"Thế nào?" Quyền Phiêu hỏi Tạp Duy Nhĩ, một trùng cải am hiểu nhất về việc tìm hiểu tin tức trong đội.
"Tình huống không tốt, đã trùng hóa rồi." Lúc nói xong lời này, sắc mặt của anh ta cũng rất khó coi.
Sắc mặt Quyền Phiêu không có gì thay đổi, nhưng cái ly trong tay lại bị cô bóp biến hình, "Lúc nào sẽ được đưa lên chiến trường."
"Bây giờ còn có một chút lý trí, phải chờ đến khi anh ta hoàn toàn không còn lý trí nữa mới có thể mang ra chiến trường, có lẽ cũng sắp rồi." Tạp Nhĩ Duy nói, trong mắt có một sự bi ai và khâm phục không thể che giấu.
Một trùng cái đã trùng hóa mà còn có thể duy trì lý trí thì cần phải có nghị lực cường đại đến cỡ nào cơ chứ!
Đáng tiếc cho dù là một người cường đại như vậy thì ở trước mặt vật chất EY cũng chỉ là một phạm nhân đã biết rõ kết cục của mình.
Từ khoảnh khắc phá xác đã biết được mình sẽ chết đi bằng phương thức như thế nào.
Đây là số phận đã định trước của trùng cái, chứ không phải số phận của một trùng cái cao cấp.
Một nửa sự che chở đến từ huyết mạch của hùng phụ nói rõ ràng cho bọn họ biết, chỉ cần bọn họ tinh nguyện sống một cuộc sống bình thường thì sẽ có thể bình an sống sót hết doi.
Nhưng bọn họ lại vẫn cứ cao ngạo, không chịu cúi đầu, giống như sống lưng của bọn họ từ lúc sinh ra đã thẳng tắp, ngoại trừ bẻ gãy thì không có lựa chọn nào khác.
Quyền Phiêu tỏ ra điềm nhiên như không có việc gì, rồi duỗi lưng một cái, buông tầm mắt xuống che khuất một chút thương cảm và cười nhạo bên trong đôi mắt màu xanh nhạt.
Còn giữ được lý trí? Anh ta thật là tàn nhẫn với bản thân mình
Đã đến loại thời điểm này rồi mà còn không muốn buông tha cho chính mình!
Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô gặp phải cảnh hôn trùng mất đi, Quyền Thuyên, Quyền Hòa, Quyền Phưởng, tất cả bọn họ đều chết trận lúc mà cô đang làm nhiệm vụ.
Sau khi trở về cô mới biết được, ba em trai của cô đã chết trận.
Từ nhỏ, bản chất của cô đã vô cùng hoang dã, cho nên cô thực sự không chịu được không khí trong nhà, nên từ khi còn rất nhỏ, cô đã rời khỏi căn nhà của mình. Cho nên khi biết tin ba em trai mà cô không qua lại quá nhiều đã tử vong, ngoại trừ một chút tiếc nuối và đáng tiếc thì cô cũng không còn cảm xúc nào khác.
Nhưng mà cô cũng không nghĩ rằng, anh cả - một trùng cái vừa mới nhìn qua có vẻ là vô cùng hung ác ngang ngược, và hắn là một trùng cái vô tình nhất lại đặt ở trong lòng cái chết của những em trai mình lâu đến vậy.
Quanh năm suốt tháng, tích lũy tháng ngày, sự áy náy vì không thể chăm sóc tốt cho em trai đã đè nén lên một trùng cái đang sống sờ sờ là anh.
Thật sự là uổng công cho bộ dáng tàn bạo lãnh khốc kia.
Đằng sau quân bộ có một tòa thành rất lớn tên là Tù thành, nó là một tòa thành chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn ở một khu vực hết sức đặc thù. Mỗi một quân thư sắp trùng hóa thì đều sẽ bị giam vào trong này, Quyền Diêm là đoàn trưởng có địa vị cao nhất ở quân đoàn cũng không ngoại lệ.
Rõ ràng là đều ở cùng dưới một bầu trời, nhưng bầu trời bên này lại khiến các trùng cảm thấy ảm đạm, giống như là đến cả một tia sáng cũng không muốn rơi vào nơi đây.
Kèm theo đó là hàng loạt tiếng gào thét, Quyền Phiêu đi thẳng đến gian phòng sau cùng, đi đến trước một khung cửa sổ to lớn, cái đầu tiên nhìn thấy chính là đôi xương cánh sắc nhọn to lớn gần như che mất tầm nhìn của anh.
Trùng thú cũng được cầm tù riêng một chỗ, bởi vì thân thể của bọn họ vô cùng khổng lồ, gian phòng cỡ lớn như vậy cũng mới có thể miễn cưỡng chứa đựng được bọn họ.
Thậm chí xương cánh của bọn họ cũng không thể mở ra hoàn toàn, chỉ có thể ủy khuất co ro lại một chỗ.
Ngoài xương cánh ra thì thứ tiếp theo lọt vào tầm mắt chính là cái xương đuôi bị vài gốc xiềng xích tráng kiện khóa lại có thể tuỳ tiện xuyên thủng một chiến hạm cứng rắn nhất tinh tế, sau đó chính là mấy trăm sợi xiềng xích khóa hết thân thể từ trên xuống dưới của con thú khổng lồ kinh khủng này.
Nó giống như một con quái vật đến từ vực sâu, là thứ mà bất luận một sinh mệnh nào có trí tuệ nhìn thấy cũng gặp ác mộng.
Chỉ là nhìn cách một gian phòng thôi mà cảm giác nguy hiểm đến cực hạn rùng mình đã vọt khắp toàn thân rồi.
Những trùng văn đen nhánh bò đầy trên lận phiến màu xanh sẫm và cả toàn thân của con thú tráng kiện, bên trong cặp mắt sắc tinh hồng to lớn dựng thẳng tràn đầy lệ khí, tiếng thở dốc nặng nề vang lên liên hồi, giống như chỉ một giây sau đó là sẽ bị nghiền nát.
Ở Trùng tộc có rất ít trùng muốn hoàn toàn trùng thú hóa, cho dù bọn họ ở trong trạng thái chiến đấu kịch liệt nhất thì nhiều nhất cũng chỉ phát động xương cánh và xương đuôi ở trạng thái nửa trùng hóa để tác chiến.
Bởi vì Trùng tộc hoàn toàn trùng hóa quá mức đáng sợ, nó là một thứ có thể khiến những chủng tộc nhát gan nhìn một cái là đều sẽ sợ hãi đến chết.
Mỗi khi bọn họ trùng hóa, ánh mắt những chủng tộc khác sẽ từ sợ hãi thần phục sự cường đại của bọn họ mà biến thành sợ hãi, bài xích và chán ghét.
Không có bất kỳ sinh mệnh có trí tuệ nào lại thích ảnh mắt như vậy, cho dù là bản thân của chính Trùng tộc.
Quyền Phiêu lắng lặng đứng ở bên ngoài nhìn cảnh này, trùng thú do trùng nguyên bạo động dẫn đến trùng hóa có lực phá hoại rất là khủng bố.
Nhưng mà Trùng tộc lại không giống như những chủng tộc khác, nếu là chủng tộc khác thì đã không để ý tới việc đây là tộc nhân của mình mà tàn sát thắng tay. Trùng tộc lại hao phí rất nhiều trùng lực và phí tổn để cho bọn họ được tiến về chiến trường, cho bọn họ chết trận tại chiến trường dành lấy danh giá cuối cùng.
Bọn họ cường đại cả đời, cao ngạo cả đời, chúng ta nên giúp cho bọn họ có một thể diện cuối cùng của người anh hùng.
Sống lưng trùng cái sẽ chỉ cúi xuống vì trùng đực!
Trừ cái đó ra không có bất kỳ sự tồn tại nào có thể khiến cho trùng cái phải cong sống lung!
Đây là lời nói quyết định cuối cùng mà thủ lĩnh tối cao của Trùng tộc, trùng đực Tác Tháp Mễ Phi đã nói vào một ngàn năm trước.
Tạp Thác tinh, hôm nay Duy An tắm rửa rất sớm, sau đó liền nằm sát bên hùng phụ ngủ thϊếp đi, hùng phụ nói nếu như cậu ngủ sớm thì ngày mai sẽ dẫn cậu đi đến thủ đô tinh gặp bác cả, anh trai và thư phụ cũng ở đó n
Bởi trong lòng quá nôn nóng nên mặc dù đã đi ngủ rất sớm thì cậu vẫn trăn trở không thể ngủ được, con mắt dưới mí mắt chuyển động liên hồi.
Thấy thú vị, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp lấy chung đoạn ra quay cảnh này lại rồi gửi vào nhóm gia tộc, làm nhóm chat lập tức nổ tung.
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp: "Vì muốn được đến thủ đô tinh mà giả vờ ngủ như này đây"
Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế: "Đừng đùa trùng non như thế."
Ngải Nhĩ Hãn Dung Vực: "Đã nhiều năm như vậy rồi, xin thu liễm lại một chút đi."
Tang Ngôn: "Đồng ý."
Tang Tổ: "Đồng ý."
Ngải Nhĩ Hãn Tử Kiến: "Trùng non đáng yêu như vậy mà còn đùa được, không bằng mang đến cho anh nuôi đi!"
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp vừa vỗ nhẹ lưng Duy An dễ cậu đi ngủ, vừa bỏ qua những câu mà ông không muốn trả lời, chỉ nhìn những câu mà ông muốn nhìn.
Dần dần ngủ say, Duy An tiến vào một giấc mơ kỳ quái, trong mộng khắp nơi đều là một màu đen sì, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng kéo xiềng xích. Cậu bé ôm một cái dao màu đen ngân văn hiếu kỳ đi theo giọng nói hướng về phía trước.
Đi đến điểm cuối cùng, xung quanh vẫn đen sì, thế nhưng cái thanh âm kỳ quái kia chính là truyền ra từ nơi này.
Đang lúc cậu đang ngoẹo đầu nghi ngờ tự hỏi thì hắc vụ trước mắt đột nhiên tản đi, một đôi mắt to lớn tinh hồng dựng thẳng chạm vào trong mắt cậu.
"Oa..." Tiếng khóc non nớt vang vọng cả phòng, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ở bên cạnh vừa mới chìm vào giấc ngủ không lâu đột nhiên giật mình nhảy dựng lên.
"Làm sao vậy? Làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?" Ông ôm lấy Duy An đang khóc vội vàng dỗ dành.
Từng giọt nước mắt to lớn từ khóe mắt nhỏ xuống, Duy An cầm chặt lấy vạt áo trước ngực ông, cái đầu nhỏ lắc mạnh, trong tiếng khóc không ngừng nói ra hai chữ anh trai, "Huhuhu... Anh trai. . . Anh trai. . . Huhu"
Bên trong một nhà tù lớn nhất Tù thành trùng thú đã hoàn toàn trùng hóa, ánh mắt tinh hồng lóe lên một tia mê mang.
Anh mơ thấy thằng bé trong trang viên Ngải Nhĩ Hãn, trong mộng, thằng bé kia chẳng những không bị dáng vẻ đáng sợ của anh hù dọa, thằng bé còn dùng chân và tay bò lên trên thân thể khổng lồ của anh, vụng về quơ quơ cái dao nhỏ muốn chặt đứt đống dây xích đang buộc chặt anh.
Trùng đực non này. . . hình như. . . tên là .. Duy An
Tiếng gào thét đã hoàn toàn mất đi lý trí bao hàm lấy sự hung hăng vang vọng khắp toàn bộ Tù thành.
Giờ khắc này, các quân thư của quân đoàn thứ nhất Phi Mễ tinh đều bừng tỉnh, bọn họ nhìn qua thành cao ngất phía xa, tất cả đều biết đoàn trưởng của bọn họ đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Cho đến giờ phút này, bọn họ mới dám thừa nhận rằng quân đoàn thứ nhất của bọn họ đã không còn quân đoàn trưởng.
Hình bóng bất khả chiến bại trong quá khứ cũng đã sụp đổ cùng với tiếng gào thét kia.
Nỗi bi thương lặng lẽ xông vào tim gan, những quân thư thiết huyết ở trên chiến trường liên hành tinh cường hãn đến mức không thể địch nổi này đều lặng lẽ đỏ hoe đôi mắt, đôi tay vô lực rũ xuống sau lưng mà run rẩy.
Các trùng thú đáng sợ bên trong nhà tù đều ngẩng đầu lên thật cao nhưng lại bị xiềng xích nặng nề đeo trên cổ kéo về, giống như mấy con cá rơi trên bãi cát, không còn có chút tôn nghiêm nào.
Trời sáng choang, trong trang viên Ngải Nhĩ Hãn, Duy An đã khóc suốt một buổi tối, tiếng nói từ non nớt chuyển thành khàn khàn, dù có dỗ như thế nào thì cũng vô dụng. Mắt thấy cậu khóc đến mức sắc mặt dần dần trắng bệch, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp vừa đau lòng vừa hoảng hốt, đôi mắt đỏ hồng, lệ khí đầy người thúc giục Kiều Tùng nhanh chữa trị.
Kiều Tùng cũng không có cách nào khác, anh đã dùng thuốc an thần cường độ thấp nhưng vô dụng, tuy nhiên anh cũng không còn dám tăng thêm lượng thuốc.
Trong đêm, Quyền Yến, Quyền Từ, Quyền Luật, Quyền Phi, Quyền Phiền và các trùng khác cưỡi điểm nhảy vọt chạy tới, trông thấy Duy An khóc đến mức mặt mũi trắng bệch thì đều giật nảy mình, ngay sau đó là một cảm giác vô cùng khó chịu khi thấy trùng đực bị thương tổn.
"Anh trai đây, anh trai đây, Duy An làm sao vậy? Không khóc nữa nha, em mà khóc là anh trai sẽ rất khó chịu". Quyền Yến đè nén khó chịu trong lòng, ôm lấy Duy An từ trong ngực Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp rồi nhẹ giọng dỗ dành.
Trùng đực non mà anh tỉ mỉ che chở sủng ái đột nhiên xảy ra chuyện, làm sao mà trong lòng anh không khó chịu cho được.
Tiếng khóc càng ngày càng yếu ớt, hai mắt Duy An mông lung nhìn về phía anh, thấy là anh trai bèn đưa tay ôm lấy mặt của anh rồi vội vàng hôn lên, sau đó lại tiếp tục khóc.
Hơi thở hôn trùng cắm rễ từ trong linh hồn đang dần dần bị tước đi, nhận thấy được điểm ấy, tiểu Duy An vẫn còn ngây thơ chỉ có thể khó chịu khóc lên.
Nhìn thấy cậu khóc, sắc mặt của Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp và các trùng khác đều khó coi không dám nhìn thẳng, đến cả Quyền Phiền nhỏ nhất cũng khó chịu đến mức trong mắt nhiễm lên hung lệ.
Không thể để như vậy được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Tin tức mới của tinh tế, quân đoàn trưởng quân đoàn thứ nhất của Trùng tộc Quyền Diêm hoàn toàn bị trùng hóa sắp bị mang lên chiến trường.
Tin tức này vừa xuất hiện, toàn bộ tinh tế đều bùng nổ.
Chiếu Dạ Minh: "Sao một dũng sĩ mạnh mẽ như vậy mà còn rơi vào cảnh này, không phải trùng đực Trùng tộc có thể ức chế vật chất EY hay sao? Vậy chuyện này là thế nào?”
Dong Chi: "Lầu trên nói vậy chắc là cũng không hiểu gì về trình độ khan hiếm của trùng đực rồi."
Hấp Đỉnh Bàn: "Dù có khan hiếm thế nào thì đây cũng là quân đoàn trưởng quân đoàn thứ nhất đó nha!"
Chiếu Dạ Minh: "Đúng vậy, không phải đến cả quân đoàn trưởng quân đoàn thứ nhất cũng không có tư cách để được trùng đực trấn an đẩy chứ!"
Ngư Viên: "Chẳng lẽ việc trùng đực có thể trấn an vật chất EY chỉ là lời nói dối?"
Ngư Viên: "Trời, vậy thì đây chính là một đại bí mật kinh thiên động địa đấy!"
Tiêu La: "Trùng tộc bọn họ còn cần phải nói dối sao? Mấy người quên mất chuyện trùng đực bị cướp đoạt vào rất nhiều năm trước rồi ư? Nếu là nói dối thì tại sao phải bỏ ra đại giới lớn như vậy để đi cướp lại?"
Hư Giả Toái Nguyệt: "Đúng vậy, hiện tại Mạt Nhĩ Minh tộc còn đang đánh trận với Trùng tộc đó."
Giác Hạn: "Trùng tộc sẽ không dừng lại trước khi đánh đến tận vương thành Mạt Nhĩ Minh tộc đâu!"
Tô Hách: "Ai bảo bọn họ bắt ép Trùng tộc giao trùng đực ra dùng cho tinh tế nghiên cứu chứ, bọn họ cũng không phải là không biết trùng đực có ý nghĩa như thế nào đối với Trùng tộc, đổi lại là tôi thì tôi cũng không nhịn được."
Kha Nhĩ: "Loại chủng tộc ích kỷ đầy máu lạnh như Trùng tộc mà cũng có những sinh vật có trí khôn bênh bọn họ? Hiện nay chỉ có trùng đực có thể ức chế vật chất EY, không giao trùng đực ra dùng để nghiên cứu để trị liệu chứng bệnh EY, chẳng lẽ muốn kéo theo tất cả tinh tế cùng chết hay sao?"
Tô Hách: "Hừ, không sợ Trùng tộc trông thấy sẽ trực tiếp dẫn cả tộc đánh vào vương thành của các người à."
Kha Nhĩ: "Mạt Nhĩ Minh tộc tuyệt không sợ mấy tên Trùng tộc phản hòa bình hung ác đó."
Hư Giả Toái Nguyệt: "Thôi đi, nếu không phải Thủ Tộc, Thụ Nhân tộc, Vưu Lạp tộc . . . và cả hơn mười tộc khác trợ giúp các người thì Mạt Nhĩ Minh tộc các người đã sớm bị Trùng tộc diệt cùng gϊếŧ tận rồi, làm gì có cơ hội mà ở chỗ này nói mấy câu não tàn như thế."
Giảo Hòa: "Nếu không phải phần lớn lãnh thổ của Trùng tộc đều ở gần Tinh Thủ Vực khiến cho tinh lực của bọn họ chủ yếu đều trấn thủ ở Tinh Thú Vực thì họ đã sớm tiêu diệt các người rồi."
Thanh danh của Mạt Nhĩ Minh tộc ở trong vũ trụ rất là không tốt, nguyên nhân là bởi vì bọn họ thích nghiên cứu đến mức điên cuồng, bọn họ chẳng những thích nghiên cứu Trùng tộc, mà còn thích nghiên cứu các chủng tộc kỳ lạ khác, Nhân tộc, Giao Nhân tộc, Minh tộc, phàm là những chủng tộc bọn họ không có trong tư liệu thì bọn họ đều sẽ dùng tất cả thủ đoạn để nghĩ biện pháp nghiên cứu.
Mạt Nhĩ Minh tộc vừa xuất hiện trên diễn đàn tinh võng thì diễn đàn liền giải tán, không một chủng tộc nào muốn nói chuyện thêm nữa cùng bọn họ.
Chỉ là các chủng tộc vẫn lén lút, lặng lẽ chú ý đến Trùng tộc, trùng đực rốt cuộc có thể áp chế vật chất EY được hay không thì phải nhìn xem quân đoàn trưởng quân đoàn thứ nhất Quyền Diêm đã trùng hóa còn có thể trở lại hình người quay về từ trên chiến trường hay không.