơn một năm, nhưng gặp phải loại chuyện như thế này vẫn cảm thấy hoang mang lo sợ.
Cửa kính xe taxi mở toang, gió đêm thổi vào mồ hôi lạnh phía sau lưng cô, khiến cô rùng mình một cái.
Thẳng khi đến Lục Minh Đồng ở bên cạnh truyền đến một câu: "...Xảy ra chuyện gì?"
Trong lúc nhất thời, tất cả cảm xúc hỏng bét trào dâng, cô dường như đã muộn màng phát giác ra, tại sao Lục Minh Đồng cũng lên xe, nghiêm khắc quát lên một tiếng: "Cậu cút xuống cho tôi!"
Cô kiêu ngạo không được nổi một hiệp, vừa nói ra từ cuối cùng đã mang theo nức nở, lập tức giơ tay che mặt, nước mắt rơi xuống lộp độp.
Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy rằng Lục Minh Đồng đã quay sang cô và đưa một gói khăn giấy.
Cô không nhận, cậu liền mở gói, lấy ra một cái, gỡ bàn tay đang cầm điện thoại của cô ra, mạnh mẽ nhét vào trong.
Cô lấy khăn giấy che mặt, khóc khản cả cổ đủ mấy phút, sau đó ép buộc mình phải dừng lại.
Lúc này, ông nội chỉ có một mình cô nương tựa vào, cô phải tỉnh táo và lý trí, chờ hàng xóm của ông nội gọi điện.
Từ đây đến bệnh viện, phải mất bốn mươi phút đi taxi.
Tiếng động cơ gầm rú, tiếng gió rít và thỉnh thoảng có tiếng còi xe của tài xế đều rất to, nhưng cô cảm thấy mình đang lái xe trong một sự im lặng tuyệt đối.
Đột nhiên, chiếc điện thoại trên tay cô nhảy lên, cô giật mình, vội vàng cầm lên nhưng lại để điện thoại trượt xuống.
Duỗi tay muốn sờ, càng khẩn trương lại càng sờ không được.
Đèn trên đỉnh đầu bật sáng, Lục Minh Đồng cúi xuống, nhặt chiếc điện thoại dưới chân cô lên đưa cho cô.
Cô không kịp nói gì vội bắt máy, đầu dây bên kia báo cho cô là đã ra khỏi phòng cấp cứu, vấn đề không nghiêm trọng, bác sĩ nói theo dõi hai ngày. Sáng mai làm một số xét nghiệm, nếu không có vấn đề gì khác thì có thể xuất viện ngay. Để cô từ từ đến, đừng vội vàng.
Thẩm Ngư âm thanh nghẹn ngào nức nở, thiên ân vạn tạ*.
*Cảm ơn ân huệ ngàn vạn lần
Khi đến bệnh viện, người chú hàng xóm giải thích với Thẩm Ngư rằng ông ấy đã quên khóa cửa khi ra ngoài, không biết liệu nó có bị kẻ trộm lấy đi hay không, vì vậy phải quay lại nhìn xem, nếu không thì phải vì đưa ông nội Thẩm đến bệnh viện thì sau khi đến phòng bệnh ông ấy sẽ rời đi.
Thẩm Ngư cảm ơn và xin lỗi, vẻ mặt buồn bã và hoảng sợ.
Chú hàng xóm quen thuộc với Thẩm Ngư, cũng biết chút ít chuyện của nhà họ Thẩm, biết cô gái nhỏ này chưa đầy hai mươi tuổi, mất hồn mất vía là chuyện bình thường nên đã an ủi cô vài câu. Nói với cô rằng nếu có bất cứ điều gì không giải quyết được, có thể gọi cho ông ấy.
Sau khi ông nội Thẩm được chuyển phòng bệnh, y tá đã đến và lắp đặt một loạt thiết bị xét nghiệm.
Người còn chưa tỉnh, Thẩm Ngư không dám rời đi.
Lục Minh Đồng đứng ở cửa phòng bệnh một lúc rồi quay người đi ra ngoài mua đồ.
Cậu biết Thẩm Ngư buổi tối sẽ phải ở lại chỗ này, khuyên cũng khuyên không được.
Siêu thị gần bệnh viện đóng cửa muộn, cung cấp đồ dùng một cửa cần thiết cho việc nhập viện, cậu mua chậu rửa mặt, khăn tắm, kem đánh răng và bàn chải đánh răng, dép, nước tinh khiết... và những thứ khác có thể cần thiết.
Trở lại phòng bệnh, lúc đặt túi xuống, Thẩm Ngư nhìn một cái, hiếm khi không nói lời nào khó nghe.
Cô ngồi trên chiếc ghế đẩu bên cạnh giường, trong khi Lục Minh Đồng đứng bên cửa sổ.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Thẩm Ngư biết chuyện này, cô biết mình nhất định phải gọi điện nói cho Thẩm Kế Khanh một tiếng, bất kể bố con họ đã không nói chuyện với nhau bao lâu rồi.
Cú điện thoại này, Thẩm Ngư đi đến cuối hành lang gọi điện thoại, cô sợ mình sẽ không kìm được tức giận.
Sự thật đã chứng minh quyết định này là đúng đắn, ngay khi nghe thấy giọng nói của Thẩm Kế Khanh, cô đã không có cách nào nói chuyện dễ nghe, nói hai câu liền xúc động: “Nếu như hôm nay ông nội xảy ra chuyện gì không hay, tôi sẽ hận ông cả đời! "Cô quên mất, trước đó đã nói qua câu này.
Giọng Thẩm Kế Khanh cay đắng: “Bố lập tức gọi xe trở về. Tiểu Ngư, trước tiên cực khổ cho con chăm sóc ông nội.”
Nửa giờ nữa trôi qua, ông nội Thẩm tỉnh dậy.
Ông cụ yếu đuối hư nhược mà vươn tay về phía Thẩm Ngư, nắm lấy tay cô, văn chương lai láng mà xin lỗi cô, ông cụ biết cháu gái này của mình, lúc trước được bố mẹ nâng ở trong lòng bàn tay nuôi lớn lên, còn chưa có trải qua chuyện gì, lần này hẳn là đã bị dọa sợ rồi.
“Cháu không muốn ông như thế này!” Thẩm Ngư cắn môi kiềm chế nước mắt: "Ông biết rõ mình bị huyết áp cao, nhưng bình thường lại không chú ý, ăn đồ bừa bãi, thậm chí còn hút thuốc. Cháu trở về liền thấy ông vểnh tẩu thuốc lên!
Ông nội Thẩm là một người thợ sửa đồng hồ, khi còn trẻ dựa vào nghề này để nuôi sống cả gia đình. Bây giờ tiệm sửa đồng hồ vẫn chưa đóng cửa, mặc dù bình thường ba đến năm ngày mới có người tới cửa, ông cụ cũng không thèm để ý, mỗi ngày đều tranh thủ thời gian ngồi ở đó một chút. Ông cụ mang về mấy chiếc đồng hồ cũ từ bãi phế liệu, sửa lại, vặn lò xo, tra dầu rồi đặt vào ô cửa kính, xem như bảo bối.
Ông cụ đối với vật chất cũng thờ ơ, chiếc áo len mặc ba bốn năm trời cũng không chịu vứt bỏ, nói rằng mặc nó thoải mái hơn những chiếc áo mới vì đường viền đã sờn.
Chỉ có điều, ông cụ thích hút thuốc, chỉ hút lá thuốc được bạn bè ở quê tự trồng, tự nghiền thành sợi thuốc, sau mỗi bữa ăn luôn hút một bao, trước khi đi ngủ cũng làm một bao.
Bác sĩ nhiều lần dặn dò bảo ông cụ bỏ thuốc, ông cụ lúc nào cũng hứa suông nói được được, quay đầu lại liền làm theo ý mình, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ rằng ông chỉ có một sở thích như vậy, nếu như không để ông cụ hút thôi thì để ông cụ chết đi cho xong.
Ông nội Thẩm không chịu được Thẩm Ngư khóc, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, vừa buồn vừa tủi, biết sở thích này của mình lần này thật sự không giữ được, vì vậy cười nói: “Ông hứa với Tiểu Ngư Nhi, sau này không hút nữa."
Lục Minh Đồng giúp gọi y tá, y tá nói bác sĩ đã sắp xếp lịch khám vào ngày mai, buổi tối luôn có người trực, có việc gì chỉ cần nhấn chuông là được.
Cũng không còn sớm nên Lục Minh Đồng chuẩn bị rời đi.
Cậu đóng cửa lại, nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Ngư theo sau.
Ngọn đèn lạnh lẽo trên đầu hành lang chiếu vào khuôn mặt cô, gò má trắng bệch không chút màu máu.
Đứng đối mặt như thế này, đây là lần đầu tiên Lục Minh Đồng rõ ràng cảm giác được mình đã cao hơn cô một cái đầu.
Tại sao trước đây không nhận ra rằng đôi vai rũ xuống vì thiếu sức sống của cô lại yếu ớt đến vậy, cánh tay lộ ra từ ống tay áo cũng gầy guộc đến vậy. Có phải vì cậu vô tri vô giác đã lớn lên?
Thẩm Ngư sờ sờ cái mũi của mình, giữa biểu cảm cùng động tác thể hiện sự xoắn quýt.
Mục đích ban đầu của Lục Minh Đồng không phải là để nhận được một lời "cảm ơn" từ cô, tất cả đều xuất phát từ bản năng.
Vì vậy, không đợi Thẩm Ngư kết thúc chuyến hành trình rối rắm trong đầu này, cậu liền xoay người rời đi.
Thẩm Ngư: "..."
Nhìn vào trong hành lang, bóng người cao lớn thẳng tắp bước đi như gió, rất nhanh liền quay người biến mất.
Buổi tối, Thẩm Ngư rửa mặt sạch sẽ, ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi.
Trong phòng ba người trong phòng bệnh có một chiếc ghế gấp để nghỉ ngơi, ban ngày gấp lại là một chiếc ghế, ban đêm đặt xuống là một chiếc giường đơn, rất hẹp, xoay người sẽ rơi xuống. Trong tủ còn có chăn lông, nhưng không biết bao nhiêu người đã đắp, bốc lên một cỗ mùi hôi thối.
Thẩm Ngư không muốn đắp cái chăn này, nhưng nhớ tới trong túi đồ Lục Minh Đồng mua có một cái khăn tắm, mò ra, đắp lên lưng rồi ngủ thϊếp đi.
Hơn hai giờ sáng, Thẩm Kế Khanh đến.
Ông ấy mượn một chiếc ô tô và tự mình lái xe đến đây, trên đường đi vội vã chạy đến, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Ban đêm, trong phòng bệnh tắt đèn lớn, những người ở giường khác đều đã ngủ say, ông ấy sợ đánh thức người khác nên thì thầm nói Thẩm Ngư trở về nghỉ ngơi, ông ấy sẽ đến canh giữ.
Thẩm Ngư không muốn, thấp giọng cãi cọ với ông ấy vài câu, lại khiến ông nội tỉnh giấc.
Thẩm Ngư cực kỳ áy náy, nói xin lỗi ông nội, nhưng ông nội lại giục cô: “Tiểu Ngư Nhi ngoan ngoãn trở về nghỉ ngơi đi, để bố cháu canh ở đây, đây là chuyện nó nên làm.”
Tám giờ sáng hôm sau, Thẩm Ngư vội vàng chạy tới bệnh viện, mang theo bình giữ nhiệt, thay quần áo cho ông nội Thẩm.
Ở cổng bệnh viện, lại đυ.ng phải Lục Minh Đồng.
Trong tay cậu đang bưng bữa sáng, hình như là cháo, bánh bột mì và trứng luộc nước trà.
Cậu nhìn những thứ trong tay Thẩm Ngư, liền biết Thẩm Kế Khanh nhất định đã trở về, nếu không cô sẽ không dám rời đi.
Vì vậy, cậu cũng không cần phải đi lên.
Xoay người muốn rời đi, Thẩm Ngư lại hô một tiếng: "Xin chào."
Lục Minh Đồng nhìn mặt cô, cô nhìn cậu, rồi nhìn trên tay cậu xách bữa sáng với vẻ mặt mâu thuẫn giống hệt đêm qua.
Cậu đợi một lúc, nhưng cô vẫn không nói lời nào, vì vậy cậu liền nói với cô: "Mau đi lên đi."
Một tuần nữa đã trôi qua trước khi Lục Minh Đồng gặp lại Thẩm Ngư trên phố Thanh Thủy.
Lý Khoan đang chơi game ở nhà cậu, cậu ra ngoài mua một ít trái cây.
Thẩm Ngư vốn đang đi mua đồ ở siêu thị gần đó, vừa nhìn thấy cậu liền từ từ đi tới.
Hai người đứng cạnh nhau trước quầy hoa quả, Lục Minh Đồng nhìn cô một cái, cảm thấy hình như cô gầy đi. Ngược lại cúi đầu tiếp tục lựa nho: "Ông nội chị không sao chứ?"
"Không sao."
"Vậy là tốt rồi."
Lục Minh Đồng đưa một túi nho cho chủ quầy cân. Cậu biết Thẩm Ngư vẫn chưa đi, nhưng cậu không chủ động mở lời.
Thanh toán hóa đơn và lấy tiền lẻ.
Cậu cầm chùm nho trong tay ra hiệu muốn rời đi, Thẩm Ngư đột nhiên tháo kính mắt xuống, dụi dụi mắt một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu nói: “Cám ơn.”
Lục Minh Đồng ngơ ngác một chút.
Không phải bởi vì câu nói này, mặc dù câu nói này cũng khiến cậu kinh ngạc.
Bởi vì cách Thẩm Ngư tháo kính thực sự khiến cậu cảm thấy có chút lạ lẫm. Thực tế, cô có một đôi mắt đẹp, to và trong veo, chỉ vì cận thị mà hơi đờ đẫn.
Ngọn đèn trên quầy trái cây phát ra ánh sáng màu cam, rơi trên hàng lông mi dài của cô. Khoảnh khắc cô cụp mắt xuống, cậu thậm chí có thể nhìn thấy những mạch máu xanh lờ mờ nhô ra từ mí mắt trắng bệch của cô.
Mà ở khóe mắt trái của cô có một nốt ruồi nho nhỏ, trông rất hợp, giống như một giọt nước mắt còn chưa kịp phai.
“…Ừm.” Lục Minh Đồng hơi sững sờ trả lời, đợi một lúc để chắc chắn rằng cô không còn nói gì mới quay người rời đi.
Đi được hai bước, quay đầu nhìn lại, cô đã đeo kính mắt vào, cúi người về phía trước, đang lựa táo ở quầy hàng.
Cảnh tượng này cũng khiến cậu nín thở, bởi vì trước mặt cô là ánh sáng và sau lưng là bóng tối, cô là một dải phân cách mềm mại. Họa sĩ nào vẽ bằng sơn dầu mà lại tinh tế và sinh động đến thế.
Thẩm Ngư có thể cảm giác được Lục Minh Đồng đang quay đầu nhìn lại cô.
Cô bế tắc trong lòng, vì câu "cảm ơn" mà cô nói với cậu.
Thật khó để thừa nhận rằng mình đã không còn đem Hứa Ngạc Hoa và Lục Minh Đồng nhập làm một.
Trong lòng căm hận tột cùng, đã vô tình khai trừ Lục Minh Đồng, có thể là vào khoảnh khắc cậu mạnh mẽ đưa khăn giấy cho cô, cũng có thể là do hôm đó hoảng sợ vô thức, cậu đi cùng cô cả một đoạn đường, ít nhất xem ra cô cũng không phải một mình tứ cố vô thân*.
*Thành ngữ (Nghĩa đen) ngoái nhìn bốn phía không có người thân. (Nghĩa bóng) đơn độc, không có ai là người thân thích.
Có thể, vẫn còn vướng bận, cáu gắt, ủ ê thế nhưng chưa đến mức hận thù.
Vào đêm đó, Lục Minh Đồng có một giấc mơ.
Giấc mơ đó mới đầu, thực sự bình thường đến không thể bình thường hơn.
Trong gian phòng giữa trưa hè, trên sàn nhà đã lau vẫn còn đọng nước. Một cô gái quay lưng lại với anh đang nằm trên chiếu đọc sách, trên tay đang mân mê một cây kem. Trên người mặc một chiếc áo voan và quần short denim màu xanh đã giặt sạch. Đôi chân thon dài và thẳng tắp vểnh lên, làn da của dường như hơi trong suốt chiếu sáng.
Cậu không biết cô là ai, nhưng đi thẳng tới, giật lấy cuốn sách trên tay cô, ném vào một góc, sau đó giữ cánh tay cô, không cho cô động đậy.
Sau đó, giấc mơ phát triển theo hướng điên cuồng nhất, cậu hốt hoảng tỉnh dậy, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Bởi vì cậu nhớ rõ ràng, ở cuối giấc mơ hoang đường này, cậu đã nhìn thấy khuôn mặt của cô… cô đột nhiên quay đầu lại, khẽ cười một tiếng, tháo kính ra, ánh nắng chiếu lên hàng mi dài của cô một màu phấn vàng, đuôi mắt có một nốt ruồi như giọt nước mắt sắp rơi.
Mà cậu gọi cô là ‘chị’.
——
Tất cả các bình luận đều hỏi về họ của Hứa Ngạc Hoa, như tôi đã giải thích ở đầu