Nhóc Con Trùng Đực Kỳ Lạ

Chương 24

Ban đêm, Quyền Từ vừa mới tắm rửa xong đã liên tiếp nhận được tin nhắn giả lập mà Duy An gửi tới. Vừa nhận tin là trước mắt liền xuất hiện một con trùng đực non nằm bẹp ở trên giường quơ quơ bàn chân nhỏ trắng nõn.

Trùng đực non nằm ở trên giường tự giải trí, vừa nhìn thấy anh liền mừng rỡ híp mắt, "Anh trai.

"Ừm." Quyền Từ lau tóc ngồi ở trên giường, cũng không biết vì sao mà cả ngày cậu lúc nào cũng có thể vui vẻ như vậy, mỗi lần trông thấy anh đều cười tít mắt, giống như là không có chút phiền muộn nào.

Nhưng mà trùng non nhỏ như vậy không có phiền muộn mới là bình thường.

"Hôm nay em đi cổ vũ anh trai - Anh trai còn dành được hạng nhất đó ~ "

"Hả?" Anh cũng đâu có làm gì cần cổ vũ đâu?

Nhất thời không kịp phản ứng, Quyền Từ nghĩ nghĩ, sau khi kịp phản ứng, đoán được là cậu đi cổ vũ cho Quyền Phiền, cũng chỉ có Quyền Phiền là còn ở Tạp Thác tinh học tập.

Anh nhìn Duy An mới đột nhiên phát hiện, mỗi lần cậu gọi bọn họ thì đều gọi là anh trai, lúc nào ở riêng rất hay bị gọi nhầm.

Anh ngồi thắng thần thể lên, nhìn Duy An rồi chỉ chỉ vào người minh, "Anh mười ba, gọi anh là anh mười ba hoặc là anh Quyền Từ"

Duy An nháy nháy mắt nghe lời gọi, "Anh trai Quyền Từ ~ "

Vừa mới gọi xong, cậu lại biến trở về nguyên dạng, "Anh trai, ngày mai Duy An sẽ đi hái quả, anh trai muốn ăn quả gì, em sẽ gửi tới cho anh - "

Nhìn bộ dáng này của cậu, Quyền Tử cũng đành bó tay, "Cái gì cũng được"

"Duy An sẽ đeo bao trên người, nhất định sẽ hái quả ngon nhất cho anh trai ~" Cậu ngồi xuống, vỗ vỗ cái ngực nhỏ của mình.

Dưới bầu trời xanh máy trắng du dương, Duy An đang vểnh cái móng, cùng Thương Dậu và mấy cậu bạn nhỏ khác đóng gói hoa quả tặng cho anh trai.

"Duy An, tại sao lại phải gửi hoa quả cho anh trai của cậu?" Thương Dậu vừa thở hổn hển đóng gói vừa hỏi.

"Bởi vì đó là anh trai của Duy An nha ~" Duy An đang sắp xếp đống bằng màu trong tay.

"Là anh trai thì phải gửi sao?" Bên cạnh, Khoa Nhĩ gia nhập câu chuyện.

"Đúng nha, vì đó chính là anh trai mà " Duy An bỏ đồng bằng màu trong tay xuống, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn bọn họ, "Các cậu không tặng đồ cho anh trai sao?"

Từ bé đến giờ, chưa từng tặng đồ cho bất kỳ ai, mấy trùng hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Nại Mạn há miệng, "Nhưng bọn họ là trùng cái mà?"

Duy An nghi ngờ hơn, "Trùng cái cũng là anh trai mà là anh trai vì sao không tặng, em còn tặng cho cả hùng phụ, thư phụ và bác cả dó ~ "

Cậu đếm trên đầu ngón tay từng trùng một mà cậu muốn tặng, sau đó kinh ngạc mở cái miệng nhỏ ra, Duy An muốn tặng cho rất nhiều trùng, hái mấy quả này còn không đủ.

Phát hiện quả không đủ, Duy An quay đầu trèo lên đám mây nhỏ của cậu đi hái trái cây.

Trông thấy Duy An rời đi, Thương Dậu và các S

trùng khác mới do dự tụ lại chung một chỗ nói chuyện, trong giọng nói của cậu ta còn mang theo vẻ không chắc chắn hỏi Khắc Lợi Lạc Xuyên, "Hay là chúng ta cũng tặng cho hùng phụ và thư phụ một ít đi?"

Khắc Lợi Lạc Xuyên làm ra bộ dáng trầm ổn gật đầu, "Có thể"

“Vậy chúng ta cùng đi hái trái cây, Duy An hải chậm lắm." Nại Mạn nhấc tay nói. "Vậy thì đi thôi, xông lên nào!" Khoa Nhĩ vỗ vỗ

tay chạy về phía rừng quả, "Em hái nhất định

sẽ nhanh hơn mọi người."

Khắc Lợi Lạc Xuyên nghe xong, lập tức không giữ nổi khuôn mặt trầm ổn nữa, cất cao giọng chạy về phía trước, muốn để Khoa Nhĩ trước mặt nghe rõ, "Anh hái mới là tốt nhất."

Nại Mạn nghe vậy nhún vai một cái, "Khắc Lợi Lạc Xuyên, không giữ nổi trùng thiết nữa rồi."

"Trung thiết là có ý gì?" Thương Dậu nhíu cái mũi nhỏ lại, cau mày hỏi.

Nại Mạn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó nói, ppp

POWER FULL

ECONOMY

START/STOP

“Hắn là anh ấy muốn giả bộ mình là trùng lớn, nhưng mà cuối cùng lại không giả bộ được." Nói xong cậu giống như là muốn khẳng định lại lần nữa, gật đầu một cái, "Chính là như vậy."

Bên cạnh, Thương Nhan im lặng nhìn hai trùng.

Ở cái tuổi này của cậu, đáng lẽ nên vào vườn trùng non rồi, nhưng mà bởi vì tuổi tác trùng đực và trùng cái tiến vào vườn trùng non khác nhau, Thương Dậu lại vì quen biết với Duy An nên rất thích mang cậu đi ra ngoài chơi, hùng phụ nghĩ là cậu đi theo thì có thể trông chừng mấy trùng đực non bọn họ nên lại đẩy thời gian cho cậu vào vườn trùng non ra sau.

Kỳ thật, Khắc Lợi Lạc Xuyên cũng đã đến tuổi nên vào vườn trùng non học tập, nhưng mà cậu muốn chờ đám bạn này của cậu cùng tiến vào vườn trùng non hơn.

Thương Nhan đi ở sau cùng, kéo theo túi đựng trái cây đi theo phía sau bọn họ.

Sau một phen giày vò, cuối cùng vào lúc chạng vạng tối, hoa quả đã được sắp xếp gọn gàng rồi được quản gia gửi đi thông qua điểm nhảy vọt.

Về phần sử dụng điểm nhảy vọt đất đỏ để đưa nước quả có phải là quá xa xỉ hay không thì quản gia cho rằng, đồ vật tiểu thiếu gia nhà bọn họ tăng đương nhiên phải dùng tốc độ nhanh nhất, nếu không tiểu thiếu gia sẽ phải chờ đợi rất khó chịu.

Phí Mễ Nhĩ tinh là một hành tinh quân sự, Quyền Phiêu đang ở chỗ này, trong khoảng thời gian này tạm thời không có nhiệm vụ nào ở trong quân đội cần cô chờ lệnh.

Lúc biết được mình có quà tặng, cô rất kinh ngạc, lập tức mở ra thì liền phát hiện là một hộp hoa quả, sau đó cô cũng sửng sốt một chút.

Tối hôm qua, Duy An gửi một tin nhắn giọng nói ở bên trong nhóm để hỏi địa chỉ của bọn họ, nói là muốn tặng nước quả cho bọn họ, thấy bên trong nhóm chỉ có hai trùng là Quyền Yến và Quyền Từ đáp lại, cô chợt nghĩ tới cậu bé trùng đực non vừa mới nhìn qua đã thấy rất là nhu thuận, không biết thế nào lại gửi địa chỉ qua đó.

Sau đó hồi tưởng lại, cô còn tưởng là vì mình trong khoảng thời gian này nghèo đến nỗi ngay cả hoa quả cũng không có để ăn, vừa nghe thấy có hoa quả đưa tới liền gửi địa chỉ đến đó.

Lúc đầu cô còn tưởng tiểu Duy An chỉ là hứng thú nhất thời, không ngờ ngày hôm sau cô lại nhận được hoa quả thật.

Nhìn trái cây trong veo như nước, hắn là mới ngắt, còn cố ý rửa qua rồi.

Có lẽ là bộc trùng trong nhà làm, nghĩ đến đây, cô lấy ra quả tuyết mà mình thích cắn một ngụm, rất ngọt, ở chiến trường làm nhiệm vụ quá lâu nên đã rất lâu rồi cô không ăn được hoa quả ngọt như vậy.

Cô mang hoa quả ra ngoài phân cho chiến hữu.

"Rất ngọt, đội trưởng mua quả này ở đâu vậy?"

Quyền Phiêu suy nghĩ một chút, "Mở ở Tạp Thác tinh."

"Từ xa như vậy đưa tới không thể nào tươi được như thế?"

"Dùng điểm nhảy vọt đưa tới "

"Đội trưởng thật là hào khí!"

Bện này, Quyền Từ nhận được hoa quả xong, việc làm trước tiên là cho hoa quả vào bên trong không gian, mặc kệ tên Sở Viên vì vẫn còn ghen tỵ với Giản Phong mà bất chấp mặt mũi cứ đeo bám lấy anh đời ăn cùng.

"Không phải chỉ là trái cây thôi sao? Cậu còn cho Giản Phong được gặp tiểu Duy An, nhưng một tấm hình cũng không cho tôi nhìn. Hiện tại tiểu Duy An đưa trái cây cho anh trai, vậy mà cậu lại tham lam giữ một mình." Sở Viên vô cùng thương tâm gào thét.

Quyền Từ làm như không nhìn thấy dáng vẻ làʍ t̠ìиɦ làm tội của anh, "Em ấy đưa cho tôi, không có phần của các người."

"Cái gì gọi là đưa cho cậu, em trai của cậu chính là em trai của bọn tôi, tiểu Duy An nói đưa cho anh trai không phải là cũng có phần của bọn tôi hay sao?"

Quyền Từ trực tiếp quay người rời đi, Sở Viên đương nhiên vẫn không buông tha cho anh, quấn quít đuổi theo.

Giản Phong được cứu về, Sở Viên rất vui, nhưng mà anh vẫn không thể nào chịu khi nghĩ tới việc Giản Phong được trùng đực non tên là Duy An vô cùng đáng yêu, toàn thân là mùi sữa thơm kia lại gần, đã vậy còn cho cậu ta kẹo để ăn.

Càng nghe anh càng đố kị, đó chính là trùng đực non đó, cùng là anh em tại sao không mang anh theo để hưởng phúc cùng chứ.

Quyền Yến đi du ngoan khắp nơi ở tinh tế cũng nhận được hoa quả, anh bình tĩnh chụp một tấm hình gửi vào vòng bạn bè cùng dòng chữ, "Em trai tự tay hái hoa quả, vị thực sự không giống bình thường, rất là ngọt"

Hạ Phương thấy Quyền Yến mê mẩn em trai như thế cũng không nhịn được bình luận, "Em trai sao? Thật đáng tiếc, tôi cảm thấy em gái vẫn đáng yêu hơn, nhà dì tôi có một bé gái ba tuổi vô cùng khả ái."

Quyền Yến nhíu mày, trả lời, ‘Em của cậu có hải hoa quả cho cậu ăn không? Có cho cậu kẹo không? Có phân bánh ngọt mà em ấy em thích nhất cho cậu không? Có khóc lóc ầm ĩ khi làm hỏng đồ chơi cậu mua đến mức chỉ khi nào chính cậu đến dỗ thì mới có thể dễ được hay không?"

Hạ Phương xem thường, đồng thời cho rằng anh đang khoác lác, trẻ con bình thường nào lại làm như vậy? Đừng vì thắng bại mà cưỡng ép em trai nhà mình thành kiểu người như thế

Quyền Yến chỉ trả lời một chữ "ừ, đến cả dấu chấm than cũng không thèm thêm.

Duy An là một trùng đực non rất cẩn thận, nhất là khi đổi xử với các anh trai, hoa quả tặng cho Quyền Phiền được cậu gói kỹ xong rồi còn tự mình đưa qua.

Cửa trường học học viện Lan Tư, Quyền Phiền tay trái cầm điểm tâm tay phải cầm hoa quả, Duy An còn đang nhón chân lên treo hộp cơm cuối cùng lên trên cổ của Quyền Phiền.

Quyền Phiền kiên nhẫn hơi cúi người xuống phối hợp với cậu, không hề để ý đến việc hình tượng của mình bây giờ khôi hài đến cỡ nào.

Đưa xong đồ, Duy An rất là không nỡ vẫy tay từ biệt, quay người đi đến một nửa xong lại cộc cộc cộc chạy tới.

"Anh trai hôn hôn đi ~" Cậu nhón chân lên rồi nghiêng mặt, đưa khuôn mặt nhỏ sữa lên đợi được hôn.

Quyền Phiền nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi

của cậu, đột nhiên củi người xuống cắn lên trên mặt của cậu một cái. Duy An kinh ngạc trừng to mắt, "Anh trai

muốn ăn Duy An sao? Duy An không thể ăn

Trong mắt Quyền Phiền hiển hiện ý cười, nâng người lên họ khan hai tiếng rồi dùng vẻ mặt rất là bình thản rời đi.

Duy An đang sờ sờ mặt, ở phía sau nhảy lóc cóc phất tay theo, "Khi nào anh trai nghỉ, Duy An tới đón anh có được hay không "

"Được.

Ban đêm, Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế đang ở trong thư phòng đọc văn kiện, đột nhiên nhận được tin nhắn Duy An gửi tới, có chút kinh ngạc, ông đột nhiên nhớ tới mình đã rất lâu rồi không được gặp trùng đực non này.

Sau khi kết nối tin nhắn xong, tiểu Duy An nhỏ bé giống như một cục bông liền xuất hiện ở trong thư phòng của ông.

"Bác cả. Cục bông nhỏ bé không hề sợ người lạ kêu lên, dùng cái giọng sữa còn mang theo chút chờ mong, "Bác cả nhận được hoa quả Duy An hái chưa?"

"Hoa quả?"

"Ừm, sáng sớm Duy An đã đi hái, còn bọc lại rất đẹp rồi đó… "

"Nhận được rồi, hoa quả rất ngọt, cảm ơn." Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế đưa tay vuốt vuốt tóc Duy An.

Nhận được khích lệ, cậu vui sướиɠ nheo mắt lại nhảy nhót hai lần, "Vậy Duy An sẽ hỏi xem các anh trai có nhận được hay không, bác cả, hẹn gặp lại."

"Um, gặp lai."

Sau khi cúp máy, Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế dặn dò quản gia kiểm tra xem hôm nay có đơn hàng nào từ Tạp Thác tính gửi tới không, sau đó bảo đưa nó đến trong thư phòng của ông.

Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế là gia chủ gia tộc Ngải Nhĩ Hãn nên mỗi ngày các trùng tặng quà để lấy lòng ông nhiều không đếm xuể, cho nên tất cả những món hàng từ bên ngoài đưa tới mà không nói trước thì đều bị đóng gói trở lại rồi đưa trả lại về đường cũ.

Bởi vì Duy An chợt nhớ tới còn phải tặng cho bác cả, cậu vì vội vàng hải hoa quả nên căn bản không để ý tới việc hỏi địa chỉ, cũng may là quản gia biết địa chỉ của Ngải Nhĩ Hãn Tang Thế nên mới đưa vội đến đó, đương nhiên là không có nói trước.

Bọc hàng được mở ra, bên trong là một hộp hoa quả được đóng gói rất kỹ, chỉ là cái nơ con bướm phía trên xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa nhìn đã biết chính là kiệt tác của một trùng non.

Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cầm một miếng trái cây mà ông bình thường hay ăn cần một ngụm, hương vị chua ngọt từ trong miệng lan tràn ra rồi tiến vào trong lòng.

Nhìn đống còn lại một lúc lâu sau, ông cười cười, sau đó hơn nửa đêm lướt ở trên tinh võng về chuyên khu dành cho trùng non.

Ban đêm, Thương Doanh cũng nhận được món quà từ trùng đực non nhà mình, kinh ngạc nhíu mày, "Hiếm có quá nha!"

Thương Dậu ưỡn bộ ngực nhỏ lên, rồi ngửa đầu, con mắt cao hơn cả người, bộ dáng như muốn nói mau khen con đi.

Thân là hùng phụ, Thương Doanh còn chưa lên tiếng, thư phụ Thương Hách đã vui sướиɠ dùng một tay ôm Thương Dậu lên ném lên trên trời, "Tiểu Dậu nhà chúng ta thật tuyệt."

Ban đầu, Thương Dậu còn cố nén nhưng sau đó cũng không nhịn được mà cười ra tiếng, giọng nói trùng non vui vẻ quanh quẩn trong phòng, Thương Doanh cũng hiếm khi nào để mặc cho bọn họ làm loạn mà không nói gì như vậy.

Chỉ là khi nhìn thấy Thương Nhan ở một bên, trong mắt có chút hâm mộ thì mới dừng lại một chút, sau đó quay mặt ra chỗ khác.

Nhà của Khắc Lợi Lạc Xuyên, Nại Mạn, Khoa Nhĩ và các trùng khác cũng đều nhận được niềm kinh ngạc vui mừng cực lớn, vui sướиɠ đến mức lúc buổi tối đi ngủ cũng còn cười.

Ngày hôm sau, bị một đống quà đổ ập vào người, Duy An kinh ngạc trừng to mắt, giọng nói mềm mềm mang theo vui sướиɠ và chút khoe khoang nho nhỏ, "Hùng phụ ~ anh trai và bác cả mua cho Duy An đó ~ "

Nhìn những món quà món nào món nấy cũng có giá trị hàng chục, hàng trăm vạn, Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp cũng phải thừa nhận bọn họ rất sủng ái Duy An. Ở trong những gia đình có trùng đực, trạng thái tốt nhất cũng chỉ là không để ý đến nhau, rất ít khi sủng ái đến mức vô pháp vô thiên như thế này.

Nói như thế nào đây, chỉ có thể nói tiểu Duy An nhà ông là một trùng đực non đáng yêu nhất!

Ông giả bộ như không thèm để ý, sau đó lên lút chụp cảnh này gửi vào trong vòng bạn bè.

Nhận thấy được hùng phụ đang chụp ảnh mình, Duy An nghi ngờ nghiêng đầu nhìn một chút, thường xuyên bị các anh trai lôi kéo lại chụp ảnh, cậu cũng không hiểu là chụp ảnh thì có gì vui.