Sau khi tranh cãi với Thẩm Ngư hai câu, Lục Minh Đồng trở về nhà của mình, điều chờ đợi anh ta đương nhiên là một phen trêu chọc từ Lý Khoan.
"Dù sao cũng đã hạ quyết tâm chết trên người chị ấy, cần gì phải ra nước ngoài lãng phí thời gian hai năm."
Lục Minh Đồng từ chối không cho ý kiến.
Cậu có thể làm gì, cậu chính là sợ ném chuột vỡ bình*, những lời đe dọa kia của cậu mỗi lần đều không làm thật được, Thẩm Ngư lại không nhất định như thế.
*Ném được con chuột thì vỡ mất cái bình, ý nói làm nên cẩn thận kẻo ném chuột không được mà mất luôn cái bình.
Lý Khoan biết rằng ở phương diện này Lục Minh Đồng rất nhàm chán, cùng cậu nói chuyện phiếm về tình cảm cũng không dậy nổi bọt nước, ngược lại nói đến chuyện chính, để cậu suy nghĩ thêm về việc nhập bọn.
Lục Minh Đồng vẫn như cũ nói: "Tạm thời không có kế hoạch gì."
Giang Tiều là người nói tiếp, là người thực sự khởi xướng kế hoạch kinh doanh này: "Tôi không có ý coi thường việc tổ chức đám cưới, nhưng tôi cảm thấy tài năng của cậu nên được phát huy trong lĩnh vực thực sự phù hợp."
"Ngành công nghiệp trò chơi có cậu làm thiên tài là đủ rồi."
"Phương hướng chúng ta am hiểu không giống nhau, tôi phụ trách lên kế hoạch, cậu phụ trách thực hiện."
Lý Khoan ở một bên không vui, nhận ra mình đang ở dưới đáy của chuỗi thức ăn: "Tổng giám đốc Tiều, làm sao cậu có thể thay đổi thủ đoạn mà không nói với tôi?"
Giang Tiều nhướng mày: "... À, quên mất có cậu ở đây."
Lục Minh Đồng quá lười để thêm vào chọc cười cậu ta, cậu còn phải trở về chỗ thuê của mình. Giao chìa khóa cho Lý Khoan, để thuận tiện cho sau này bọn họ sửa nhà: "Tôi đi đây, các cậu có gì cần có thể gọi cho tôi."
Thẩm Ngư ngưng nghỉ phép đi làm lại, tại cuộc họp thường kỳ của tuần tới vào thứ Hai, Đường Thuấn Nghiêu khen thưởng cho cô vì công lao.
Trong nghề này của bọn họ, mức lương cơ bản thường không cao, bằng với mức lương trung bình ở Nam Thành, thu nhập chính đến từ hoa hồng của mỗi đơn hàng.
Tương tự như Thẩm Ngư phụ trách hàng đặt cao cấp, ngoại trừ chi phí lập kế hoạch cơ bản nhất, vật liệu, hoa và nhân công đều do studio và đối tác cung cấp, có một tỷ suất lợi nhuận rất lớn giữa các liên kết.
Hơn nữa, Đường Thuấn Nghiêu cũng không phải là một ông chủ keo kiệt.
Tại cuộc họp, Đường Thuấn Nghiêu cũng đã công bố một nghị quyết quan trọng rằng anh ấy sẽ chuẩn bị mở rộng các thị trường mới ra nước ngoài trong tương lai.
Một số người nghi ngờ.
Đường Thuấn Nghiêu nói: "Chúng tôi đã đi sau rất nhiều bước, những người đồng hành đã gần như bao trùm những địa điểm như Tahiti, đảo Bali và Maldives. Chúng ta không cần phải tiến một bước lớn như vậy ngay từ đầu, vì vậy sẽ chọn hai địa điểm đầu tiên để thử xem sao."
Một số người nói rằng tiếng Anh cấp bốn của họ sau khi tốt nghiệp đại học đến giờ chưa bao giờ sử dụng qua, đến nước ngoài cũng không giao tiếp được.
Đường Thuấn Nghiêu nói đùa: "Không phải là tôi mới tuyển Tiểu Lục đến sao? Phương diện giao tiếp không phải là vấn đề gì lớn lao. Studio có thể tuyển người, nhưng nhất thời nếu không tìm được người phù hợp, các người thuê phiên dịch viên ở trong nước cũng không tốn bao nhiêu tiền."
Sau cuộc họp, Đường Thuấn Nghiêu gọi Thẩm Ngư đến văn phòng.
Yêu cầu cô ngồi xuống, không cần câu nệ, tùy tiện tâm sự về kế hoạch nghề nghiệp tương lai của cô.
Thẩm Ngư cười nói: “Tổng giám đốc Đường, anh nói thế làm em không yên lòng được.”
Đường Thuấn Nghiêu tháo kính đặt lên bàn, đá giày da xuống đất, chậm rãi xoay ghế giám đốc, dùng ngón tay xoa xoa lông mày, hỏi: "Năm ngoái, anh hỏi em có muốn lãnh đạo một nhóm không, em đã nói, niềm vui của em chỉ nằm ở việc tự lên kế hoạch. Bây giờ em có còn nghĩ như vậy không?"
Thẩm Ngư hiểu Đường Thuấn Nghiêu lần này gọi cô nói chuyện là có ý gì, phỏng chừng chuyện này cũng có liên quan đến quyết định của anh ấy trong cuộc họp.
Thẩm Ngư cười nói: “Đàn anh, anh nói xem em biết trước, em có được nghỉ hưu không?”
Thẩm Ngư vừa tốt nghiệp đại học liền đến chỗ Đường Thuấn Nghiêu để làm việc.
Vào thời điểm đó, Đường Thuấn Nghiêu đã bước ra từ công ty tổ chức hôn lễ lớn trước đó, thành lập doanh nghiệp của riêng mình và mở một studio. Studio vừa mới đi đúng hướng, đang cần nhân tài gấp. Đường Thuấn Nghiêu và một số nhân viên đã dựng một gian hàng tại hội chợ tuyển dụng của trường đại học của Thẩm Ngư để nhận hồ sơ và tiến hành phỏng vấn ngay tại chỗ.
Khi đó Thẩm Ngư sắp tốt nghiệp, cũng không có rõ ràng muốn làm công việc gì, chỉ biết mình học chuyên ngành quản trị kinh doanh không có hứng thú mấy.
Điều này đã cho Đường Thuấn Nghiêu một cơ hội.
Sau khi Đường Thuấn Nghiêu lấy được sơ yếu lý lịch của cô, lật một lần, Thẩm Ngư từng từ chối lời mê hoặc của anh ấy, cuối cùng cũng quyết định đến để thử, bởi vì lúc đó, trên gian hàng của họ có một album ảnh in mà Đường Thuấn Nghiêu đã tình cờ chụp trong những năm làm tổ chức đám cưới.
Đó không phải ảnh chụp cô dâu, mà là về ngày cưới và những thứ vụn vặt bên ngoài tiệc cưới. Không phải là tất cả là sự phấn khích và niềm vui, mà còn có sự lo lắng, hồi hộp, rời rạc và sợ hãi.
Cô biết trong lòng mình có khúc mắc chưa giải quyết được, đây có lẽ là một cơ hội.
Lúc đó cô hỏi Đường Thuấn Nghiêu: "Anh đã kết hôn chưa?"
Đường Thuấn Nghiêu cho cô xem chiếc nhẫn cưới trên tay.
Cô hỏi lại: "Anh cảm thấy hôn nhân là gì?"
Đường Thuấn Nghiêu đã xử lý rất nhiều dự án quy hoạch, nhưng anh ấy chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, anh ấy nói: "Đối với anh, hôn nhân có thể là chỗ che mưa che gió."
"Vậy tại sao một số người nɠɵạı ŧìиɧ? Bởi vì trời nắng sao?"
Đường Thuấn Nghiêu bị chặn lại. Tuy nhiên, cô gái ngồi đối diện trông nghiêm túc và có đôi mắt trong veo, dường như không cố đến để trêu đùa anh ấy.
Anh không còn cách nào khác phải nói: "Anh không biết người khác thế nào, nhưng anh sẽ không nɠɵạı ŧìиɧ."
"Chắc chắn sẽ không sao? Hay là, mỗi người khi kết hôn đều cảm thấy mình sẽ không bao giờ nɠɵạı ŧìиɧ?"
Đường Thuấn Nghiêu thành thật nói: "Anh không biết. Sống chết là vấn đề thời gian, suy nghĩ của mỗi người sẽ thay đổi, vì vậy có gì khó hiểu đâu?
Anh ấy chỉ vào một "phòng tiếp tân" ở phía sau gian hàng, được ngăn cách đặc biệt bởi một vài giá trưng bày chữ X, cười nói: "Nếu không, chúng ta không phỏng vấn trước?"
Thẩm Ngư cứ như thế mà đến studio của Đường Thuấn Nghiêu và làm việc ở đó trong bốn năm.
Lúc đầu, ý định ban đầu của cô khi vào ngành là tìm hiểu bản chất của hôn nhân, nhưng cuối cùng cô chỉ hiểu rằng bản chất của hôn nhân là huyền học. Sau khi làm việc được vài năm, đối với công việc mình làm sinh ra cảm giác thành tựu. Cô là một người tiêu cực về hôn nhân và tình yêu, vì vậy cô khá vui khi sử dụng buổi lễ trọng đại do chính mình lên kế hoạch để đưa các cặp đôi vào hôn nhân.
Suy cho cùng, đám cưới mới chỉ là bắt đầu, về sau nước lặng sẽ chảy sâu hơn, hay đỉnh cao của tình yêu sẽ ngày một mục nát sau ánh sáng huy hoàng?
Không có câu trả lời chắc chắn.
Trước mắt, Đường Thuấn Nghiêu cười nói: "Không phải không cho em nghỉ hưu, nhưng nếu em nghỉ hưu, chỗ của em cũng không để trống được. Nếu để người sau vào công ty, hoặc là năng lực không mạnh bằng leo lên đầu em, em nhịn được không?"
"Ý của đàn anh là, nghĩa bất dung từ*?"
*Những việc làm với nghĩa cử cao đẹp thì không thể từ chối
“Anh lo lắng nhất chính là em.” Lão hồ ly Đường Thuấn Nghiêu gian kế thực hiện được, đeo kính mắt lên, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp thủy tinh, đẩy tới trước mặt cô.
Đây không phải là đoán chắc được cô sẽ không từ chối sao. Danh thϊếp mới đã được in, chức danh "tổng thanh tra" rất dọa người.
Thẩm Ngư vuốt vuốt góc danh thϊếp, nhìn một lượt, cuối cùng đưa ra yêu cầu: “Có thể cho em xin một điều kiện được không?”
"Em nói đi."
"Em muốn sa thải một người."
"Lục Minh Đồng không thể được, cậu ấy là người duy nhất nói tiếng Anh tốt nhất trong studio." Đường Thuấn Nghiêu thậm chí còn giỏi hơn cô.
"..."
Việc bổ nhiệm nhân sự chính thức phải đợi Tiểu Vũ gửi email thông báo, nhưng trong văn phòng nào có bí mật, chỉ trong nháy mắt, nhóm WeChat không có ông chủ đã hiện ra tin nhắn, rối rít chúc mừng.
Đầu tiên Thẩm Ngư ném một lượng lớn bao lì xì vào trong nhóm, khi bọn họ giật lấy, cắt giao diện ra, xử lý tin tức quan trọng chồng chất cả buổi sáng.
Cô cũng thấy, dấu chấm đỏ nhắc nhở tin nhắn chưa đọc, có tin nhắn của mẹ Trần Kế Châu.
Thẩm Ngư vào xem một chút, gửi tới một giờ trước, nói là buổi trưa bà ấy sẽ đi ngang qua chỗ bọn họ, có thể chiếm chút thời gian của cô được không.
Thẩm Ngư sau khi trả lời những tin nhắn khác cũng trả lời cho dì Trần, bảo bà ấy buổi trưa gặp nhau ở một nhà hàng gần đó, hai người cùng nhau ăn cơm.
Cuối cùng mới chuyển về nhóm, cảm ơn mọi người.
Ngoài ra, Thẩm Ngư và những người cùng văn phòng đều có nhóm nhỏ của riêng họ, cô muốn mời khách những người này. Nói họ tự thảo luận về thời gian và địa điểm, nhưng không phải vào buổi trưa hôm nay.
Lục Minh Đồng lập tức gửi tin nhắn hỏi cô: "Buổi trưa có việc sao?"
"Cùng mẹ Trần Kế Châu ăn cơm."
Cô thấy chữ "đang gõ" nhấp nháy liên tục nhưng Lục Minh Đồng không gửi một chữ nào, không biết có phải giận mình hay không.
Buổi trưa đi làm, không có tiếng gõ bàn phím, yên ắng hơn so với ngày thường.
Lục Minh Đồng đeo tai nghe chống ồn, chợp mắt một lúc, tỉnh dậy và nhìn chỗ ngồi của Thẩm Ngư, nhưng cô vẫn chưa quay lại.
Gần đến giờ đi làm, Thẩm Ngư mới trở lại.
Chỉ dựa vào vẻ mặt, không thể biết cô có vui hay không.
Buổi tối, Thẩm Ngư tăng ca một hồi.
Hoàn hồn thì đã là bảy giờ rưỡi, tắt máy tính thu dọn đồ đạc, phát hiện Lục Minh Đồng vẫn chưa rời đi, mà cùng cô đứng dậy, hiển nhiên là đang đợi cô.
Hai người trước sau đi vào thang máy, Thẩm Ngư liếc cậu một cái, không hài lòng với hành vi bám dai như đỉa này của cậu.
Lục Minh Đồng cùng cô xuống bãi đậu xe, nói rằng muốn quá giang xe cô, quay về phố Thanh Thủy.
Thẩm Ngư không khỏi muốn dạy dỗ anh một trận: "Cả đời của cậu chỉ xoay quanh tôi sao?”
Lục Minh Đồng trên mặt lộ ra vẻ châm chọc, trách cô tự mình đa tình: "Tôi đi xem tiến độ của bọn Lý Khoan."
Thẩm Ngư đẩy cậu: "Mai cút đi, đi tàu điện ngầm một mình đi.”
Sau khi lên xe, Lục Minh Đồng hạ cửa kính xuống và châm một điếu thuốc.
"Nếu cậu muốn hút thuốc, đừng ngồi trên xe của tôi!"
Cậu không nhanh không chậm hút vài hơi, dập tắt điếu thuốc trước khi Thẩm Ngư tức giận: "Buổi trưa, mẹ của Trần Kế Châu đã nói gì với chị? Thuyết phục sao?"
Bạn biết đấy, con chó không có khả năng nhịn được tò mò.
Cô vẫn im lặng, không muốn nói nhiều, Lục Minh Đồng lại nói: "Nếu chị không nói với tôi, tôi sẽ trực tiếp đến gặp Trần Kế Châu. Bảo anh ta đừng lấy chỗ yếu của chị mà uy hϊếp, nếu như có bản lĩnh, tự trở về quỳ dưới đất mà cầu xin chị tha thứ, tôi còn có thể kính anh ta ba phần."
Thực sự khiến Lục Minh Đồng nói chuyện.
Mặc dù, mẹ Trần đã nhiều lần thanh minh rằng bà ấy không phải bị Trần Kế Châu sai khiến mới đến để thuyết phục, nhưng nói gần nói xa, cũng là thay mặt con trai mình nhận lỗi.
Mẹ Trần nói với cô rằng Trần Kế Châu không liên quan gì đến Tiền Quả Quả đó, Tiền Quả Quả đã chủ động theo đuổi anh ta, khiến anh ta cảm thấy rung động trước những gì cô ta có thể mang lại cho anh ta.
Mẹ Trần nói: "Kế Châu khi từ còn nhỏ là một người háo thắng, nó ở trường học gặp phải một số điều không công bằng, vì vậy mới không có ý ở lại thủ đô, trở nên không nổi bật. Nó nhất thời suy nghĩ nhầm, cũng làm cho cháu buồn lòng. Tiểu Ngư, dì luôn biết rằng cháu là một cô gái tốt, có cháu làm bạn gái ở Kế Châu là phước lành của nó, chỉ tự trách mình không sống như mong đợi. Chỉ là dì vừa buồn vừa xấu hổ không thôi. Dì thực sự coi cháu như người nhà của mình mà đối đãi, dì rất xin lỗi vì đã đối xử không tốt với cháu.”
Thẩm Ngư đành phải an ủi mẹ Trần, đây hoàn toàn là chuyện giữa cô và Trần Kế Châu, không liên quan gì đến người khác.
Cuối cùng, mẹ Trần nói rằng vì tất cả các phương thức liên lạc với Trần Kế Châu đã bị cô chặn, nên câu này chỉ có thể được truyền đạt bởi mẹ Trần: “Tiểu Ngư, Kế Châu nói, chỉ cần cháu gọi cho nó, nó nhất quyết sẽ không ở lại Bắc Kinh. Nó nhất định sau khi tốt nghiệp sẽ trở về cùng cháu sống thật tốt."
Thẩm Ngư cầm vô lăng, vững vàng đi theo chiếc xe phía trước qua ngã tư, không để câu nói này quấy rầy tâm trạng của mình.
Tuy nhiên, sau khi trò chuyện với mẹ Trần vào buổi trưa, cô thực sự buồn nôn đến không chịu được.
“Trước kia, tôi từng nghĩ rằng tôi ghét người xấu, nhưng bây giờ tôi phát hiện rằng tôi ghét nhất những người hèn nhát.” Biết rằng cô đau lòng cho mẹ Trần, cho nên cố tình lợi dụng điểm này. Coi như từ đầu tới cuối đều không cởi mở chút nào, đáng đời nhận bản án chung thân bị cô chặn.
Lục Minh Đồng trầm mặc một lát: "Chị trả lời bà ấy thế nào?"
"Tôi đã nói, cho dù Trần Kế Châu đích thân trở về quỳ xuống van xin tha thứ, tôi cũng tuyệt đối không tha thứ anh ta, huống chi là một lời xin lỗi được truyền đạt lại."
Câu này có vẻ làm Lục Minh Đồng rất hưởng thụ, cậu khịt mũi và cười.
Thẩm Ngư không thể phủ nhận, nói chuyện xong sau, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Ít nhất, vấn đề này đã hoàn toàn đặt dấu chấm hết.
“…Cậu có thể đóng cửa sổ xe lại không? Tôi đang bật điều hòa đấy!” Cảm xúc của cô thay đổi rất nhanh.
"Chị thăng chức rồi, không mời khách sao?" Lục Minh Đồng chậm rãi nâng cửa sổ xe lên.
"Mời chứ, không mời chung tất cả sao? Cậu còn muốn hưởng đãi ngộ đặc biệt?" Thẩm Ngư liếc mắt một cái liền nhìn thấu kế hoạch nhỏ của cậu.
"Ít nhất, chị không thể được đối xử giống như Nghiêm Đông Đông được."
"Nghiêm Đông Đông tốt hơn cậu, cậu thật phiền phức."
"Vừa rồi chị coi tôi là thùng rác cảm xúc, sao không cảm thấy tôi phiền phức vậy? Lần sau cảm thấy không thoải mái, thì chị nên tự mình kiềm chế bản thân, tìm bạn trai trong đống rác đi. Đáng đời."
Thẩm Ngư cười nói: "Cậu là pháo kép hả, Lục Minh Đồng? Đột nhiên nổ tung, động một tí là nổ. Vả lại, tôi cầu xin cậu sao? Không phải chính cậu nhất định phải dính vào sao?"
Thẩm Ngư quay đầu lại nhìn một chút, đôi mày rậm của cậu u ám, tựa hồ muốn nói với cô, nếu như cô lại thử một chút, tôi còn có thể nổ hơn nữa.
"Được rồi, được rồi, cùng ăn tối nhé? Tôi mời khách."