Chương 26
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp biết về tình huống của Quyền Diêm sớm hơn nửa ngày so với mọi người trong tinh tế, lúc này đang ngồi trong thư phòng, không thể kiềm chế tức giận đập nát cái bàn đọc sách.
"Nó giấu giếm tốt lắm!" Mỗi chữ mỗi câu đều mang theo sự phẫn nộ tột cùng.
Lần trước khi bọn họ trở về, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đã âm thầm dùng tinh thần lực thăm dò phản ứng trùng nguyên của con mình, ngoại trừ việc giá trị hàng năm ổn định đã lên cao thì ngoài ra không còn vấn đề gì khác.
Chứ ông cũng không nghĩ rằng còn có Quyền Diêm cố ý che giấu vấn đề trùng nguyên của mình.
Không hổ là trùng cái con của ông!
Thật đúng là ghê gớm!
Ông tựa lưng vào ghế ngồi, quai hàm bên mặt và mạch máu bởi vì quá kéo căng mà lộ ra hết sức rõ ràng.
Ông không thể nào tưởng tượng được trùng cái con của ông đã phải làm thế nào mới có thể gắng gượng được sự đau đớn tăng gấp mấy lần khi giá trị trùng nguyên hỗn loạn đau đớn, mà còn điềm nhiên giấu diếm như không có việc gì ở ngay dưới mí mắt của ông.
Do dự một chút, đôi mắt Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp tràn đầy âm trầm đứng dậy mang theo Duy An còn đang khóc đi tới Phí Mễ Nhĩ tinh.
Anh tốt nhất là không sao cả, nếu không ông sẽ đích thân đi đến chiến trường tinh thú lôi thi thể của anh từ trong bụng tinh thú để áp chế đến cùng!
Duy An an tĩnh nằm ở trong ngực hùng phụ rơi nước mắt, vì khóc quá nhiều nên hiện tại cậu đã không phát ra được bất kỳ thanh âm nào. Thân là khí linh, cậu có thể cảm giác được rõ ràng lực sinh mệnh hôn trùng dần dần mất đi, chuyện này khiến cậu không thể tiếp nhận được.
Từ lúc Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhận được tin tức của Quyền Diêm thì ông cũng đã hiểu nguyên nhân mà Duy An đột nhiên thút thít là gì, thằng bé này từ lúc phá xác đã có cảm ứng rất là nhạy cảm đối với hôn trùng, Quyền Diêm và cậu lại là hai trùng cùng một thư phụ sinh, nên cảm ứng giữa hai trùng sẽ sâu hơn nhiều so với những hôn trùng khác.
Ông nhẹ nhàng vỗ lên lưng Duy An, im lặng, đau lòng an ủi.
Quyền Yến và các trùng khác khi biết được tin Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp muốn dẫn Duy An đến Phí Mễ Nhĩ tinh tìm Quyền Diêm thì đều vô cùng sửng sốt, chợt nhớ tới Duy An luôn miệng vừa khóc vừa gọi anh trai thì đột nhiên đã hiểu.
Hoá ra anh trai mà Duy An liên tục nói đến chính là Quyền Diêm!
Bọn họ ngờ vực, không thể tin được, giữa trùng và trùng thật sự sẽ có cảm ứng như này sao?
Cách một khoảng cách xa xôi như thế, anh cả xảy ra chuyện mà Duy An cũng cảm giác được?
Chuyện này thật là phi thực!
Nếu không phải vậy thì thực sự không thể nào giải thích được lý do tại sao mà cậu bé lại đột nhiên kêu khóc gọi anh trai không ngừng sau khi tỉnh lại như vậy.
Bọn họ đi theo, một mặt là bởi vì Quyền Diêm, một mặt là cũng muốn nhìn một chút xem sự tình rốt cuộc là như nào.
Phí Mễ Nhĩ tinh là quân sự tinh, bên trái của nó gần với Tinh Thú Vực, còn bên phải thì gần với chiến trường Mạt Nhĩ Minh tộc, chỗ này vô cùng nguy hiểm nên có rất ít trùng đực tiến đến đó, chớ đừng nói chi là trùng đực non.
Lúc Phí Mễ Nhĩ tinh biết được sắp có trùng đực và trùng đực non sắp đến tinh cầu bọn họ thì toàn bộ quân thư ở tỉnh cầu đều căng thẳng, hành động tuần tra càng thêm nghiêm mật, chỗ bọn họ ở rất gần chiến trường nên cũng không an toàn, rất sợ chỉ cần không chú ý một cái là sẽ khiến các trùng đực xảy ra chuyện.
Biết được bọn họ đến vì quân đoàn trưởng, Diêu phó quan vội vàng cưỡng ép các quân thư trùng thú đã được đưa ra chiến trường chém gϊếŧ về, lại nhốt vào bên trong Tù thành.
Trên đường đi, trông thấy cảnh này, các quân thư đều yên lặng đứng dậy thi lễ.
Hai vị trùng đực này đến đây có phải là vì quân đoàn trưởng hay không!
Bọn họ rất chờ mong nhưng không dám xác định.
Nhận được tin tức, Quyền Phiêu bỏ lại công chuyện trong tay xuống rồi chạy tới.
Khi Duy An đi vào nơi giam giữ Quyền Diêm trùng hóa thì thứ đầu tiên cậu ngửi được chính là mùi máu tươi nồng đậm.
Diêu Vực đè nén sự khó chịu trong lòng, miễn cưỡng giải thích, "Mới từ dưới chiến trường đến, trên người có vết thương rất nặng. Các hạ trùng đực, hai vị có thể cứu ngài ấy sao?"
Bên trong đôi con mắt màu vàng kim có đầy sự cầu khẩn và chờ đợi, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp nhìn về phía anh, phát hiện đây là một trùng cái hiếm có, anh có một mái tóc vàng chói mắt mà một con mắt giống y như vậy.
"Mở cửa." Ông thản nhiên nói.
Diêu Vực phất tay ra hiệu mở cửa, khi nhìn thấy Duy An mệt mỏi nằm ở trong ngực, anh mấy lần muốn nói lại thôi, sau đó vẫn mở miệng, "Tình huống bên trong không thích hợp để trùng non nhìn thấy."
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đương nhiên cũng biết, thế nhưng Duy An vì muốn tới gặp Quyền Diêm nên mới khóc lóc nghẹn ngào như vậy, huống hồ ông còn có một cảm giác, trùng có thể cứu được Quyền Diêm hiện tại có lẽ chỉ có Duy An.
Ông buông Duy An xuống, chỉ thấy cậu giống như là đã cảm ứng được cái gì đó, lung la lung lay đi về phía gian phòng kia.
Trông thấy cảnh này, ông trầm mặc nhấc chân đi theo sau lưng Duy An, bởi vì ông có tự tin tuyệt đối có thể bảo vệ Duy An ở trước mặt trùng thú.
Đi vào gian phòng xong, sau khi ánh mắt trải qua một đợt ánh sáng chuyển đổi thì thứ khắc sâu vào tầm mắt tất cả mọi người chính là một con trùng thú khổng lồ có thể khiến các sinh vật có trí khôn nhìn một cái liền sinh sợ.
Trên thân trùng thú có mấy vết thương thật lớn đang không ngừng chảy máu tươi, xương cánh bị cắt mất một nửa vô lực khép lại trên mặt đất, trên thân thể tráng kiện còn bị mấy sợi dây xích quấn quanh, trên miệng đeo thêm cái dọ mõm.
Duy An cũng không biểu hiện ra sự sợ hãi giống như bọn họ suy nghĩ, ngược lại còn thản nhiên tiến lên bám lấy thân trùng muốn trèo lên trên.
Quyền Yến và các trùng khác muốn lên trước ôm cậu lại thì liền bị Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ngăn cản, ông đi lên trước, chẳng những không ôm Duy An xuống mà còn đỡ cậu bò lên trên thân trùng.
Ở trong mắt chúng trùng, một trùng đực cao lớn đang cúi người ôm lấy trùng đực non nho nhỏ giúp cậu bò lên thân người trùng thú đen nhánh băng lãnh, bọn họ đi chậm vô cùng, giống như là đang tiến hành một nghi thức kỳ quái nào đó mà trùng cái không biết.
Thời gian dần trôi qua, các trùng cái ở đây không khỏi ngừng thở.
Bọn họ nhìn trùng đực cao lớn đứng ở trên bả vai trùng thú, sau đó đặt trùng đực non lên trên đầu trùng thú, bên trong đôi mắt màu xanh thẳm thâm thúy cuồn cuộn cảm xúc ảm đạm phức tạp nhưng sau đó đã nhanh chóng được thu liễm, có lúc còn hiện lên một tia thương cảm.
"Đi thôi!" Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp do dự thật lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể vỗ vỗ Duy An buông đầu anh ra.
Trùng cái đã trùng hóa, dù là trùng đực cũng không thể cứu được.
Cho nên mới có quy định trùng cái đã hoàn toàn trùng hóa nhất định phải được mang ra chiến trường.
Lần trước việc Duy An cứu được Giản Phong đã khiến toàn bộ giới trùng đực và một số ít trùng cái cao cấp kinh ngạc không nhỏ.
Là ngẫu nhiên hay là đương nhiên thì phải xem lần này Duy An có thể cứu được Quyền Diêm hay không.
Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp xưa nay không hề lo lắng việc năng lực Duy An bại lộ sẽ dẫn tới nguy hại gì cho cậu, trùng cái không thể tổn thương trùng đực, cái đó không chỉ là luật pháp ước thúc, mà còn là bản năng trong gien ước thúc.
Thứ đến từ bản năng ước thúc, có thể kiên cố hơn bất luận quy củ pháp luật và xiềng xích nào.
Tay chân Duy An trèo đến chỗ cái cằm của trùng, sao đó lung la lung lay leo đến chỗ mi tâm trùng thú rồi nằm xuống, cái tay nhỏ trắng nõn vừa mới sở lên cái vảy màu đen thì nước mắt đã nhỏ giọt xuống, "Anh trai "
Cậu im lặng gọi, trùng thú bên dưới giống như là nghe được, cắp mắt sắc tinh hồng dựng thẳng lên, giống như là muốn nhìn con trùng đực non đang nằm trên mi tâm của nó.
Còn Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đứng ở trên bờ vai của nó hình như không được nó để ý đến.
Ở đây, các quân thư lập tức khẩn trương hẳn lên, bọn họ thậm chí còn không tự chủ đi vào tóm lấy xiềng xích, sợ trùng thú làm trùng đực bị thương.
Duy An ngây thơ làm theo bản năng dán cái trán của cậu lên trên trán anh trai, một giây sau, những luồng hắc vụ mãnh liệt bành trướng từ trong thể nội trùng thú bay theo bốn phương tám hướng chui ra điên cuồng dũng mãnh lao tới chỗ mà cự thú và trùng non dính lấy nhau.
Không một trùng nào có thể trông thấy cảnh này, nếu như bọn họ có thể nhìn thấy thì sẽ hiểu được những hắc vụ kia thay vì nói là trào ra thì càng giống với là bị hấp thu hơn.
Cách gần nhất, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp có thể ẩn ẩn cảm giác được cái gì đó, toàn bộ thân thể ông từ trong ra ngoài bắt đầu căng cứng.
Khi hắc vụ xông đến là một hương vị đắng đến cực hạn, trước kia cứ nếm phải vị cay đắng là sẽ phi phi phi nhỏ ra, sau đó vội vàng nhét đường vào trong miệng, lần này Duy An lại không nhúc nhích.
Dù cả thân thể vì bị đánh mà run lên, cậu vẫn siết chặt nắm tay nhỏ không nhúc nhích, trên khuôn mặt còn nhỏ ngây thơ lần đầu tiên xuất hiện nét mặt có thể gọi là quật cường.
Hắc vụ đắng quá~
Trong lòng của cậu tức giận nghĩ nghĩ.
Ngày hôm nay, bầu trời rõ ràng không có nhiều ánh sáng, xưa nay Quyền Phiêu cũng không cảm thấy vùng đất này sẽ có một luồng sáng như thế chiếu tới, giống như là một bàn tay vô hình xoa tan đám mây đen ngừng chân ở trên Tù thành không chịu rời đi, khiến những ánh nắng lần đầu tiên chiếu xuống nơi này.
Hồi lâu, hồi lâu...
ngac "Anh ấy đang thu nhỏ lại." Bên cạnh, quân thư không nhịn được kinh lên tiếng, sau đó lập tức bị chiến hữu bên cạnh tay mắt lanh lẹ che miệng lại, sợ anh quấy rầy đến trùng đực non.
Trùng thần ở trên đó!
Trong lòng bọn họ kinh hô, nhìn cảnh tượng chưa từng nhìn thấy trước mắt, nhìn con trùng thú khổng lồ đáng sợ dưới trước mặt tất cả các trùng cái dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được thu nhỏ dần đi.
Trùng thần ở trên!
Trong gian phòng cỡ lớn trong trong ngoài ngoài chật ních quân thư, giờ khắc này lại lặng yên im ắng như thế, nội tâm của bọn họ đều đang kinh ngạc rơi lệ.
Chuyện này không liên quan đến mềm yếu, không liên quan đến kiến thức, đây là một bầu không khí im ắng đến từ sự cứu rỗi sâu nhất trong nội tâm.
Bọn họ ở trong một thâm uyên tối tăm không ánh mặt trời thấy được ánh sáng, tuy việc kia không xảy ra trên thân bọn họ, nhưng bọn họ vẫn vì thế mà run rẩy, đồng thời cảm thấy mán. may
Thật lâu sau, khi trùng thú thu nhỏ tới một trình độ nhất định, tiểu Duy An cũng khôi phục bình thường rơi xuống khỏi mi tâm Quyền Diêm, Quyền Diêm đưa tay muốn đỡ lấy cậu
Nhưng Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đã đón lấy Duy An sớm hơn anh, lạnh lùng nhìn thoáng qua anh rồi ôm cậu quay người rời đi.
Trên đường đi, các trùng cái đều nhường đường cho bọn họ.
Quyền Diêm trầm mặc nhìn bóng lưng bọn họ, đột nhiên phát hiện một cái đầu nho nhỏ từ chỗ khuỷu tay Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp ló ra, ánh mắt cong cong nhìn về phía anh hô một tiếng anh trai.
Nhìn cảnh này, Quyền Diêm cứ như vậy trầm mặc rơi lệ, trong chớp nhoáng này anh mới khắc sâu ý thức được việc anh có một em trai ruột thịt, bọn họ có cùng một huyết mạch, cùng một thư phụ và hùng phụ.
Trên đời này không còn bất kỳ một huyết thống nào thân cận hơn bọn họ được nữa.
Trùng cái từ ngày phá xác vẫn luôn kiềm chế tiếng khóc ở trong lòng, vượt qua tháng năm dài đằng đẵng cuối cùng vào hôm nay cũng có dũng cảm nghẹn ngào lên tiếng.
Sau khi được phòng quân y kiểm tra một lượt xong, mãi đến khi trông thấy cái cánh của Duy An vẫn loá mắt giống như trước kia, không có một tia ảm đạm nào thì trái tim vẫn luôn căng thẳng của Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp mới trầm tĩnh trở lại.
Ông ngồi xổm xuống nhẹ nhàng ôm lấy Duy An, "Đói bụng không?"
"Đói bụng." Duy An nói thầm.
Mãi đến tận thời khắc này, giọt nước mắt nằm gọn trong mắt Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp mới có thể rơi xuống, ông đặt đầu lên trên bờ vai Duy An cọ rơi nước mắt, "Về sau không cho phép như vậy nữa, còn có một lần như vậy thì ta sẽ đánh con."
Hai tay Duy An ôm chặt lấy cổ của ông lắc đầu, "Không đánh nha ~ "
Trong không khí vô cùng ôn nhu, đột nhiên một tiếng ùng ục ục vang lên, Duy An và Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp liếc nhìn nhau, không tự chủ được nhìn về phía bụng đối phương.
"Đây, tự ôm lấy uống đi." Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp lấy bình sữa dự trữ sẵn bên trong không gian ra cho Duy An, bản thân ông không mang theo cái gì để ăn cả, bởi vì mấy món ăn để trong không gian sẽ mất đi giá trị!
Duy An tiếp nhận bình sữa, bưng lên uống rất ngon lành, uống đến một nửa còn đưa cho Ngãi Nhĩ Hãn Đức Lạp cũng đói bụng, ‘Uống đi ~ "
Hiểu ý của cậu, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp không chút khách khí nhận lấy, nhét vào trong miệng uống.
Nghĩ đến việc Duy An và hùng phụ một ngày rồi chưa ăn được gì, Quyền Yến cố ý bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn đưa tới, Quyền Từ Quyền Phiền không yên lòng đi theo muốn nhìn Duy An một chút, Quyền Phi Quyền Luật Quyền Phiêu và các trùng khác cũng theo tới.
Kết quả vừa mở cửa ra liền đối diện với Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đang ngậm bình sữa.
Các trùng đều cứng đờ, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp đột nhiên nhớ tới Quyền Yến mấy tháng trước uống trộm sữa Duy An bị Quyền Từ bắt được.
Giờ khắc này, ông vô cùng đồng cảm với tâm trạng anh lúc đó. Ông mặt không thay đổi rút núʍ ѵú ra khỏi miệng, nhẹ nhàng nhét núʍ ѵú vào trong miệng Duy An, sau đó đuổi mấy trùng kia đi ra rồi ra hiệu cho bọn họ mở cửa lại.
Ngoài cửa, Quyền Yến và các trùng khác hai mặt nhìn nhau, luôn cảm thấy từ khi Duy An phá xác xong, hùng phụ của bọn họ liền không giống như trước kia nữa.
Ví dụ như chuyện cướp bình sữa của trùng con là việc xưa nay ông tuyệt đối sẽ không làm!
Trong phòng, nội tâm Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp thật sự không hề bình tĩnh như vẻ bên ngoài, hình tượng ông khổ tâm nuôi dưỡng nhiều năm đột nhiên bị phá hư như thế, khiến ông nhất thời khó mà tiếp thụ được.