Đêm đó, Thẩm Ngư đến nhà Cát Dao và được đón tiếp nồng hậu.
Bố của Cát Dao sợ Thẩm Ngư cảm thấy không tự nhiên nên ông đã đưa bạn gái của mình ra ở bên ngoài, đồng thời trước khi ra ngoài còn dặn dò Cát Dao phải nhiệt tình cẩn thận với bạn học.
Cát Dao ngày thường ưa làm càng, cô ấy muốn gió có gió muốn mưa có mưa, nhưng bây giờ lại sợ phát khϊếp, không dám nói với bố mình những gì đã xảy ra tối nay.
Sau khi Thẩm Ngư tắm xong, cô thay bộ đồ ngủ mà Cát Dao đã cho cô mượn. Lau khô tóc và nằm xuống giường.
Trong khi Cát Dao vẫn ở trong phòng tắm, cô gọi điện cho Diệp Văn Cầm.
Trong người đầy tủi thân, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Diệp Văn Cầm thì cô lại nuốt vào.
Với khoảng cách xa thế này, Diệp Văn Cầm không thể quay lại dễ dàng mà còn làm cho bà ấy lo lắng không cần thiết.
Huống chi, chuyện này còn kéo cả Lục Minh Đồng vào, càng không nên nhắc tới.
Ngày hôm sau, Thẩm Ngư và Cát Dao cùng nhau về nhà, vứt bỏ tất cả dàn âm thanh, đèn màu và những vật dụng khác mà những người đó để lại, lau chùi một lần nữa từ trong ra ngoài, tháo ga trải giường và bọc ghế sofa rồi ném vào máy giặt.
Sau đó gọi người tới thay lại ổ khóa.
Cát Dao cực kỳ xấu hổ, ngày thường tay không dính nước xuân nhưng giờ rất ngoan ngoan hỗ trợ dọn dẹp không ca thán câu nào.
Hai con cún nhỏ tang gia làm mệt đến bủn rủn tay chân, ngồi dưới sàn lau sạch sẽ mà ăn kem, Cát Dao đột nhiên hỏi: “Cậu bé ở đồn cảnh sát hôm qua là ai vậy?’’
“Dưới lầu.”
“Theo lý thuyết thì cậu ấy đã giúp chúng ta rồi, cậu muốn cảm ơn cậu ấy không?”
“Không cần lo lắng cho cậu ta.” Thẩm Ngư nhàn nhạt nói.
Hai ngày sau.
Thời tiết giữa hè, thay đổi bất thường.
Khi Thẩm Ngư xuống xe thì đón phải một cơn mưa xối xả, buổi sáng trước khi ra ngoài trời vẫn còn nắng chói chang, nên đương nhiên cô không định mang theo ô.
Chiếc ba lô đựng những bài trắc nghiệm khảo sát mà cô làm cả ngày, cô không tin vào tác dụng chống thấm nước của chiếc túi nên đã ôm nó trên tay và lao vào màn mưa.
Đôi giày vải bước vào những ổ gà trong ngõ, nước bùn bắn tung tóe lên chân cô.
Cô dậm dậm chân tại cửa tòa nhà, đèn trên lầu hai theo tiếng động bật sáng, ánh đèn vàng mờ ảo, mùi ẩm mốc xộc vào mũi, giống như đưa người ta trở về mùa xuân mưa gió tầm tã.
Cô chạy lên lầu, chỉ muốn nhanh chóng thay bộ quần áo ướt sũng.
Tuy nhiên, khi cô chạy đến tầng sáu, bước chân của cô dừng lại - Là Lục Minh Đồng ngồi tê liệt bên cửa.
Cậu dường như không còn chút sức lực nào, đầu rũ xuống, hai mắt nhắm nghiền, chân mày cau chặt, khi nghe thấy tiếng bước chân, cậu khẽ mở mắt ra, rồi không chịu đựng nổi mà nhắm ngay lại.
Thẩm Ngư do dự một chút, sau đó vòng qua cậu mà rời đi.
Về nhà, gội đầu, tắm rửa và thay quần áo.
Vào bếp đun nồi nước, chuẩn bị nấu mì cho bữa tối.
Cơn mưa mùa hạ sao mà to thế, tạt vào cửa kính phòng bếp, dường như có thể đập thủng một lỗ lớn trên đó. Rõ ràng mới sáu giờ nhưng trời tối như đáy nồi.
Cô đứng hồi lâu, chần chừ một lúc rồi tắt bếp ga đi ra ngoài, lấy chìa khóa mở cửa.
Lục Minh Đồng vẫn ngồi đó, không còn phản ứng gì khi nghe thấy tiếng bước chân đi xuống cầu thang.
Thẩm Ngư duỗi chân nhẹ nhàng đá vào bắp chân của cậu: “Này.”
Cậu từ từ mở mắt ra và nhìn cô, đôi mắt cậu buông lơi và mất tiêu cự.
Thẩm Ngư ngồi xổm xuống sờ trán, cái trán so với đáy nồi nóng còn nóng hơn nữa.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy cánh tay của cậu, vết thương vốn đã được băng bó lại bị cậu mở ra, sao hai ba ngày sau vết thương vẫn chưa lành lại còn rỉ nước?
Thẩm Ngư đoán chắc là viêm rồi.
Chuyện này xảy ra là do cô ấy, cuối cùng cô từ bỏ ý định mặc kệ
“Chìa khóa.” Thẩm Ngư lạnh lùng nói.
Lục Minh Đồng giơ tay muốn móc túi quần ra, nhưng hành động này dường như làm cậu hao hết sức lực, tay đút trong túi không nhúc nhích nữa.
Thẩm Ngư cố nén cáu kỉnh cùng chán ghét, vươn tay lấy ra chìa khóa cửa.
Cô không có khả năng giúp cậu dịch người nên nói: “Tránh ra, để tôi mở cửa.”
Câu nói vừa nói hơn mười giây, Cậu mới kịp phản ứng, một tay chống trên mặt đất, lảo đảo đứng lên.
Cửa vừa mở ra, Lục Minh Đồng bước vào, đi vài bước liền ngã xuống ghế sô pha.
Thẩm Ngư sau khi chuẩn bị đầy đủ tâm lý bước vào phòng, nhưng nhìn thấy hết thảy đều vô cùng ảm đạm —
trong phòng chỉ còn lại có bàn ăn, ghế dựa cùng sô pha, những thứ khác đều không có. Những tấm ga trải giường màu sắc rực rỡ và những chiếc gối bằng vải bông đầy màu sắc đã biến mất, những giá sách trống không, chỉ còn sót lại một vài chiếc đinh trần trên bức tường nơi từng treo những bức tranh.
Trống rỗng và lạnh lẽo, không giống như một nơi có người ở.
Tủ lạnh đã được bật nguồn, nhưng chỉ có nước khoáng và Coca trong đó. Cả nhà chẳng thấy cái gì ăn được, kể cả đồ ăn vặt.
Bên ngoài trời mưa to, Thẩm Ngư không thể tự mình cõng cậu xuống.
May mắn thay, các dụng cụ nhà bếp không bị vứt đi
Thẩm Ngư dùng ấm đun một nồi nước, lấy chìa khóa nhà Lục, sau đó lên lầu lấy ô ra ngoài mua thuốc.
Đến rồi đi, chiếc ô này không ngăn được mưa, Thẩm Ngư tắm cũng vô giá trị.
Cô rất bực mình, không hiểu tại sao mình lại nhiều chuyện mà cứ chen vào chuyện vặt vãnh như vậy.
Vì cái gì mà Lục Minh Đồng bị thương? Đó là vì cậu ta xứng đáng!
Trở lại lầu sáu, Thẩm Ngư đem ô che ở trên cửa. Khi rút chìa khóa ra, tay cô bị trượt, lúc cúi xuống nhặt, cô bực bội mà muốn bỏ đi.
Trong phòng, Lục Minh Đồng đã hoàn toàn ngã ngồi ở trên sô pha, mặc kệ Thẩm Ngư đẩy cậu thế nào, cậu cũng chỉ "ừm" một tiếng, không thể đưa ra bất kỳ phản ứng nào khác.
“Để nóng chết luôn đi.” Nói đến đây, Thẩm Ngư vẫn kéo cánh tay lên, đem nhiệt kế nhét vào dưới cánh tay.
Cô lục lọi tìm một chiếc cốc, rửa sạch và đổ nước sôi vào, sau đó pha với một ít nước tinh khiết lấy từ tủ lạnh.
Khi lấy nhiệt kế ra và xem, là 39.8 độ, nóng hù cả người.
Sốt cao thế này, chỉ sợ không đợi đến lúc hệ thống miễn dịch để tiêu diệt vi khuẩn trước thì đã gϊếŧ chết cậu rồi.
Thẩm Ngư lay lay Lục Minh Đồng, người đã bị sốt mê man, giục cậu uống thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm.
Cô trở lại nhà riêng của mình trên gác, nấu một nồi cháo, đổ đầy bình giữ nhiệt, lấy chăn, màng bọc thực phẩm và đá viên bọc trong khăn tắm, rồi lại đi xuống lầu.
Cô kéo cánh tay của Lục Minh Đồng qua, nhúng tăm bông vào i-ốt để khử trùng, dùng gạc quấn lại rồi buộc chặt.
Đắp chăn cho cậu rồi đặt một chiếc khăn có đá viên lên trán.
Cô có thể làm, nguyện ý làm, cũng chỉ có bao nhiêu đó việc thôi.
Lục Minh Đồng không thể chịu được cả thân toàn vết máu, vì vậy cậu đã đi tắm sau khi trở về từ đồn cảnh sát vào ngày hôm đó và làm ướt vết thương.
Vết thương ngứa ngáy cho đến khi thức dậy sáng nay và nhận ra mình bị sốt. Thông thường, thì khi đi ngủ cơn sốt sẽ giảm ngay, cậu không xử lý ngay, kết quả là đến chiều tối, cơn sốt càng nặng hơn.
Người ngồi dậy như mộng du, thay quần áo, vừa ra đến cửa đã nghe thấy dưới lầu có người nói trời mưa.
Cậu muốn quay lại để lấy một chiếc ô, nhưng khi quay lại thì không hiểu sao lại trượt chân, ngã xuống rồi không thể đứng dậy được nữa.
Mọi chuyện xảy ra sau đó khiến cậu như mê man, không phân biệt được là thật hay mơ.
Mở mắt ra, liền thấy ánh trắng chói mắt, cậu choáng váng ngồi dậy, đồ vật trên người lần lượt rơi xuống, cái chăn không phải của cậu, cái khăn ướt sũng cũng không phải của cậu.
Chúng rơi xuống sàn, cậu cúi xuống nhặt phải hai lần mới nhặt được.
Cơ thể cậu nhẹ như một quả bóng được bơm căng hết cỡ, bước chân như lơ lửng.
Cơ thể không có cơm giờ đang phát tín hiệu đói khát, cảm giác được đói, cậu biết bản thân hạ sốt rồi.
Sau đó, cậu tìm thấy một chiếc cà mèn* giữ nhiệt có vỏ bằng thép không gỉ trên bàn ăn.
*Cặp l*иg, còn gọi là Hộp đựng cơm, hoặc Cà mèn (tiếng Pháp: gamelle)
Khi mở ra, một lớp hơi ẩm tích tụ trên nắp. Cậu vào bếp tìm bát đũa và muỗng xới cơm, múc đầy một bát và ngấu nghiến ăn.
Cháo còn nóng hổi,
nhưng cái bụng hơi quặn thắt của cậu lại giống như hố sâu không đáy, uống liên tục ba bát mới cảm thấy có chút no.
Lúc này cậu mới để ý thấy bên cạnh bàn ăn có một bịch thuốc hạ sốt, tiêu viêm, sát trùng…
Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cuộn màng bọc thực phẩm, suy nghĩ hồi lâu, cậu mới biết là dùng để quấn băng gạc.
Cậu tìm điện thoại di động của mình và xem thời gian, đã hơn bốn giờ sáng.
Mưa đã tạnh, cửa sổ được mở ra để không khí trong lành của đất ùa vào.
Cậu nuốt thuốc xuống, thay bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi, trở lại phòng ngủ nằm xuống, không lâu sau lại chìm vào giấc ngủ.
Bị tiếng gõ cửa đánh thức .
Lục Minh Đồng cảm thấy trước khi mình tỉnh dậy, tiếng gõ cửa chắc chắn đã được một lúc rồi, bởi vì cậu có thể cảm nhận rõ ràng sự khó chịu của người gõ cửa từ tần suất và lực.
Cậu nặng nề đứng dậy, tìm dép lê, đồng thời mở cửa phòng ngủ, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.
Thẩm Ngư không kiên nhẫn đứng ở cửa, vừa nhìn thấy cậu liền dừng lại, ném chìa khóa nhà của cậu lên tủ cửa, đang định xoay người rời đi.
Rõ ràng cô sợ cậu sốt không hạ, muốn dậy sớm vào thăm lần nữa nên đã lấy chìa khóa của cậu đi.
“Thẩm Ngư!”
Bóng người ở cửa khựng lại.
Lục Minh Đồng nhìn cô, trong cổ họng có rất nhiều chữ cuộn lên, cậu chỉ chọn ra một câu: “Cám ơn.”
“Không nhận nổi cái cảm ơn này của cậu đâu, tôi chỉ không muốn mắc nợ cậu thôi!” Cô không muốn mối hận đơn thuần này bị trộn lẫn với những thứ khác, điều này khiến cô hận đến cực hận.
Lục Minh Đồng nghe vậy cụp mắt xuống, tựa vào bức tường trắng bên cạnh, trông cậu như một bóng ma gầy guộc.
Thẩm Ngư liếc cậu một cái rồi rời đi.
Tuy nhiên, luôn có nhiều chuyện lặt vặt không thể thành toàn việc cô muốn yên tĩnh một mình.
Đầu tiên là khi ra cửa vào ngày hôm đó, cô thấy chăn, khăn tắm và cà mèn giữ nhiệt đã rửa trong túi ni lông trước cửa nhà.
Sau đó Thẩm Ngư mấy ngày nay bận rộn, nhớ tới tháng này tiền ga, tiền nước còn chưa thanh toán, liền chạy tới điểm thanh toán, người bên cửa sổ lật xem sách nói, lầu bảy đã được thanh toán.
Một lần khác, khi Thẩm Ngư đến kỳ kinh nguyệt, cô vội vàng lấy ví đi siêu thị mua băng vệ sinh, lúc trả tiền mới phát hiện mấy ngày trước mình đã đổi ví mới, đây chính là cái cũ không còn một xu nào.
Thẩm Ngư ngượng ngùng muốn đem băng vệ sinh trả lại, một người phía sau đưa cho thu ngân một tờ năm mươi tệ, nói cậu trả.
Nhìn lại, còn có thể có ai ngoài Lục Minh Đồng. Cậu lấy một chai Coca đã được trả tiền, cậu không muốn lấy tiền lẻ nên đã quay người bỏ đi.
Thẩm Ngư rất bực mình, về nhà tìm một tờ năm mươi tệ, gấp lại, nhét lại qua khe cửa.
Một năm này cứ vậy trôi qua suôn sẻ.
Phố Thanh Thủy không bao giờ thiếu những cuộc trò chuyện sau bữa tối, chủ đề nói chuyện thay đổi nhiều lần, chuyện cẩu huyết của Thẩm gia đã bị tầng tầng lớp lớp vỏ hạt dưa chôn vùi trên mặt đất, chỉ kém gọi người hốt vào thùng rác.
Hôm nay, một vài hạt tuyết hiếm hoi rơi xuống, bầu trời trong xanh với màu vỏ cua và gió thổi mạnh.
Năm nay Thẩm Ngư vẫn ở bên cạnh ông ngoại. Nhưng ngay trước Tết Nguyên đán, cô muốn dọn dẹp ngôi nhà trên phố Thanh thủy và nhân tiện dán một câu đối mới. Dù không sống ở đây, nhưng cô cũng muốn chu đáo hoàn thanh tập tục.
Dọc đường đi, những hàng cây được bao phủ bởi những dây đèn đủ màu sắc, nhà nào cũng dán những chữ "Phúc" mới, bầu trời ảm đạm này đã trở thành tấm nền cho "Năm mới".
Thẩm Ngư xuyên qua ngõ về nhà.
Khi đi qua tầng sáu, cô phát hiện cửa nhà Lục Minh Đồng đang mở, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện hiếm thấy.
Cô liếc nhìn vào trong thì thấy một người đàn ông mặc vest và đi giày da đang đứng trong phòng, khuôn mặt tuấn tú và hơi thanh tú, nét mày ngài có phần giống với Lục Minh Đồng.
Còn Lục Minh Đồng thì đứng đối diện với người đàn ông này, với vẻ mặt không kiên nhẫn.
Đối diện một cánh cửa, người ta cũng có thể cảm giác được hai người này không nên vui vẻ với nhau, trên mặt đều là u ám cùng sương mù.
Thẩm Ngư biết các mối quan hệ xã hội của Lục Minh Đồng rất ít, một năm này cũng chỉ có một mình một cõi.
Gương mặt này, là lần đầu cô thấy.