Dưới sự giúp đỡ vô tình hay là cố ý của chúng trùng, mấy trùng tay nằm tay Duy An đi vào vị trí cuộc so tài tranh đoạt năm nhất.
"Đây chính là chỗ anh trai tham gia trận đấu sao n Duy An ngửa đầu nhìn lên cái mầm tròn lớn bằng lòng bàn tay hợp thành một dãy núi bao la hùng vĩ ở trên bầu trời, cái miệng nho nhỏ hét lên.
Vừa nãy Nguyên Hoàn đã nói, anh trai bọn họ phải đi được đến điểm mầm tròn cuối cùng, trong quá trình đó, có thể sử dụng thủ đoạn để đánh ngã đối phương và ngăn cản đối phương đi tới điểm cuối cùng.
Duy An chỉ nghe hiểu nửa câu đầu, dùng tay so đo tính độ lớn nhỏ của mấy cái mâm tròn lơ lửng trên bầu trời, sau đó lung la lung lay đứng trên một chân, cuối cùng không đứng vững suýt nữa ngã sấp xuống, may sao đã được Thương Nhan đỡ lấy.
"Cảm ơn ~" Duy An được đỡ, lập tức nở một nụ cười, sau đó vẻ mặt lo lắng nhìn lên không trung, "Anh trai mà rơi xuống thì phải làm sao bây giờ "
Cái mầm tròn nho nhỏ kia chỉ có thể đứng được một chân, cậu vừa mới thứ rồi, đứng một chân không thể vững nổi.
"Sẽ không rơi xuống đâu, Quyền Phiền rất lợi hại." Bên cạnh, Nguyễn Hoàn vô cùng khẳng định nói, ánh mắt trên gương mặt non nớt còn có chút kiên nghị.
"Thật sao -
"Thật.
"Tốt quá i ~” Duy An tuy còn lo lắng nhưng vẫn quyết định tin tưởng anh trai, cậu lấy từ trong nhẫn không gian ra mấy món đồ dùng để cổ vũ mà cậu tìm được ở trên tinh võng.
Vì bị niềm yêu thích dao gỗ của Duy An làm ảnh hưởng nên lần này khi chuẩn bị công cụ cổ vũ, Khắc Lợi Lạc Xuyên và các trùng khác cũng lựa chọn tìm kiếm dụng cụ cổ vũ theo nhân loại, sau khi so sánh đủ kiểu, cuối cùng bọn họ cũng chọn được những công cụ thích hợp.
Duy An cầm trống lúc lắc trong tay, vẻ mặt rất ít khi nghiêm túc được như lúc này, vận sức chờ phát động, giống như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng hộ to cố lên.
Khắc Lợi Lạc Xuyên cầm một cái loa, cổ găng ưỡn ngực, làm ra dáng vẻ rất là trầm ổn đáng tin.
Thương Dậu, Nại Mạn, Khoa Nhĩ, ba trùng trên tay mỗi trùng đều cầm hai chiếc đĩa đồng tròn trịa gọi là chũm chọe, cầm trên tay hai cái chũm chọe to nhất, vang nhất, bọn . chúng cảm thấy rất là tự tin.
Còn cái mà Thương Nhan cầm thì chính là một món đồ giống như bàn tay dùng để lay động.
Theo tinh võng đã nói thì thứ mà bọn họ cầm đều là đồ vật nhân loại từ xưa lưu truyền xuống, dùng để cổ vũ sẽ hết sức lợi hại.
Nguyên Hoàn ngơ ngác nhìn mấy món đồ bọn họ lấy ra, những vật này cậu đều chưa từng thấy qua, "Đây là cái gì?"
"Là đồ dùng để cổ vũ anh trai đó ~" Duy An ngửa cái cắm ra, "Lợi hại lắm đó, có chúng ta cổ vũ, anh trai nhất định sẽ thắng ."
Động tác của các trùng đực non vẫn luôn là tiêu điểm, mấy trùng cái lặng lẽ quan sát bọn họ nhìn thấy một đống đồ bọn họ lấy ra đều có chút ngỡ ngàng, bởi vì trong đám trùng cái không một trùng nào biết những vật này.
Quả nhiên, trùng đực non không giống với bình thường, đồ vật trùng đực non dùng cũng đều là thứ trùng cái bọn họ chưa từng thấy qua.
Ngay khi hiệu lệnh lớn vang lên, bầu không khí hiện trường lập tức trở nên căng thắng, khiến cho Duy An và mấy trùng đực khác cũng căng thắng theo.
Từng lớp một bắt đầu so tài, chỗ lớp một bởi vì có trùng đực non nên hấp dẫn nhiều cái nhìn hơn, bọn họ vừa xem cuộc so tài trên không trung, vừa dùng ánh mắt còn lại lặng lẽ nhìn Duy An.
Duy An quá khẩn trương nên đã chậm mất nửa nhịp, các trùng khác thì đều vội vàng dùng vật trong tay phát ra tiếng vang.
Trước đó Nguyên Hoàn cũng không nghĩ đến là cái mâm đồng trong tay ba trùng đực non lại có thể vang lên được.
Lúc bọn chúng đồng loạt đập vào nhau, vang lên âm thanh sắc nhọn chói tai, làm cậu chấn động đến mức hai mắt thiếu chút nữa mờ đi, không đứng thẳng nổi.
START/STOP
Cách đó không xa, các trúng cái cũng chịu liên lụy, vẻ mặt đều ngơ ngác
Cùng vang lên còn có tiếng trống lúc lắc cộc cộc cộc và tiếng kèn chói tai, còn có cả giọng nói phát ra từ bàn tay kia nữa
Mấy loại giọng nói hỗn hợp lại cùng nhau vang vọng ở vùng thế giới này, khiến cho Quyền Phiền và các trùng khác trên bầu trời không kịp phòng bị thiếu chút nữa thì trượt chân rơi xuống.
Củi đầu xuống lập tức nhìn thấy mấy cậu bé trùng đực non cực kỳ gây sự chú ý dưới mặt dát.
Vô số ánh mắt trùng cái đều nhìn về phía bên này, luồng ánh sáng kí©ɧ ŧìиɧ bắn ra bốn phía đắm chìm lên đám người Duy An, Nguyên Hoàn đứng ở bên cạnh bọn họ không hiểu sao lại có cảm giác như muốn tìm chỗ nào đó để trốn.
Nguyên Hoàn vẫn chỉ có năm tuổi nên không hiểu, cảm giác này gọi là xấu hổ.
"Cố lên, anh trai, cố lên ~ "
Bên trong thanh âm hỗn tạp xen lẫn giọng sữa ngọt ngào của Duy An, nho nhỏ không rõ ràng lắm nhưng lại làm cho Quyền Phiền rõ ràng không cố ý nghe lại nghe được rất rõ, cậu thậm chí còn cảm thấy đây là thanh âm lớn nhất cậu nghe thấy.
Trong ánh mắt của cậu có một cảm giác phức tạp hiện lên, mới năm tuổi, cậu kỹ thật đã trải qua rất nhiều chuyện và hiểu được rất nhiều chuyện.
Cả một đời trùng cái, từ thời khắc tiến vào vườn trùng non thì chỉ có học tập xem làm như thế nào khiến bản thân mạnh lên và như thế nào để tranh đoạt được. Từ lần đầu tiên, trong cuộc so tài bị đánh đến mức vết thương chẳng chịt, đến bây giờ đã thành thạo điêu luyện, thậm chí có thể nói là tràn trề kinh nghiệm rồi.
Nhưng cậu thực sự vẫn không suy nghĩ ra, vì sao phụ thư và thư phụ của các trùng khác đều sẽ cố ý đến xem trùng con nhà mình dự thi, còn cậu thì đến cả một câu cổ vũ khích lệ cũng không có.
Rõ ràng cậu ưu tú hơn tất cả bọn họ!
Sau khi trải qua ba lần trùng nguyên xao động, cậu, từ lần đầu tiên khủng hoảng đau đớn oan ức bất lực và đến bây giờ thì đã rất là bình thản. Thư phụ nói cho cậu biết, những thứ này cậu đều phải một mình vượt qua, không có bất kỳ trùng nào có thể giúp cậu, trùng cái Trùng tộc không có một trùng nào là mềm yếu cả.
Kỳ thật từ trước đến nay Quyền Phiền đều không nghĩ đến việc sẽ nhờ bất luận một trùng nào giúp cậu, chưa từng có, cậu chỉ thỉnh thoảng muốn nhận được một câu cổ vũ mà thôi.
Dù sao cậu cũng chưa hoàn toàn lớn lên, vẫn còn ở độ tuổi có thể được xưng là trùng con.
Suy nghĩ này ẩn sâu ở trong đáy lòng mà đến cả bản thân Quyền Phiền cũng không nhận thấy được, nhưng trùng hợp lại được Duy An một lòng muốn cổ vũ cho anh trai thành toàn.
Sự hài lòng nho nhỏ chợt xuất hiện khiến Quyền Phiền có hơi không hiểu nổi, nhưng cậu lại cảm thấy có một chút vui vẻ không dễ dàng nhận ra.
Cậu đã tham gia cuộc so tài trùng rất nhiều lần rồi, năm nhất cũng có hơn một ngàn trùng cái tham gia. Ở Trùng tộc, ngoại trừ người đứng đầu thì những danh thứ khác đều coi như là thất bại, điều này mới khiến cho các cuộc so tài trở nên kịch liệt.
Duy An và các trùng khác vốn dĩ còn đang gào thét cổ lên cũng ngây cả người, kèm theo tiếng kinh hô thỉnh thoảng vang lên về tình hình chiến đấu trên không trung, bộ đảng nhỏ kia khiến trong lòng trùng cái chung quanh đều vô cùng ngứa ngáy.
Ở cuộc so tài, ngoại trừ không thể sử dụng xương cảnh và vũ khí ra thì có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào để ngăn cản hoặc là đánh rơi người cạnh tranh.
Học viện Lan Tư cũng không đặt bất kỳ hệ thống phòng vệ nào trên mặt đất cả, với thể chất của trùng cái, mặc dù còn nhỏ thì bọn họ cũng sẽ không bị tổn thương quá nặng, tối đa cũng chỉ cần đi đến khoang chữa bệnh nằm bảy ngày.
Mỗi khi có trùng từ trên cao rơi xuống, Thương Nhan đều sẽ chạy lên che con mắt Duy An lại, căn bản không thèm quan tâm đến em trai trùng đực không sợ trời không sợ đất của cậu.
Cũng là trùng đực nhưng lại khác nhau rất lớn, Duy An mềm mềm dễ thương như vậy, thực sự không nên nhìn những hình ảnh không thích hợp kia.
Mặc dù không hiểu tại sao mình lại bị che mắt, nhưng lần nào Duy An cũng rất là nhu thuận để cậu ấy che, mặc dù chuyện này khiến cậu thỉnh thoảng không nhìn thấy tình huống của anh trai.
Bất luận là năm cuối hay là năm nhất thì tình hình chiến đấu cũng đều rất kịch liệt, hung tính bên trong trùng cái cũng sẽ không bởi vì tuổi nhỏ mà yếu đi, tương phản, trùng cái càng nhỏ bản chất hung tính bên trong càng mạnh và càng không bị trói buộc.
Trên cả một con đường như vậy, vị trí đặt chân cũng chỉ lớn bằng bàn tay, mỗi điểm dừng chân đều cách xa nhau cả hai mét, hơn một ngàn trùng cái tranh nhau ngươi chết ta sống, đánh đạp cắn xé bắt kéo, tung ám chiêu, dùng bất cứ thủ đoạn nào có thể.
Điểm dừng chân bị chiếm không có chỗ trống thì phải làm sao bây giờ?
Giẫm lên thân thể của bọn họ hoặc là đỉnh đầu rồi đi qua, hoặc là mượn lực vung ra xa điểm dừng chân.
Từng giọt máu tươi từ trên không trung rơi xuống, Nguyên Hoàn yên lặng cởϊ qυầи áo ra ngăn cản trước mặt đám Duy An đề phỏng máu bắn lên trên người bọn họ.
Trên bầu trời, Quyền Phiền đột nhiên bị mấy trùng cái vây công. Cậu cũng biết trước việc làm lớp trưởng ở vườn trùng non sẽ vô cùng . nguy hiểm nên đối với việc bị vây công lần này, cậu đã sớm có tâm lý chuẩn bị rồi.
Mặc dù là như vậy, nhưng trong một phen bị đánh đấm kiệt lực, cậu cũng thiếu chút nữa từ trên cao rơi xuống. Dưới tình thế cấp bách, cậu giơ tay một phát tóm lấy chân của một trùng cái đang đứng ở điểm dừng chân.
Trùng cái kia thấy vậy lập tức nhấc chân lên đạp vào mặt, cổ và tay của Quyền Phiền để đuổi cậu đi.
Bị cảnh mạo hiểm này hấp dẫn lực chú ý, Thương Nhan chưa kịp che mắt Duy An, khiến cho Duy An trông thấy cảnh này sửng sốt một chút, một giây sau đã òa lên khóc.
Vừa khóc còn vừa nóng nảy chạy về phía trước, kêu khóc gọi anh trai.
Nguyên Hoàn và các trùng khác cũng kéo cậu kịp, nhìn cánh tay bắp chân mỏng manh kia bọn họ cũng không dám dùng sức, Duy An quần quại một lát là tránh ra được.
Quyền Phiền lơ lửng trên bầu trời cắn răng nhịn đau, đôi mắt màu xanh sẫm vô cùng tỉnh táo. Cậu gắng sức, bắt kịp thời cơ khoảnh khắc nhanh chóng giật trùng cái đang đứng trên đó xuống, sau đó nhờ việc cậu ta đáp xuống mà xoay người đi lên, giống như ngựa không ngừng tiếp tục chạy lên điểm dừng chân kế tiếp, không thèm nhìn trùng cái kia đã rơi xuống từ không trung.
Được đám bạn khuyên nhủ, Duy An quyết định ở điểm cuối cùng chờ anh trai, trong lúc chờ, nước mắt cậu rơi không ngừng, vừa khóc vừa tìm kiếm đống thuốc bên trong nhẫn không gian.
Khi Quyền Phiền là người đầu tiên từ trên không rơi xuống vạch đích, một thứ gì đó giống như pháo đạn nhỏ vọt về phía cậu, cậu theo phản xạ có điều kiện muốn ra tay nhưng khi phát hiện đó là Duy An thì lập tức dừng lại, còn giang tay đón lấy pháo đạn nhỏ đó vào trong ngực.
Cúi đầu nhìn cậu bé khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu khóc bù lu bù loa lên.
“Làm sao vậy?" Quyền Phiền ngồi xổm xuống lau nước mắt cho cậu.
Duy An giơ tay ra tùy tiện lau nước mắt, hai mắt đẫm lệ, nhưng khi thấy rõ vết máu trên người anh trai và tổn thương trên mặt anh thì lại lần nữa oa một tiếng khóc lên.
Hiểu rõ cậu đang khóc vì cái gì, Quyền Phiền ôm cậu vào trong ngực nhẹ giọng dỗ dành, "Không có gì đâu, vết máu là của trùng khác, vết thương trên mặt và trên người đều là vết thương nhẹ, không hề đau chút nào, nằm vào khoang thuyền trị liệu một chút là sẽ khỏi."
"Thật sao?"
"Ùm."
"Đi, đến khoang thuyền trị liệu ~" Duy An dắt tay của anh rời đi.
Quyền Phiền bình tĩnh kéo cậu sang một hướng khác, "Đi ngược, bên này.
"A~"
Quyền Phiền đi ở phía sau, nhìn thân ảnh nhỏ bé trước mặt dắt tay áo của cậu, cứ đi hai bước là lại quay đầu lại nhìn xem cậu có đuổi theo hay không, trong lòng chậm rãi sinh sôi ra một loại cảm xúc kỳ quái mà từ trước đến nay đều chưa được trải nghiệm qua.
Cái chân kia của cậu thực sự rất ngắn, đi được một lát là bắt đầu thở hồng hộc nên cũng không đi được bao xa.
Quyền Phiền tiến lên ngồi xổm ở trước mặt cậu, "Đi lên, anh cõng em."
Đến bây giờ còn chưa được ai công, Duy An nghiêng đầu một chút, sau đó tay chân vụng về bò lên trên lưng của anh trai. Hai tay Quyền Phiền xuyên qua bắp chân của cậu giữ lấy cái mông nhỏ của cậu, dùng một cái tay đứng lên đỡ lưng của anh trai, để tránh không cẩn thận ngã ngửa xuống.
Trên lưng, trọng lượng rất nhẹ, nhẹ giống như là không có gì vậy.
Cậu có thể cảm giác được Duy An dán mặt lên trên lưng của cậu, cảm giác mềm mại xuyên thấu qua da thịt chạm đến tận đáy lòng.
Không bao lâu sau, Duy An đã ngủ thϊếp đi trên lưng cậu, nhận thấy được điểm này, Quyền Phiền từ bỏ tham gia lễ công bố lớp trưởng, mang theo thân thể tổn thương công Duy An ở trên lưng đi ngược lại với ánh sáng.
Một nửa tia sáng mặt trời lặn từ trên trời chiếu xuống mặt đất, một nửa đó lại bị lầu cao ngăn cản, một bóng người không mấy cao lớn vác theo trên lưng một trùng con chậm rãi nhàn nhã đi ở dưới bóng cây.
Lá cây lung la lung lay bay xuống trên đầu bọn họ, khung cảnh tuy u tối nhưng hai con người lại như tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Những trùng cái dùng phi hành khí bay ở trên cầu không ngừng nhô đầu ra nhìn canh này, muốn tận hưởng cảnh đẹp hiếm khi nào xảy ra này.
Thương Nhan nhìn thấy cảnh này xong liền quay đầu lại nhìn Thương Dậu ngồi ở bên cạnh, gục đầu vào bả vai cậu nước bọt chảy tùm lum, không thể không thừa nhận là cậu cũng rất ghét bỏ em trai trùng đực này.
Mãi đến khi Duy An được Ngải Nhĩ Hãn Đức Lạp tới đón đi, Quyền Phiền vẫn đứng ở dưới bóng cây, lắng lặng nhìn bóng lưng của bọn họ hoàn toàn biến mất.
Quan hệ máu mủ sao?
Cậu củi đầu nhìn tay mình, trong mắt lộ ra vẻ ngỡ ngàng hiếm có.